Em Chỉ Là Của Riêng Tôi

Chương 3: Chương 3




Hả? Hắn ta lại lên cơn gì đây? Giống lần trước là có ý gì? Có lẽ là vụ giết cả nhà tôi đây mà. Tên bệnh hoạn nhà hắn thật là quá đáng.

- Anh bệnh à! Lé ra! Anh cứ thử động chạm đến gia đình tôi xem. Tôi sẽ cho anh biết tay. Đừng tưởng là có tiền là muốn làm gì thì làm nha! Anh tưởng mình là vua chắc!

- Tuỳ cô nghĩ. Nhưng có lẽ bây giờ tôi đang là vua ở cái trường này, cô phải phụng tùng tôi thôi! Phải không cô giáo!

Hắn ta nhắc đến cô giáo làm tôi giật bắn mình. Trời ơi buổi đầu đi học mà đã gây ấn tượng xấu rồi. Sau này tôi phải làm sao đây, tương lai tôi..huhu....

- À ừ. Em kia- chỉ vào tôi- em sao dám có thành kiến với Khải thiếu gia chứ hả? Em có muốn tôi phạt không? Mau xin lỗi cậu ấy nhanh cho tôi. Và tôi yêu cầu em phải ngồi cạnh cậu ấy biết chưa?

- Cô giáo ơi là cô giáo! Cô còn to gan hơn Hà Vy đấy. Sao cô dám mắng bạn gái tôi như vậy? Xem ra cô chán sống rồi hả?- hắn ta nói xong câu đó làm tôi sốc hoàn toàn!

Cái gì mà bạn với gái chứ? Tôi còn ngây thơ lắm à nha, làm gì mà có chuyện bạn zai với bạn gái! Hắn ta quả là người chém gió xuyên quốc gia mà! Đáng ghét.

- Đồ điên, ai là bạn gái anh hả? Biến thái vừa thôi!- Tôi tức tưởi chửi hắn một trận.

Đang định đứng dậy, tôi lập tức bị một bàn tay lạnh mà săn chắc kéo xuống. Trời ơi cái quái gì thế này, tôi đang ngồi yên phận trên đùi hắn ta sao! Tim tôi đang bị làm sao vậy zời, nó đang đập loạn nhịp khiến tôi đỏ mặt vì xấu hổ.

- Buông ra! Nếu anh không buông, tôi sẽ,.....sẽ...- thực sự lúc này đây tôi không biết phải ứng xử ra sao nữa.

- Tôi cứ không buông thì em sẽ làm gì tôi nào! Chẳng lẽ em định hun tôi! Bây giờ hình như quá sớm thì phải, đúng không?- hắn ta chắc lại đang mơ mộng đây mà!

- Anh ảo tưởng quá thì phải! Đừng có mơ!- tôi tiếp- Thôi, anh buông ra, tôi sẽ đồng ý ngồi ở đây.

- Ok em yêu!- hắn ta tâm thần thật rồi! Bó tay!- Cô ơi, bắt đầu được rồi!

Bỏ mặc hắn sang một bên, tôi tiếp tục nghe cô giáo giảng bài. Những tiết học trôi qua thật nhẹ nhàng. Song, tôi lại bực mình vô cùng khi tên ác quái kia cứ chăm chăm nhìn mình. Hắn ta cứ nhìn tôi rồi tủm tỉm cười khiến đôi lúc tôi lại cốc vô đầu của anh ta. Và cứ thế anh ta lại có đà để chọc tôi thêm. Đáng ghét!

- Hà Vy! Măm thôi!- Linđa rối rít gọi tôi khi thấy tiếng trống hết buổi học vang lên.

Mà tôi thấy cái trường này kì kì sao á. Lẽ ra buổi trưa là thời gian để cho học sinh tự do. Song, tại đây, vào thời điểm trưa này, học sinh lại phải ở trường ăn bán chú. Họ lấy ra những lí do rất logic: không muốn học sinh đến trễ vào buổi chiều, không muốn học sinh la đà dong chơi. Nhưng cũng không sao, bởi tất cả đồ ăn ở đây đều là miễn phí. Có lẽ với những cô cậu ấm kia thì nó không là gì, nhưng với tôi thì lại là cả một vấn đề.

Không để Linđa và Alex đợi lâu, tôi nhanh nhảu thu dọn sách vở bởi tôi cũng thực sự muốn thoát khỏi ánh mắt của tên cùng bàn. Nhưng hắn nào để tôi yên, hắn cứ ỉ eo đòi đi cùng. Nếu tôi không cho hắn đi, hắn ta lại doạ tôi, nào là hôn, nào là công khai này nọ. Mà thực chất tôi và hắn có là gì của nhau đâu. Tóm lại, hắn ta chỉ muốn đền đáp tôi theo cách riêng của hắn thôi. Tôi tốt nhất là không nên ảo tưởng.

Xuống tới phòng ăn, chúng tôi ngay lập tức bị bao vây bởi lũ con gái mê zai đẹp. Thật là phiền phức mà, tôi thực sự rất ghét cái cảnh này. Và dường như Khải cũng nhìn ra thái độ đó của tôi nên:

- Tôi cho tất cả 5 giây, mau cút hết, NHANH!

