Editor: Xẩm Xẩm
Lộ Thừa Hữu cười cười nhìn Lạc Diệc Minh: “Cậu được phép tiếp tục nói.”
Lạc Diệc Minh lắc đầu: “Không phải tiện nghi cho cậu sao?”
Lộ Thừa Hữu im lặng một lúc lâu, quét mắt nhìn anh một cái, nghe thấy âm thanh không hài hòa truyền ra từ trong nhà, đang chuẩn bị đi tới nhà bếp. Lạc Diệc Minh giữ chặt bả vai của anh: “Năm đó, cậu chưa từng nghi ngờ sao?”
Lộ Thừa Hữu dừng lại: “Nghi ngờ điều gì?”
Lạc Diệc Minh cau mày: “Cậu không hề nghĩ đến rốt cuộc tối hôm đó đã xảy ra chuyện gì, và tại sao mình và cô ấy lại có thể chia tay?”
“Hóa ra cậu muốn hỏi cái này.”
Trong lòng Lạc Diệc Minh giật mình, rõ ràng cậu ta đã biết, nhưng mà lại cố ý thăm dò.
Lúc này, Lạc Diệc Minh cũng không biết nên nói gì, cũng không biết nên bắt đầu từ đâu. Những cái đó quá mức xa xôi, giống như một giấc mộng, thật đáng buồn khi anh là người chứng kiến giấc mộng đó, nhưng lại không phải của anh, cho tới bây giờ anh đều chưa từng là nhân vật chính.
“Lúc ấy vì sao cậu lại hẹn hò với Trương Linh?” Lạc Diệc Minh thở dài than lên: “Mình muốn nghe cách nghĩ chân thực nhất của cậu.”
Lộ Thừa Hữu thở ra một hơi thật dài: “Lúc ấy chỉ nghĩ, nếu sự tình đã xảy ra như vậy, thì coi đó như là một cơ hội để thử xem. Nếu thích hợp thì có thể ở cùng một chỗ, còn không thích hợp, thì cũng không thể miễn cưỡng.”
Chỉ là xem như một cơ hội, anh hẳn là không lấy tương lai của chính mình ra làm tiền đặt cược rồi. Có lẽ, anh cũng không tính là người có ý thức trách nhiệm gì đó,sau lúc gặp chuyện không may, ý nghĩ đầu tiên trong đầu là chịu trách nhiệm hoặc cưới đối phương, vừa vặn chỉ là thử một lần mà thôi, chỉ đơn giản như vậy.
Khóe miệng Lạc Diệc minh cong lên một nụ cười nghiền ngẫm: “Nếu người kia là Tô Thiển Oanh, cậu sẽ đối xử với cô ấy như thế nào?”
Đôi mắt của Lộ Thừa Hữu ngó nghiêng, cảm xúc trong lúc này có nhiều thay đổi, phức tạp tán loạn: “Sẽ lấy cô ấy.”
Ý cười của Lạc Diệc Minh từ từ mở rộng ra, cuối cùng, đối với cậu ta, cô ấy vẫn là đặc biệt nhất.
Lạc Diệc Minh lắc đầu, chuẩn bị về nhà.
Lộ Thừa Hữu bắt lấy tay của Lạc Diệc Minh: “Cậu nói đi! Rốt cuộc vừa rồi cậu có ý gì?”
Tay anh dùng thêm lực nhưng Lạc Diệc Minh cũng không có yếu thế: “Không phải cậu đã đoán được sao?”
Lộ Thừa Hữu buông lỏng tay ra, đôi mắt trợn to sau cùng lại có vẻ trầm thấp bình tĩnh. Mà Lạc Diệc Minh chỉ nhìn anh gật gật đầu.
“Ăn cơm rồi.” Âm thanh của Tô Thiển Oanh vang lên kéo suy nghĩ của bọn họ trở về từ nơi xa xôi.
Lạc Diệc Minh đi vào, đũa cũng không cầm, trực tiếp lấy một miếng bỏ vào trong miệng: “Để anh nếm thử xem tài nghệ của em có bị tàn phá hay không?”
Tô Thiển Oanh cầm chiếc đũa gõ vào tay anh: “Em không biết tài nghệ của em có bị tàn phá hay không, chỉ biết là em muốn tàn phá anh.”
Lạc Diệc Minh liếm liếm môi, cười đến đáng ăn đòn: “Em không biết rồi, em đã tàn phá anh từ lâu rồi.”
Tô Thiển Oanh vẫn đang muốn nói cái gì, sau khi nhìn thấy gương mặt không cảm xúc của Lộ Thừa Hữu, thành công cười không nổi, cũng không dám nói thêm gì nữa.
