Em Chỉ Là Của Riêng Tôi

Chương 25: Chương 25: Gặp mặt đối thủ




- Đúng đó! Có tôi đi thì có sao đâu!- anh vừa đi vào lớp vừa nói.

- Không sao nhưng tôi định rủ Vy và Trang đi ăn luôn nhưng ai dè anh cũng tới chứ!

Linđa ra vẻ không thích. Không phải vì cô không thích anh mà là vì anh đã phá hỏng không gian bạn bè này. Khó khăn lắm cô mới có thể gặp lại cả Trang lẫn Vy nên cô muốn mời cả hai con bạn thân của mình đi ăn vậy mà anh lại xuất hiện. Là ai thì cũng phải bực mình thôi.

- Đi ăn? Vậy thì cùng đi! Nhân dịp này tôi cũng muốn thân với cả hai người luôn, bởi dù gì đi nữa thì hai người cũng là bạn của vợ tôi mà!

- Nhưng tôi chỉ muốn đi với hai con bạn mình thôi chứ không muốn đi với anh!- Linđa lên giọng.

- Vậy là cô bỏ luôn cả bạn trai của mình sao?- anh cười khẩy.

- Tôi...

- Thôi!- Linđa chưa kịp nói thì cô nhảy vô- Hai người bị sao vậy hả? Hôm nay không đi ăn được đâu Linđa ạ. Mày không nhớ hôm nay là sinh nhật của cái Hiền lớp trưởng à? Bạn ấy mời mình rồi còn gì!

- À ha. Mình đi nha anh Alex! Thế mày có đi không Trang?

- Tao đi! Mẹ tao hôm nay đi ăn cỗ nên tao đi được.- Trang bình thản, quay sang Vy- Thế chị có đi không?

- Chị đi....

- Không được!- cô chưa kịp nói xong thì bị anh nhảy vô.

- Sao em không được đi?

- Chân em nó không cho phép em đi.

- Nhưng mọi người ai cũng đi, anh cho em đi đi!

- Không được! Em có nhớ là lúc sáng em nói gì không?

- Nhớ nhưng anh cho em đi đi mà!

- Không! Em còn nhớ tối nay có cái gì không?

- Có gì?

- Phim của.....

- Anh Lee Min Ho!- cô chen vào lời nói của anh.

- Vậy em đi sinh nhật hay đi xem phim?

- Xem phim!

- Nè! Mày bỏ bọn tao à?- Linđa bức xúc.

- Bọn mày đi đi, tao gửi quà sau, tao đi xem phim hơn.

- Chị! Chị đi xem phim oppa đóng mà không cho em đi! Em đi làm thêm có đủ tiền rồi, định lên rủ chị đi xem mà chị lại bỏ em thế hả?

- Thì chị cũng có đủ tiền để hai chị em mình đi xem rồi mà, nhưng là do ảnh hứa cho chị đi xem nên chị đã đồng ý mà quên mất. Vậy thì đi sinh nhật đi! Còn xem phim thì để mai nha! Anh Khải, đi cùng bọn em đi, cho em đi đi, nha nha nha....

- Em đúng là.... Vậy được rồi, chúng ta sẽ cùng đi!!

- Vậy đi thôi!- Alex lên tiếng.

Họ đi, ai cũng hứng thú hết, duy chỉ có anh là cảm thấy hơi khó chịu khi mà phải chở cả đống người trên xe riêng của mình. Ban đầu, anh định đi đón cô, song thì đi đưa cô đi ăn, đi xem phim luôn. Nhưng ai dè lại vướng phải mấy người phiền phức này cơ chứ. Anh lái xe đến cửa hàng thời trang, nơi mà nổi tiếng với trang phục hàng hiệu cao cấp và cũng là một chi nhánh chính của The Win.

- Anh tới đây làm gì vậy? Anh mau đưa em về nhà để em còn thay đồ chứ!

- Ở đây thay luôn đi!- Khải điềm tĩnh.

