Buổi trưa hôm ấy trời nắng chang như lửa đốt bên lưng. Ngủ trưa không được nên nó cư bức bối, khó chịu trong người thì thằng ấy, cái thằng trời đánh gọi, nó nghe máy:
- Alo, sao hả anh
thằng ấy nói nhỏ nhẹ, cách nói quá đối lập với tính cách con người thằng đó:
-Em rãnh không. anh lên nhà chở em đi hát cho vui
thằng ấy thích nó nên cứ dai dẵn tán tĩnh nó cả tuần nay rồi. thằng trời đánh này là bạn với chị cùng nhà với nó, nên nó nể mặt trả lời từ tốn:
- anh đi đi. chiều nay em bận đi học rồi
Nói thì nói vậy. chứ lịch học chiều nay của nó có đách môn nào đâu. thằng điên đó biết nó nói xạo nên gắng năn nỉ qoài:
- Đi đi mà. lâu lâu anh rủ 1 lần sao lại nỡ từ chối vậy
Nó cấu mặt lên trả lời luôn:
-em đã nói em bận thật mà
thằng đó nghe vậy bèn thức vọng mà tắt máy. 1 lúc sau, chị K chạy qua phòng nó rồi cứ 1..2 kéo nó đi hát với chị cho bằng được. thằng trời đánh ấy khôn thật, rủ nó đi không được lại quay sang rủ chị K, rồi để chị ép nó theo
sau ngày hôm đó, thằng ấy như được đà rồi lên nhà nó chơi suốt. trưa đi học về đã thấy thằng đó đã ngồi chình ình trước nhà với chị. nó phiền vô cùng, làm sao đuổi thằng điên đó đi được khi thằng đó lấy lí do lên chơi với chị được. nó đến trường kể lại cho hắn nghe, hắn hơi bực mình và bảo nó mặc kệ thằng đấy đi. 1 ngày 2 ngày rồi 1tuần. lâu dần hắn cũng đâm ra nghi ngờ, bực bội vì nó và thằng ấy. nên suốt ngày chúng nó cãi nhau vì những chuyện không đâu. nó cũng mệt mỏi và bắt đầu chướng lên. thế là chúng nó ít đi chơi với nhau hơn bình thường. rồi đến mọi người xung quanh nhìn vào cứ tưỡng tụi nó đã chia tay, rồi nghĩ nó đã yêu thằng trời đánh kia. người ta cứ bàn tán vào ra khiến chúng nó càng cãi nhau nhiều hơn. bao nhiêu lần nó giải thích với hắn,nhưng cũng chỉ làm cả 2 thêm mệt mỏi. bao nhiu lần hắn đi giải thích với mọi người là chúng nó chưa chia tay và mọi người đang hiểu lầm. cứ thế, cứ thế tụi nó cứ điên lên rồi chữi nhau um sùm vì thằng trời đánh kia. nó bất lực, hắn thì điên cuồng nên đành phải chia tay trong sự bàng hoàng và đau khổ khốn cùng của nó