Em Chỉ Là Của Riêng Tôi

Chương 16: Chương 16: Về \"nhà chồng\"




- Mẹ!- Khải khó hiểu khi mẹ hắn nói.

Bác ơi! Con ủng hộ bác!- tôi nghĩ.

- Ta nói ta không thích khi Vy gọi ta là bác chứ đâu có nói không thích Vy gọi con là ông xã đâu mà con phản ứng thái hoá vậy?- bác ấy nói xong làm tôi hụt hứng.

- Vậy thì được! Mẹ thấy vợ con thế nào? Xinh hông? - hắn vừa nói vừa liếc mắt đưa tình sang tôi.

- Con dâu ta đương nhiên phải xinh rồi! Hai đứa mau ăn đi!

Thế là cứ vậy, trong bữa ăn, tôi bị họ chặt chém liên hồi! Bác Nhi thì nói tôi phải mau sinh cháu cho bác ấy trong khi tôi nào có phải là con dâu thật của nhà họ Hoàng. Còn về hắn thì lại cứ tiếp lời bác Nhi mà vâng vâng dạ dạ. Hắn ta có ngon thì đi mà sinh con một mình, liên quan gì tới tôi đâu mà lại cứ nói là tụi con sẽ cố gắng sinh cho mẹ một đứa cháu ngoan.. Tên điên mà.

- Thôi! Tụi con ăn xong rồi, xin phép mẹ cho tụi con lên lầu!- hắn lễ phép khiến tôi choáng trong vài giây.

- Uk. Con cứ lên đi. Còn con dâu ta, ta phải nói chuyện với nó đã.

Nói chuyện? Nói gì cơ chứ? Bác ấy muốn nói gì với tôi đây? Tôi đâu có muốn!!!

- Dạ nhưng để mai được không bác! À! được không mẹ?- tôi liền sửa lại lời nói khi bác ấy nhăn mặt.- Bây giờ con hơi mệt nên mẹ có thể để con lên nghỉ được không ạ?

- Đúng đấy mẹ! Không phải mẹ muốn có cháu sớm sao?

Khải vừa nói vừa quay sang tôi mà cười nhan nhở. Thế là được đà, đã ghét hắn, nay tôi còn ghét hơn. Và cứ thế, sẵn khi hắn đứng cạnh tôi, tôi liền vòng tay mình qua tay hắn mà véo cho hả giận. Nhưng lạ thay, hắn không hề phản ứng gì hết mà vẫn nở nụ cười say nắng với tôi. Tôi véo đau lắm mà! Hắn thật đáng ghét mà!

- Thôi! Hai cô cậu lên gác đi! Mai ta nói chuyện sau vậy! Chú Đức lo liệu phòng cho hai cục cưng của tôi xong chưa vậy?- bác Nhi nói với chú Đức quản gia.

- Dạ! Xong rồi thưa phu nhân. Mời cô, cậu chủ lên gác.

Hai người chúng tôi ân ân ái ái bước lên trên, để lại phía sau mẹ Khải đang cười hạnh phúc. Nhìn từ ngoài vào có lẽ ai cũng thấy chúng tôi hạnh phúc lắm. Song, nào ai biết tôi đang tức điên lên vì tên chồng ác quái này. Hắn ôm eo tôi chặt lắm, chặt đến nỗi mà tôi suýt nữa tát cho hắn một phát cho hắn chết luôn ấy chứ. Tôi đoán hắn đang trả thù tôi vì tội vừa nãy véo tay hắn đây mà! Mang tiếng là thiếu gia nhưng sao lại tính toán to nhỏ thế cơ chứ?

...

- Oa!!! Đẹp quá!

Tôi ngỡ ngàng bởi căn phòng hiện tại của chúng tôi rất sa hoa, lộng lẫy. Nhìn từ ngoài vào, tôi thấy căn biệt thự này đã đẹp rồi, nay khi vào tận trong, nó còn to và lộng lẫy hơn nữa. Đây cứ như không phải nhà, mà chính là cung điện ấy. Mà giờ đây, tại căn phòng này, tôi lại càng thích thú hơn. Bởi tôi không còn thấy sự thanh lịch nữa mà thay vào đó lại chính là sự hồn nhiên, trong sáng. Có lẽ mọi người sẽ cho rằng tôi trẻ con, nhưng nói thật là tôi thích nhất chiếc giường kia. Nơi mà có những chiếc gối ôm ấm áp, có những cánh hoa hồng dải thành hình trái tim bắt mắt.

