Editor: Xẩm Xẩm
Cô từ trên giường chạy đến phe phẩy cánh tay của anh: “Có nhận ra gì khác biệt không?”
“Có.” Rốt cuộc anh cũng mở miệng nói chuyện.
“Nói xem nào.”
“Có em xuất hiện, tất cả mọi thứ đều không hài hòa.”
Đả kích, quá đáng.
Cô “hừ hừ” vài tiếng, vẫn chưa cảm thấy hết giận, chạy đến bên cạnh chú cáo: “Biết ai đây không?”
Anh lấy hai tay ôm ngực, dáng vẻ chăm chú lắng nghe, nhưng trong mắt đều là cố tình tỏ ra để cho có lệ, ánh mắt hàm ý “em hãy mau chóng xong việc”.
Cô cắn cắn môi: “Về sau, nó sẽ trở thành một thành viên trong gia đình chúng ta.”
Lộ Thừa Hữu không cảm xúc gì nhìn cô, sau đó gật đầu: “Trong nhà của anh chỉ đủ cho hai người, em xác định muốn đem đồ ăn của em chia cho nó?”
“Em chia một nửa.”
Rốt cuộc anh cũng nở nụ cười nhạt: “Thật đúng là đáng thưởng thức?”
Cô rất oan ức chạy tới: “Em rất chán nản.”
Anh ôm lấy cô: “Đúng là vậy.”
Cô ở trong ngực anh mãi cũng không chịu ngồi xuống, anh đành phải ngồi trên giường ôm lấy cô, càng cảm thấy cô giống như một đứa nhỏ vậy. Anh nhìn chú cáo trên tường kia, rõ ràng căn phòng này vốn là đồng nhất một phong cách trang nhã, hài hòa, chú cáo này tự dưng xuất hiện biến cả không gian đều thành cái gì không biết.
Anh có chút khó tin: “Sao con hồ ly này lại xấu như vậy?”
“Không phải, nó rất đáng yêu, hơn nữa rất thông minh. Bức tranh này có ngụ ý là, cáo yêu một chú thỏ nhỏ, sau đó tự buộc tai của mình vào một sợi dây, hy vọng đôi tai kia có thể kéo dài ra. Nhưng là, hết lần này đến lần khác, con thỏ kia đều không thích nó.”
Anh gật gật đầu: “Ánh mắt của con thỏ kia không hề sai, hơn nữa, em hiểu nhầm ý của anh rồi.”
“Ừ?”
“Anh muốn nói là, bức tranh em vẽ thật xấu.”
Chán ghét chán ghét chán ghét.
Cô đẩy anh, anh thuận thế ngã xuống giường, cô lại ngồi trên người anh: “Không cho phép đả kích vào chuyện duy nhất mà em có thể làm tốt.”
“Chẳng nhẽ chuyện em kiêu ngạo nhất không phải là được gả cho anh sao?”
“Da mặt anh thật là dày.” Cô thực sự đã phát hiện ra.
Lộ Thừa Hữu gật đầu: “Nói trúng tim đen rồi.”
Cô cắn răng, hướng đến cổ anh cắn một cái: “Tại sao lại là trách nhiệm của em?”
“Từ xấu hổ chuyển thành giận dữ, vậy chứng minh là anh nói đúng rồi.”
Cô nhìn anh cười đến vui vẻ như vậy, thật sự là vô cùng chướng mắt.
Cô lấy tay đánh anh: “Không cho phép nói em như vậy.”
Anh bắt được tay cô, sau đó nghiêng người đặt cô ở dưới thân, hôn lên gương mặt cô.
Ánh mắt cô còn trợn to nhìn anh, sau đó nheo nheo mắt: “Lộ Thừa Hữu, em phát hiện một đặc điểm trên người anh mà có lẽ chưa ai nhận ra.”
“Ừ?” Giọng anh đã hơi khàn khàn.
“Thật ra anh cũng rất háo sắc, nhưng lại luôn che giấu không để cho người khác thấy, kết quả lại bị em phát hiện.”
Lộ Thừa Hữu hít vào một hơi thật sâu: “Vậy phải cảm ơn em rồi, hy sinh bản thân mình để tìm ra đặc điểm mà người khác không thể phát hiện được.”
Cô tỏ vẻ thật vinh hạnh, lấy tay ôm lấy cổ anh: “Anh khiến em cảm thấy mình thật vĩ đại.”