- Ok. Vào thôi!- Linđa nhanh nhảu.

....

- Mọi chuyện đã chuẩn bị xong chưa?- bà Thẩm hỏi nhân viên phục vụ.

- Dạ! Xong hết rồi ạ! Chỉ cần phu nhân và cô chủ tới là xong!

- Vậy là kế hoạch của ta đã hoàn thành, giờ chỉ cần con mồi sa vào lưới là xong! Hahaha....

Bà Thẩm cười cuồng tiếu, bà không ngờ kế hoạch của bà lại hoàn mĩ đến vậy. Bà sẽ cho kẻ phản bội bà phải nếm trải toàn bộ đắng cay, phải trả giá cho những tổn thất mà bà phải chịu đựng. Nhớ lại mấy năm trước, bà khẽ rùng mình, bởi hơn hết, mấy năm ấy, bà chính là một người khốn khổ. Tất cả là do tên Hoàng Thế Hùng, chính hắn ta đã lấy cắp một khoản tiền lớn của bà khiến cho bà rơi vào cảnh phá sản trong khi bà đã ba lần bảy lượt giúp gia đình nhà hắn. Bà hận hắn, hận luôn cả The Win, hận luôn cả Thế Khải, hận luôn cả bà Nhi. Bà sẽ cho họ nếm trải những khổ đau mà họ đã gây ra cho bà.

- Mẹ ơi! Mẹ làm gì đấy? Tới giờ rồi!- Hiền khẽ lay bà Thẩm.

- À không có gì con ạ! Chúng ta đi thôi!

.....

Cô đang trong bộ váy hồng nhạt được thiết kế cách ly, ôm trọn ba vòng quyến rũ, nhưng khổ nỗi chân cô, nó đang bị bó bột làm cho cô không được thoải mái. Còn Trang thì lại thanh lịch trong bộ quần áo nhí nhảnh, đậm chất dễ thương. Linđa thì khỏi phải bàn, cô luôn chất chơi với những bộ đồ hở hang có một không hai. Và đặc biệt hơn là với hai soái ca. Thế Khải luôn ra vẻ lạnh lùng nhưng không mất đi sự đẹp trai vốn có khi anh khoác lên mình bộ véc màu đen. Lịch lãm như hotboy Hàn là Alex, anh chọn cho mình chiếc áo sơ mi trắng đi đôi với quần âu đen làm anh càng điển trai đến lạ thường.

Khải đòi bế Vy vì anh lo cho cái chân đang bó bột của cô. Nhưng cô nào có nghe, cô cứ khăng khăng đòi đi bộ vào làm anh bực mình vô cùng. Biết thế này thì anh thà để cô đi xem phim còn hơn. Không còn cách nào khác, anh đành phải ngậm ngùi đỡ cô vào trong. Anh thấy cô nhăn mặt vì đau, anh xót lắm chứ, nhưng còn cách nào khác đâu.

Họ vừa bước chân vào bữa tiệc, ngay lập tức đã trở thành tâm điểm của sự chú ý. Mọi người không chỉ bị cuốn hút bởi vẻ đẹp của 5 người họ, mà hơn cả chính là sự nổi bật của hai gương mặt giống nhau như đúc. Ai cũng nhìn cô, xong lại quay sang nhìn Trang với ánh mắt ngưỡng mộ xen lẫn ngạc nhiên. Vả lại, giờ đây, đi cùng hai cô gái ấy chính là ông trùm kiêm chủ tịch tập đoàn nổi tiếng tài năng. Anh đẹp trai đến khó tả, lạnh lùng đến rởn gai ốc. Song, ai ai cũng muốn được đi cùng anh, được anh cầm tay anh hay chỉ là chào hỏi anh một câu dù chỉ một lần.