Nhanh nhảu chạy tới chiếc giường xinh đẹp, tôi đã quên mất cái vụ trả thù tên chồng chết tiệt kia. Lôi dế yêu ra, tôi liền chụp lại khung cảnh này bởi ai biết tôi sẽ phải rời xa nơi đây vào khi nào.

- Đẹp tới vậy sao? Em mau vào thay đồ đi, muộn rồi. Tôi buồn ngủ lắm!

Tôi đang mơ mộng thì bị Khải kéo ra khiến tôi tức lắm! Hắn buồn ngủ chứ tôi có buồn ngủ đâu.

- Anh bị hâm à! Tôi ngủ hay không thì liên quan gì đến anh? Anh tắm trước đi! Lát tôi tắm!

- Nhưng bây giờ tôi có chuyện cần phải làm, em vào tắm đi!

Hắn nói xong thì liền quay ngược lại bước ra hiên khiến tôi bực mình vô cùng.Tự dưng không nói cũng chẳng dằng mà lại bỏ đi. Đúng là vô duyên!

[ Trong khi Hà Vy đang lục hục trong phòng, thì Thế Khải đang ở hiên nhà gọi điện. Trên gương mặt anh hằn rõ lên vẻ tức giận vô bờ. Không biết ai lại có thể to gan động vào anh để phải hứng chịu một cái kết có lẽ là không ai tưởng tượng được.

- Bắt hắn về bang chưa?- anh nói với vẻ tức giận, khiến đối phương sởn gai ốc.

- Rồi! Tôi đã bắt hết lũ phản tặc ấy về bang rồi! Tất cả chỉ chờ cậu đến xử lí thôi!- Thế Minh nói khi thấy người ở đầu dây điện thoại bên kia đang tức giận vô bờ.

- Hôm nay tôi không đi được! Để mai tôi xử lí!

*Tút tút tút...*

Anh bước vào trong phòng! Ngay lập tức dù đang rất bực trong người nhưng anh không thể không bật cười trước hành động của cô. Ngay trước cái quạt hơi nước, cô đang loay hoay với chiếc bình đựng nước. Cô cứ ấn tắt rồi lại bật, cứ mở chế độ hơi nước đá rồi lại mở sang chế độ hơi nước thường. Mỗi lần cô thay đổi chế độ là bấy nhiêu lần cô bật cười. Giờ đây, cô như con mèo con trong bộ trang phục áo tắm (các bạn độc giả đừng hiểu lầm nha, áo tắm ở đây là chỉ chiếc áo mặc vào cho ráo cơ thể sau mỗi lần tắm nha. Do t/g bí từ nên phải dùng tạm. Mong độc giả thông cảm.) mà anh muốn chinh phục ngay lập tức. Cu cậu em trai của anh đang gào thét làm anh dù đã cố gắng kìm chế nhưng vẫn không thể ghìm lại nổi cơn nóng trong người.

Anh đi tới bên cô, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô khiến cô giật mình mà run rẩy. Cô ngước lên nhìn anh, anh cúi mặt xuống cạnh cô, cô giật mình vì sự ấm cúng của anh, anh bồn chồn vì nhan sắc quyến rũ của cô. Cả hai người họ đều đang dành trọn không gian cho nhau, tuy mỗi người có một suy nghĩ, song, họ lại đang hoà làm một.

Anh nhẹ nhàng chuẩn bị đặt nụ hôn lên môi cô, bỗng..

- Biến thái! Anh bệnh hoạn à!

* Đoàng... Uỳnh...*

Một loạt âm vang kêu lên, vâng, anh đã bị cô đá văng ra va vào thành giường. Ôi thật tội nghiệp!

- Em!!!! Tôi chỉ định nhẹ nhàng với em, nhưng đây là lỗi của em mà ra! Đừng trách tôi độc ác!

Do bị em trai hành hạ dã man quá nên anh không thể chịu nổi mà vồ lấy cô.

- Anh! Đừng lại gần đây! A....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.