"Mùi vị như thế nào?" Cô ra vẻ lấy lòng.
"Anh nêm gia vị, cho nên cũng không tệ lắm."
"Khen một câu sẽ chết người."
"Thật thông minh."
Phải nhớ là, buồn bực chết cô mất, cô cầm đũa khuấy tới đảo lui trong bát: “Khó ăn muốn chết, tự em nêm gia vị.”
Nhất thiết thiết, buồn bực chết cô, cô cầm chiếc đũa ở trong chén khuấy tới khuấy đi, "Khó ăn chết, tự em cho gia vị."
Cô thả một ít đường vào bát mình, Lộ Thừa Hữu chậm rãi mở miệng: "Không phải đường trắng sao?”
"Em thích ăn ngọt ngọt lại cay cay.”
"Khẩu vị thật là kỳ lạ."
"Cho nên mới coi trọng anh."
Lộ Thừa Hữu tê liệt cười một cái: "Cám ơn em đã đặc biệt thưởng thức."
"Hừ." Cô không ngừng khuấy động bát của mình, sợi mì vữa ra như cháo.
Lộ Thừa Hữu thở dài, đi vào bếp lấy ra một cái bát mới, lấy mì trong bát của mình sang chiếc bát mới, rồi đẩy tới trước mặt cô: "Lần này ăn đi."
"Nhưng, anh có đói không?"
"Anh vốn không đói."
"Vậy sao không nói sớm."
"Không phải là em muốn thể hiện mình hiền lương thục đức sao, cho nên anh thỏa mãn mong muốn của em.”
"Ai cho anh vĩ đại như vậy ." Ghét, uổng công cô làm.
"Cảm ơn đã khen thưởng." Lộ Thừa Hữu nở nụ cười.
Cô muốn bãi công, kiên quyết không chịu rửa chén, ghét muốn chết.
Cô đi rửa tay, xong còn nhìn mình trong gương: "Mình cũng xinh đẹp mà, không cần tự ti, không cần tự ti." Nhưng cô lại chuyển ý nghĩ, từ cổ chí kim, bi đát nhất luôn đổ lên đầu mỹ nữ, cô lại tự nhủ với mình “Thật ra thì dáng dấp của cô cũng bình thường, không đẹp mắt, là khó coi.” Cô nói xong, tự cảm giác mình như đứa ngốc.
Cô đi ra ngoài đã nhìn thấy hai tay ôm ngực anh, "Nhìn ta làm gì?"
"Không còn sớm, anh phải đi." Lộ Thừa Hữu cầm áo khoác trong tay.
"Đi thôi đi thôi, người nào giữ đâu."
Lộ Thừa Hữu lắc đầu một cái, xoay người liền chuẩn bị đi, Tô Thiển Oanh đuổi theo: "Anh đi thật sao?"
"Không phải em không giữ sao?"
"Anh lúc nào lại nghe lời vậy?"
"Anh vẫn luôn nghe lời, em mới không nghe lời."
"Ghét, coi như là vậy, anh cũng không thể nói trước mặt em chứ. Sao không nói xấu sau lưng em ấy.”
“Anh không thích nói xấu sau lưng.”
“Anh chính là đáng ghét.”
“Cho nên bây giờ anh sẽ rời đi không chọc giận em nữa.”
Tô Thiển Oanh ôm lấy anh từ sau lưng: "Lúc em nhìn anh cảm thấy rất đáng ghét, nhưng khi không thấy lại khó chịu, anh nói em nên làm gì bây giờ?”
Lộ Thừa Hữu nới tay của cô ra, sau đó ôm lấy cô, tay anh vuốt tóc cô: “Vậy em vứt khó chịu đi.”
Cô híp mắt nhìn lén anh: “Anh cứ nói đi?”
Anh hôn lên trán cô: “Anh nói, em thích là tốt rồi.”
Cô cười.