hơn nữa năm sau. nỗi đau lòng nó giờ đã nguôi ngoai đi phần nào, mặc dù chúng nó xem nhau như không tồn tại trên thế giới này. Nó lướt ngang qua như người vô hình khi chạm mặt hắn. hắn thì lơ đi như chưa bao giờ thấy nó. bấy giờ, nó cứ chạy theo những mối tình với những đứa con trai khác.
nhưng đó cũng chỉ là giải pháp để nó quên đi hắn mãi mãi. là cách duy nhất để nó thôi không khóc vào những đêm thức trắng tận sáng. hắn cũng thế, dần dần quên đi hình ảnh nó. hắn càng thêm nhiều mối tình với những người con gái khác.
tuy không nhìn mặt nhau nhưng nó vẫn âm thầm theo dõi cuộc sống của hắn. hắn giờ khác xưa lắm! khác xa so với ngầy ấy. ngày mà 2 đứa từng đi chùa thắp hương cầu nguyện. ngày mà chúng.
nó bên nhau trải qua bao nhiêu nắng mưa. hắn không còn nằm trong khuôn khổ 2 từ hiền và chất mà nó từng biết ngày xưa. hắn biết đến nhậu nhẹt, hút thuốc, nghiện game đến thâu đêm,bỏ nhà đi suốt mấy ngày. trước kia hắn luôn răm rắp nghe lời ba mẹ, mà giờ hắn cứ bướng đến bất ngờ. hình ảnh hắn lụi tàn như vậy khiến nó nhiều lần muốn hỏi han, quan tâm. nhưng nó lại sợ hắn thốt ra 2 từ:”CON ĐĨ”. sợ hắn nói:” MÀY PHIỀN”. Có lẽ trong tâm trí hắn bây giờ chỉ có vậy. hận và căm thù nó đến tận xương tuỷ.