Lạc Diệc Minh nhìn Tô Thiển Oanh như vậy, ngậm miệng lắc đầu.
Tô Thiển Oanh nhìn Lộ Thừa Hữu, sau đó chỉ vào bàn cơm trước mặt: “Ăn cơm thôi.”
Lạc Diệc Minh cầm đôi đũa gõ vào bát không, thở dài: “Kết hôn thật hạnh phúc nha, có người nấu cơm cho, không giống tôi đây, lẻ loi cô độc như vậy, bát cũng trống không.”
Tô Thiển Oanh không thể nhịn được nữa: “Tay của anh cũng dài lắm đấy.”
Lạc Diệc Minh đứng lên đi xới cơm: “Dài quá dài quá.”
Tô Thiển Oanh thật
cẩn thận nhìn Lộ Thừa Hữu: “Anh ăn rau đi.”
Dáng vẻ của anh khiến cô rất bất an, bình thường anh chỉ lạnh nhạt không có cảm xúc gì, nhưng hiện tại, rõ ràng là đang âm trầm, ánh mắt cũng rất sâu xa khiến cô khó có thể đọc hết được suy nghĩ của anh.
Lộ Thừa Hữu cầm chiếc đũa, tùy ý gắp đồ ăn.
Bữa cơm này, Lạc Diệc Minh là người làm cho không khí thêm phần sinh động, từ đầu đến cuối Lộ Thừa Hữu đều không mở miệng nói chuyện.
Tô Thiển Oanh nhìn Lạc Diệc Minh, cau mày, ánh mắt muốn hỏi anh đã nói gì với Lộ Thừa Hữu, Lạc Diệc Minh lại ra vẻ không hề biết gì. Bữa cơm này đại khái chỉ có mình Lạc Diệc Minh ăn được vào, Lộ Thừa Hữu chỉ ăn vài miếng, Tô Thiển Oanh lại không có chút tâm tư nào muốn ăn cơm.
Mà ăn cơm xong, Tô Thiển Oanh cực kỳ tích cực thu dọn bát đĩa mang đi rửa, sau đó nháy mắt một cái với Lạc Diệc Minh.
Cô rửa bát ở trong bếp, trong lòng lại vô cùng khẩn trường.
Mà Lạc Diệc Minh ở sau lưng cô: “Chân run rẩy lợi hại như vậy?”
Cô trừng mắt nhìn anh không nói lời nào.
“Nếu không sao, anh đi đây.”
Cô hắt nước trên tay lên người anh: “Anh thử đi một bước xem.”
Lạc Diệc Minh hết than lại thở, nhìn cô: “Tô Thiển Oanh, em dám yêu cầu Lộ Thừa Hữu như vậy sao?”
Anh dám đánh cược, cô không dám.
Cô mím môi, tức giận nhìn anh, rõ ràng không có lấy một chút lực uy hiếp, trong ánh mắt lại có một ít quật cường. Có lẽ là quật cường như vậy, mới khiến cô làm ra chuyện bỏ đi như thế. Giống như anh vẫn cho rằng, cô là một đóa hoa trong nhà kính, đột nhiên lại phát hiện hóa ra đóa hoa này cũng muốn trải qua bão táp mưa sa.
“Anh nói gì với anh ấy? Hai người vừa mới nói chuyện với nhau rất lâu.”
“Anh chẳng qua chỉ nói một chút về chuyện năm đó của chúng ta, lúc học đại học, em khẩn trương cái gì?”
Cô nhìn chằm chằm anh, ánh mắt như vậy khiến anh có chút hoảng hốt.
Một năm kia, đêm hôm đó, cô cũng dùng ánh mắt như vậy nhìn anh.
Ngày đó bầu trời rõ ràng không có mưa, tâm trí của anh lại giống như bị một chậu nước lạnh dội vào, lần đầu tiên anh cho cô một cái bạt tai đầy kích thích như thế; nhưng cô lại lôi kéo quần áo của anh nói, em van xin anh, van xin anh, đừng nói cho anh ấy biết, em xin anh.
Cô tỉnh táo nói với anh như vậy, cô không hề say rượu, anh muốn lừa gạt chính mình cũng không thể.
Mà hiện tại, cô lại nhìn anh giống như lúc đó, chấp nhất như vậy, lại mang theo sự kiên định không lùi bước.
Tay anh đặt trên vai cô: “Tô Thiển Oanh, em cái gì? Em phải nhớ kỹ, đó là người đàn ông mà em chọn.”