Cô giật mình: "Anh tới lúc nào?"
Lộ Thừa Hữu không mở miệng, cũng chẳng có lấy một biểu cảm dư thừa nào cho cô, chỉ là bước nhẹ qua bên cạnh cô, tay nhẹ nhàng vặn một chút, lửa liền bật ra: "Lực dùng không đúng, đương nhiên không thể mở được."
Tô Thiển Oanh lúc này cảm thấy có chút xấu hổ: " Về sau tôi sẽ không động đến những việc này, biết để làm gì."
Lộ Thừa Hữu nhíu mày: "Em cứ để lửa như vậy à."
Tô Thiển Oanh bây giờ mới luống cuống tay chân đặt nồi lên, sau đó đem vài thứ đã chuẩn bị sẵn bỏ vào. Lộ Thừa Hữu nhìn động tác của cô, gia vị rắc lung tung, không nhìn được lắc đầu: "Em có thể nấu được không?"
"Anh đi ra ngoài chờ chẳng phải sẽ biết ?"
Cô là một người siêu cấp không có kiên nhẫn, người ta đều nói những người như thế không thể làm được việc lớn.
Lộ Thừa Hữu không để ý đến cô, đi ra ngoài tán gẫu với mọi người.
Tuy rằng quá trình tương đối vất vả, nhưng Tô Thiển Oanh cũng làm tốt mấy món ăn, điều này khiến Tiêu Tố Oanh hết sức vui mừng. Nhưng Tô Thiển Oanh cũng làm bản thân bị thương không ít, không phải chỉ là làm mấy món ăn thôi sao, bọn họ làm gì toàn nói những câu như "Rất tốt" "Đối với con mà nói là rất tốt", thực sự ngột ngạt, xem ra khởi điểm quá thấp cũng không phải việc tốt đẹp gì.
Lộ Thừa Hữu chỉ đưa ra một câu đánh giá: "Còn không tệ."
Tô Thiển Oanh lập tức được thể: "Đương nhiên, cũng không xem ai làm ."
Tô Văn Uyên theo bản năng nhìn con gái mình mà lắc đầu.
Bữa cơm này không khí rất vui vẻ, sau khi ăn xong, Lộ Thừa Hữu lại nói chuyện phiếm với Tô lão gia, quan hệ giữa hai người vẫn luôn rất tốt. Thế nhưng, Tô Thiển Oanh không nhịn được rì rầm lẩm bẩm, rõ ràng không có quan hệ gì mà còn hơn cả người thân như cô.
Tiêu Tố Oanh vừa thu thập chén đũa, vừa kéo Tô Thiển Oanh: "Con đừng quên việc đã hứa với chúng ta ?"
Tô Thiển Oanh nghi ngờ: "Mẹ nói gì cơ?"
"Thôi, vấn đề của Đông Lâm đáng nhẽ không nên cho con biết."
"Con nhớ được, nhớ được mà!" Tô Thiển Oanh lập tức trở nên hổ thẹn: "Con lúc nào cũng nhớ."
Tiêu Tố Oanh dùng ánh mắt đặc biệt hoài nghi đánh giá cô: "Vậy đi làm chút chuyện ra chứng minh đi."
Tô Thiển Oanh bĩu môi, vào trong hoa viên không ngừng dùng chân đá hòn đá nhỏ, càng đá càng xa.
Hoa viên có một cây bồ đào nhỏ, cành lá sum suê, cô rất thích nơi đó. Trước đây còn nghe người khác nói, ngồi dưới gốc cây sẽ nghe được lời tâm tình của Ngưu Lang Chức Nữ, đúng là lừa quỷ mà, tại sao cô chưa bao giờ nghe được.
Cô còn nhớ đến lời nói của Lộ Thừa Hữu lúc đó: "Khẳng định là có. Chỉ là Ngưu Lang Chức Nữ tâm sự với nhau, làm sao có thể để em nghe thấy?"
Lúc đó còn cảm thấy lời nói của anh đặc biệt có lý, bây giờ nghĩ tới, khẳng định là anh đã xem mình như trẻ nhỏ mà đùa giỡn.
Lộ Thừa Hữu từ lầu hai xuống dưới, sau đó đi về phí cô: "Em là đang chờ anh?"
