Em Chỉ Không Muốn Gặp Gỡ Người Khác

Chương 8: Chương 8: Chương 3: Cực phẩm luôn luôn như vậy. (p3)




Quên đi, Tô Thiển Oanh nghĩ như vậy, liền cam chịu. Nhan sắc người con gái khi đến 25 tuổi cũng đã bắt đầu xuống dốc, cũg không thể đợi đến lúc thực sự tàn phai, rồi chê trách bản thân tại sao bây giờ mới lo những chuyện này, cuộc đời của cô, cô cũng đã hết sức cố gắng, tuy cũng k phải chịu quá nhiều đau khổ, nhưng cũng coi như đã có thể hiểu dc 1 chút nhân tình thế thái.

Tiêu Tố Oanh làm việc rất hiệu quả, nhanh chóng sắp xếp mọi việc, mà Tô Thiển Oanh cũng vội vàng chạy tới.

Người thứ nhất: “Tô tiểu thư, tôi rất hài lòng về cô.”

“Anh phải nghĩ cho kỹ, tôi không có ưu điểm gì, sẽ không nấu cơm cho anh, sẽ không giúp được gì cho anh, thậm chí…”

“Không vấn đề, chỉ cần cô có thể sinh con là được.”

“Thế tại sao anh không đi tìm một con gà mái?”

Người thứ hai, “Tô tiểu thư, tôi tốt nghiệp từ một trường đại học nổi tiếng, được giáo dục rất tốt, hơn nữa hiện tại đang học ngành bác sĩ. Tôi nghe nói Tô tiểu thư mặc dù đã từng đi nước ngoài, nhưng học tập cũng không tốt lắm, để tư tưởng của chúng ta không bị khác nhau, tôi nghĩ tốt nhất Tô tiểu thư nên tăng cường việc học tập.”

“Bởi vì anh đi tìm người tốt nghiệp đại học danh tiếng, mà sai sót của tôi lại không học đại học. Chúng ta chắc chắn đã tìm nhầm người. Bác sĩ cho tôi biết tên được chứ?”

"Tô tiểu thư, cô đừng như vậy, tôi đối với cô không có ác ý, thậm chí rất hài lòng."

“Nhưng tôi đối với anh lại có ác ý, thật sự không thích.”

Người thứ ba: “Tô tiểu thư, bữa cơm này, cô nói chúng ta nên ăn thế nào?”

“Dùng miệng ăn.”

“Ý của tôi là, nên làm theo luật AA thì tốt hơn đó.” (AA: chia đôi tiền)

“Được.”

Bữa cơm được ăn nhanh chóng, cho đến khi xong xuôi, Tô Thiển Oanh đột nhiên kêu lên: “Thật xin lỗi, hình như tôi không mang theo ví tiền.”

“Tô tiểu thư, cô làm sao có thể như vậy. Đã đồng ý thì phải thực hiện chứ, đây là phẩm chất tốt đẹp của người dân Trung Hoa được lưu truyền trên dưới mấy nghìn năm rồi…”

Tô Thiển Oanh kiên nhẫn nghe đối phương lảm nhảm, sau đó gương mặt cô lơ đễnh. Ở bên cạnh, người nhân viên phục vụ kiên nhẫn nhắc nhở: “Ai là người tính tiền ạ?”

Tô Thiển Oanh nhíu mày, "Cô nhìn thấy có người phụ nữ nào tới đây ăn mà tính tiền không?”

Người đàn ông kia vẻ không vui, vẫn không chịu nhận giấy tính tiền.

Lộ Thừa Hữu cùng Từ Độ Dao cũng ăn cơm cùng nhà hàng, nghe xong một lúc lâu, bây giờ mới đi tới, Từ Độ Dao cười cười: “Thật trùng hợp.”

Người đàn ông kia vừa thấy cô gặp người quen, liền mở miệng: “Hay là cô tới bọn họ mượn tiền để trả đi, tôi chỉ chịu một nửa, là ba trăm hai mươi tám đồng.”

Lộ Thừa Hữu nhíu mày, rút ra mấy tờ từ trong ví tiền đưa cho người nhân viên. Tô Thiển Oanh lập tức giật lại rồi nhét lại vào tay anh: “Tôi và anh có quen biết sao? Ai cho anh xen vào việc của người khác?”

Cô hung dữ mở miệng, rồi chỉ vào người đàn ông trước mặt nói: “Mời anh tính tiền, bà đây hôm nay cho ngươi một bài học, thế nào gọi là phong cách của trí thức.”

Nói xong, cô tức giận rời đi, người đàn ông kia sắc mặt trắng bệch cầm giấy tính tiền.

Lộ Thừa Hữu nhìn bóng lưng đang giận giữ của cô, anh lắc đầu rồi đuổi theo: “Cô đi đâu, để tôi chở cô về.”

Tô Thiển Oanh nhìn anh từ phía sau chạy tới liền từ chối: “Không cần làm phiền đến anh.”

“Đừng khách khí như vậy.” Anh hời hợt.

“Dù sao cũng là người ngoài, không phải làm phiền anh hay sao.”

Lộ Thừa Hữu không nói gì nữa, Từ Độ Dao nhìn anh: “Chúng ta đi thôi.”

Anh im lặng rời đi cùng Từ Độ Dao.

Tô Thiển Oanh chạy được vài bước, nghĩ còn tức giận, nên gọi cho Tiêu Tố Oanh: “Mẹ… mẹ còn giới thiệu cho con loại cực phẩm như thế này, cẩn thận con sẽ không thừa nhận mẹ nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.