Nhìn thấy ánh mắt háo sắc của mấy đứa con gái trong bữa tiệc, cô như điên lên. Cô liếc sang anh để thăm dò thì lại nhìn thấy nụ cười đắc trí của anh. Ánh mắt anh đang nhìn về phía khán đài, nơi mà có một người con gái xinh vô cùng đang đứng. Ánh mắt ấy như đang muốn hút hồn đối phương làm cô lại càng nổi cơn thịnh nộ. Cô tức, cô ghen nhưng cô phải làm gì đây? Chẳng lẽ bây giờ cô bắt anh đưa về, chẳng lẽ cô hờn giận anh? Không, không được! Nếu làm như vậy thì cô bị anh cười thối mũi mất! Cô phải ra vẻ lịch sự, tế nhị để anh phải nể chứ.

- Xin kính chào các bạn, chúng tôi rất vui và hân hạnh khi các bạn đã đến dự tiệc sinh nhật 16 tuổi của cô chủ chúng tôi! Bây giờ, tôi xin trân trọng giới thiệu nhân vật chính của ngày hôm nay cũng như mẹ của cô ấy! Xin mời!

Cô gái xinh đẹp trên sân khấu giới thiệu. Cùng lúc ấy, Hiền cùng bà Thẩm bước lên, họ ai cũng diện bộ trang phục đẹp vô cùng.

- Cảm ơn các bạn đã tới dự sinh nhật của tôi! Nhờ có các bạn, bữa tiệc sinh nhật của tôi đã trở nên hoàn hảo hơn. Cảm ơn các bạn rất nhiều!- Hiền trân trọng.

- Chào mọi người! Tôi xin giới thiệu, tôi chính là mẹ của Hiền, mọi người có thể gọi tôi là bà Thẩm. Tôi rất cảm ơn mọi người đã tới dự bữa tiệc này. Và hơn hết, ta chúc cho con gái cưng ngày càng xinh đẹp, học giỏi cũng như thành đạt trong mọi việc.

- Con cảm ơn mẹ! Các bạn ơi, chúng ta nhập tiệc nào!

Và thế là nhạc bắt đầu vang lên, ai cũng hoà mình theo từng nhịp điệu. Duy chỉ có anh và cô là vẫn đứng im như phật. Cô không nhảy vì lí do tât yếu là cái chân đau. Còn anh thì là vì đỡ cô, song, anh cũng còn đang chú ý tới chỗ bà Thẩm. Nhưng từ chỗ cô nhìn thì lại khác, cô thấy anh đang chăm chăm nhìn vào Hiền. Máu trong não cô bắt đầu dồn lên, cô lườm anh rồi nhéo luôn cái tay anh đang ôm eo mình.

- A! Em làm gì vậy?- Khải nhăn mặt khi thấy hành động kì quái của cô.

- Là anh ấy!

- Anh? Anh có làm gì đâu!- anh ngạc nhiên.

- Vậy mắt anh vừa rồi ngắm cô nào vậy? Nếu anh muốn ngắm gái thì cứ tự nhiên nhưng làm ơn đừng có tay làm việc nọ mắt làm việc kia nha. Anh đang ôm eo em mà anh coi, cái mắt háo sắc của anh cứ chăm chăm nhìn cái Hiền. Anh coi thường em hả?- cô tức giận xen lẫn hờn ghen.

- À! Té ra em ghen!

- Ai thèm cơ chứ!

- Em yên tâm, anh không làm những chuyện hao tâm tổn sức ấy đâu, nếu có ngắm gái thì anh cũng phải ngắm cô nào đẹp đẹp ở bar hay là ở đâu đó chứ dại gì mà ngắm Hiền. Tuy cô ấy ổn nhưng vẫn còn kém xa đầy người.

- Em có nói anh nhìn ai đâu mà anh biện minh là Hiền đẹp Hiền xấu?

- Thì nãy giờ anh đều nhìn về phía cô ấy mà!

- Đó! Chẳng đánh anh cũng khai, có tật thì giật mình! Anh rõ ràng nhìn về phía cô ấy mà!