Công nhận nó có hiệu lực thật, chỉ trong chốc lát, tất cả lũ ruồi nhặng đó đã biến hết về chỗ ngồi. Nhưng có vẻ tôi cần rửa mặt để xua đi cái ngột ngạt trong người. Nghĩ là làm, tôi liền vô phòng vệ sinh mặc cho bọn bạn kia ra bàn ngồi trước.

Vừa vô phòng vệ sinh, tôi đã nghe thấy những lời bàn tán rất vô duyên.

- Con nhỏ Hà Vy đó ừ thì cũng được, nhưng đâu bằng chị em mình. Mà không biết nó dùng bùa chú nào mà anh Khải lại thích nó cơ chứ! Một đứa nhà quê, nghèo khổ, ba đi ngoại tình mà sao nó lại may mắn như thế!

Đó là toàn bộ những lời nói của một cô gái có vẻ ngoài xinh đẹp. Cô ta thì biết cái quái gì mà dám nhận xét về tôi. Ừ thì nếu cô ta nói về tôi thôi thì tôi cũng mặc kệ. Nhưng cô ta sao lại dám nói về ba tôi. Ả nói vậy khác nào nói mẹ tôi không ra gì. Lần này cô ta chết chắc với tôi!

- Nè, mấy cô nói cái gì? Mấy cô biết gì về tôi đâu mà ở đó ẳng bậy. Mà nếu có ẳng thì phải biết ẳng đúng nơi chứ, sao lại bừa bãi như vậy. Chắc ba mẹ cô dạy cô thế hả? À thôi, mặc xác mấy người. Nhưng tôi nói trước, nếu có lần 2 thì mấy người sẽ không được yên đâu!

Phù! Cuối cùng lòng tôi cũng bớt rối bời. Mặc xác họ lần này đi. Chắc không có lần sau đâu! Đang định bước đi thì bỗng có một bàn tay ai đó nắm lấy cổ áo tôi mà kéo lại. Té ra đó là con ả đó, chắc ả ta tưởng tôi hiền nên bắt nạt đây mà. Được, tôi sẽ cho chị ta thấy! Đoạn, tôi liền vung tay tát cho chị ta một phát trời giáng. Mấy đứa xung quanh thấy vậy nên xúm lại đánh tôi. Và từng đứa đều bị tôi tung cước đá phát vào bụng. Đáng đời! Nhưng nào ngờ lại có kẻ chơi gian, ả ta túm tóc tôi giật ngược lại khiến tôi ngã chổng vó. Trời ơi, kia là gì? Máu ư? Đúng vây, tôi đang chảy máu! Nhưng vết thương ở chân ấy không quá to cho đến khi bị một trong số bọn họ dẫm lên.

-A ... A... A

Tôi la thất thanh bởi thực sự nó rất đau. Mặc dù không hề muốn ai trông thấy cảnh tôi đánh nhau. Song, mọi ý thức của tôi không thể thắng nổi nỗi đau thể xác này. Tôi đau, rất đau...

[ Anh đang ngồi nói chuyện cùng Linđa và Alex về cô. Anh muốn biết về cô nhiều hơn để có thể biết cô cần gì mà giả ơn cô. Đang chăm chú thì anh bị một tiếng hét làm mất sự tập chung. Nơi phát ra âm thanh đó là phòng phòng vệ sinh nữ- cái nơi mà cô bước vô. Điều này làm anh cảm thấy có gì đó khả nghi nên một mạch chạy theo lối đi mà tới phòng WC. Anh không biết nơi đâu trên cơ thể anh thôi thúc anh chạy nhanh nữa. Đó có thể là bộ não yêu cầu lí trí anh phải làm để trả ơn cô. Hay cũng có thể là nơi trái tim anh thôi thúc để anh có thể cứu lấy người mình yêu. Anh thực sự không biết nữa! Anh luôn thấy cô khác biệt, cô quen anh chỉ vì anh chính là anh, cô hay mắng anh mà lại cho anh cảm giác bình yên. Thật lạ!

Chạy vô phòng phòng vệ sinh, anh không thể tin vào mắt mình. Cô đang nằm trên cái sàn nhà vệ sinh lạnh giá, xung quanh cô là một lũ con gái bao vây đánh đập, và hình như cô đang chảy máu! Anh lo cho cô, sợ cô đau nhưng có làm được gì đâu.

- Mấy người có dừng lại không?

Giọng nói lạnh lùng của anh vang lên khiến mấy ả sợ phát khiếp. Họ chỉ mới nghe danh anh là ác ma lạnh lùng. Nay được chứng kiến thì mới thực sự sợ hãi. Anh quả là đáng sợ, xung quanh luôn toát lên vẻ lạnh lùng khiến đối phương phát sợ.

- Anh Khải! Anh tha cho bọn em, bọn em biết lỗi rồi!- cả lũ đồng thanh đáp trong khi chân của họ đã chạm đất mà quỳ tự lúc nào.

- Mấy người sẽ phải trả giá khi đụng đến bạn gái Hoàng Thế Khải này!- anh nói với vẻ lạnh lùng như muốn giết người vốn có.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.