"Không có, thiếu gia thật là tự đa tình."
Giọng điệu này, bình thường anh đều nghe qua. Lộ Thừa Hữu ngồi xuống đối diện cô: "Dì nói em đang chờ tôi."
"Cứ cho là vậy đi! Anh còn hòi gì nữa?" Cô cảm thấy phiền, rất phiền, đặc biệt phiền, phi thường phiền.
"Hỏi một chút mà thôi, mới như vậy đã không bình tĩnh?"
Lần này anh nói đúng, quả thật rất không bình tĩnh.
Cô gật đầu: "Tại sao tới ăn cơm?"
"Đói ."
Mới kỳ lạ làm sao, nơi nơi đều có khách sạn, sao nỡ để anh không no?
"Tốt đi." Cô bày ra dáng vẻ bất cần: "Anh có vẻ đặc biệt chán ghét tôi ?"
"Làm sao biết được?"
"Từ hành vi của anh có thể thấy được." Cô có chút nhụt chí: " Thật ra, tôi không có kém như vậy! Mẹ tôi sinh tôi ra cũng không phải đần độn hay thiếu tay thiếu chân, thế nào lại khiến anh không vừa mắt."
Lộ Thừa Hữu dùng tay phải chống cằm, không có mở miệng.
Tô Thiển Oanh tiếp tục nói chuyện: "Tôi biết, anh chê tôi không đủ thông minh, không đủ hiền lành. Tôi cũng từng nghĩ muốn thay đổi thành một người biết điều, điềm đạm, đáng yêu, nhưng không làm được, mà cho dù có làm được , đó cũng không phải là tôi."
Lộ Thừa Hữu lần này mới có phản ứng: "Tôi có thể lý giải ý tứ trong lời của em là, em đối với tôi có để ý?"
Tô Thiển Oanh lập tức phản ứng: "Ý cái rắm, tôi chỉ là đang cường điệu anh vì sao mà ghét bỏ tôi? Không phải so với người bình thường thì anh chỉ tốt hơn một chút thôi sao, thế nhưng lại luôn ra vẻ cao cao tại thượng? Hơn nữa, anh có ưu điểm của anh, nhưng tôi cũng có ưu điểm của tôi. Tuy rằng kết quả bất đồng, nhưng bản chất vẫn là cùng một dạng , chúng ta đều có ưu điểm của chính mình, cũng có khuyết điểm của chính mình, chỉ là mỗi người bất đồng mà thôi."
"Em nói rất đúng." Lộ Thừa Hựu nhìn cô: "Sau đó thì sao?"
Tô Thiển Oanh đột nhiên không biết nói gì: "Không có sau đó ."
Lộ Thừa Hữu chỉ nhìn cô: "Em chỉ vì tôi không nguyện ý hứng thú với em, liền mang tội danh cho tôi?"
"Đừng dát vàng lên mặt mình, tôi không có."
"Tôi cũng cảm thấy không có, em có ưu điểm của em, quả thật sẽ phải có rất nhiều người theo đuổi. Không cần nhất định xem trọng tôi, vừa rồi tôi đã nói rõ ràng với ông nội . Bọn họ cũng sẽ không tới bức bách em, cho nên, về sau phải sẽ có bữa tiệc nào như hôm nay nữa. Mặt khác, em nấu ăn quả thật tốt hơn so với tưởng tượng của tôi rất nhiều."
Tô Thiển Oanh nhìn anh: "Anh có ý gì?"
"Đông Lâm sẽ không có chuyện gì, em cũng không cần lo lắng. Mà chúng ta vẫn giống như trước đây là tốt rồi."
Tô Thiển Oanh động đậy khóe miệng "Tôi đã biết ."
"Được."
Tô Thiển Oanh nhìn bóng lưng anh rời đi, rốt cuộc không thể không nhớ lại năm năm trước cũng là một cảnh như vậy, cô đã từng hướng anh mà hô to: "Tôi nhất định có thể rời khỏi anh, chứng minh không phải không có anh thì không được."
Rốt cuộc vẫn không thể, cũng mãi không thể .
Anh dùng phương thức của anh, vạch rõ giới hạn với cô, hai người chính là hai người, sẽ không trở thành chúng ta.