- Thì anh có nói gì đâu, anh chỉ bảo là anh nhìn về phía cố chứ có nói là anh nhìn cô ấy đâu!- anh biện minh.

- Phải đó, cậu ấy đâu có nhìn con gái tôi, mà là cậu ấy nhìn tôi mới đúng chứ!- bà Thẩm từ đâu xen vào.

- Dạ? Cô là mẹ của Hiền? Cháu chào cô ạ!- cô lễ phép.

- Chào cô bé! Không ngờ lại gặp cậu trong trường hợp này, Hoàng Thế Khải!

- Chào bà! Tôi cũng không ngờ mà!

- Hai người quen nhau ạ?- cô tò mò.

- Quen chứ sao không? Cậu ấm của The Win mà, và hơn hết, gia đình cậu ấy lại rất tốt với tôi mà, phản bội bạn bè ngay khi vừa được họ giúp! Sao không biết được chứ!- bà Thẩm tỏ vẻ khinh bỉ.

- Bà nói vậy là có ý gì? Không phải là chúng ta đều có mục đích riêng sao? Đây liệu là lỗi của tôi, là lỗi của The Win?- Khải điềm đạm.

- Sao không? Tất cả là do bố cậu mà ra mà! Cậu đã chuẩn bị cho trận nghênh chiến chưa?

- Nghênh chiến? Hai người nói gì vậy?- cô tò mò.

- Cô bé liệu có phải là Hà Vy? Ta nghe Hiền kể về cháu rất nhiều, bởi vậy, cháu yên tâm, ta sẽ không làm hại cháu đâu! Mà ta khuyên cháu nên cẩn thận, nếu không, thì có lẽ cháu cũng sẽ bị những con quỷ này hút máu thôi. Nhưng nếu khó khăn quá, ta sẽ giúp cháu thoát khỏi những con quỷ kia.

- Đủ rồi! Tôi thấy bà hơi quá đáng rồi đấy! Bà đừng hòng đụng vào cô ấy, tôi cảnh cáo bà đấy! Nếu bà đụng vào cô ấy, tôi sẽ không nể tình xưa đâu, tôi thề là sẽ huỷ hoại gia đình bà!- quay sang cô- Chúng ta đi thôi!

- Anh!!! Á, bỏ em xuống đi!

Phải, chính anh đang bế cô, anh sợ cô bị bà Thẩm uy hiếp, đe doạ. Anh sợ cô sẽ nghe những lời thêm mắm thêm muối của bà ta mà bỏ anh. Anh sợ vô cùng! Anh đành phải bế cô đi, bế cô rời khỏi nơi nhộn nhịp, nguy hiểm này.

- Em tin tôi hay tin bà ấy?

Khải bế cô ra khỏi bữa tiệc rồi đặt cô lên xe của mình.

- Em đương nhiên là tin anh rồi! Chắc là bà ấy có hiểu lầm gì thôi, em không tin anh đáng sợ như bà ta nói đâu! Em luôn ở bên anh mà!

Cô cầm tay anh, an ủi anh. Thực lòng cô cũng khó hiểu lắm chứ, cô không biết chuyện gì đang xảy ra nữa. Cô chỉ mong tất cả chỉ là dối trá, nhưng dù sao đi nữa, cô vẫn sẽ ở bên anh.

Cô nói làm anh cảm động lắm, anh nào ngờ cô lại tin anh đến vậy chứ. Anh khẽ bỏ tay của mình ra khỏi đôi tay mềm mại của cô rồi đưa lên má cô. Hai người họ, hai đôi mắt đều nhìn nhau, anh sát lại gần cô hơn, sát lại bờ môi nồng ấm của cô làm cô khẽ nhắm đôi mắt lại. Họ hôn nhau, một nụ hôn nồng ấm, một nụ hôn thấu hiểu, một nụ hôn lãng mạn giúp họ gần nhau hơn, cảm thông cho nhau hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.