Bệnh viện.
Trong căn phòng Ngải Tịch đang ở là một cảnh khiến người ta trầm trồ.
Bốn người hai nam hai nữ.
Cố Thường Ngạn và Trần Hoa Minh Nhất nhìn nhau mà lắc đầu ngao ngán.
Vì sao? Vì sao chứ?
Còn không phải cảnh tượng đang diễn ra trước mặt họ à?
Hắc Mộc Thần đút cháo cho Ngải Tịch ăn hết thì tiếp tục đến trái cây.
Nhưng điều đó không quan trọng!
Quan trọng là Hắc Mộc Thần đút trái nào cho Ngải Tịch ăn thì đều cùng xích lại gần ăn chung với cô trong nụ hôn!
Trời ạ! Cả một dĩa trái cây có bao nhiêu là trái khác nhau!
Vậy mà cả hai bọn họ cứ ăn trái nào là lại hôn cái đó. Ngải Tịch bây giờ không thèm ngượng ngùng luôn, cô và Hắc Mộc Thần đều xem Cố Thường Ngạn và Trần Hoa Minh Nhất là người vô hình!
Chính xác là như vậy nha!
Cố Thường Ngạn chịu hết nổi rồi nói nhỏ vào tai Trần Hoa Minh Nhất: “ Chúng ta đi thôi, ngồi ở đây nữa là tối nay khỏi cần ăn cơm đấy nhé! “.
Trần Hoa Minh Nhất gật đầu ủng hộ, cô quay sang Ngải Tịch mà nói: “ Bọn mình đi trước đây, trả lại thế giới hai người cho cậu đấy! “.
Ngải Tịch không ăn trái dâu mà trên tay Hắc Mộc Thần cầm nữa, cô quay qua nhìn Trần Hoa Minh Nhất hỏi: “ Sao vậy? “.
Cố Thường Ngạn và Trần Hoa Minh Nhất đồng thanh hét lên: “ Ăn cẩu lương ngán rồi! “.
Câu nói vừa rồi khiến cho Ngải Tịch và Hắc Mộc Thần nhíu mày xoa lỗ tai.
Nói xong hai người bọn họ nhanh như thỏ mà chuồn ra khỏi phòng trước cái ánh mắt sắc bén của Hắc Mộc Thần. Ngải Tịch nhìn anh rồi cười: “ Tại anh đấy Thần! Cứ ăn như thế làm cho bọn họ sợ chạy mất giày rồi kia kìa! “.
Hắc Mộc Thần lắc đầu bất lực, anh tiếp tục công việc đút cô ăn trái dâu tây còn đang dang dở. Tiện môi hôn vào đôi môi cô một cái. Thế là một trái dâu mà cả anh và cô đều cùng ăn. Hút hết vị ngọt của đôi môi Ngải Tịch anh mới lưu luyến buông ra còn lấy lưỡi liếm lên cái môi mình vài ra, khen ngợi.
“ Dâu cũng khá ngọt đấy! “.
Ngải Tịch cười ha hả nhìn anh. Nhưng nhớ lại cái gì đó mặt cô liền ỉu xìu. Đã một tháng trời Ngải Tịch phải ở trong bệnh viện này rồi đấy. Cô sắp chán chết rồi đây này. Vội lung tay Hắc Mộc Thần rồi nhìn anh bằng cặp mắt trong veo: “ Anh yêu~~Để em xuất viện đi! “.
Nói rồi cô còn chớp chớp mắt nhìn Hắc Mộc Thần.
Trời ơi! Hắc Mộc Thần muốn xĩu ra bây giờ luôn á! Tiếng ' anh yêu ' mà Ngải Tịch gọi ra làm cho anh tim anh tan chảy một cách bất lực mà không cần nấu lên!
Nhưng vì sức khỏe của cô nên Hắc Mộc Thần từ chối ngay: “ Không được, đầu em vẫn còn đau cơ mà? “.
Ngải Tịch vội lắc đầu: “ Em hết đau rồi! Thật đấy! “.
Cô nhìn anh nũng nịu. Hắc Mộc Thần sao chịu nổi cảnh này?
Anh cuối cùng cũng đành chiều theo ý cô mà gật đầu. Ngải Tịch vui mừng mà hôn ' chụt chụt ' mấy phát liền vào má Hắc Mộc Thần. Anh bật cười ha hả. Xoa đầu cô dịu dàng: “ Về đến nhà rồi em phải hầu hạ tạ ơn anh thật tốt! Biết không tiểu bảo bối? “.
Ngải Tịch gật đầu chắc chắn rồi ôm lấy cổ anh thật chặt.
Giờ khắc này Ngải Tịch chỉ muốn bên cạnh Hắc Mộc Thần mãi mãi, bảo vệ thật tốt sinh linh trong bụng cô..
...
Biệt thự Tuyệt Tình.
Sau khi đưa Ngải Tịch về nhà thì Khang Dụ gọi cho Hắc Mộc Thần nói ở Hắc Thị có việc cần xử lí. Lúc đầu anh không muốn đi vì lo cho Ngải Tịch. Nhưng cô nhất quyết khuyên anh: “ Không sao mà, có dì Vân chăm sóc em rồi. Anh yên tâm đi! “.
Dì Vân là người giúp việc và mà Hắc Mộc Thần thuê về để chăm sóc Ngải Tịch.
Hắc Mộc Thần nghe cô nói vậy thì đồng ý. Trước khi đi Ngải Tịch còn nhón chân hôn lên môi anh một cái, sau đó ngượng ngùng trốn vào nhà. Hắc Mộc Thần bật cười với dáng vẻ này của cô. Anh yêu cô gái này chết mất!
...
Đêm ở biệt thự Tuyệt Tình.
Ngải Tịch đã cho dì Vân về nghỉ ngơi sớm. Cả căn biệt thự này chỉ còn mình cô. Hiện tại đã mười một giờ đêm và vẫn chưa thấy Hắc Mộc Thần trở về. Lòng cô có chút không vui.
Bỗng bên ngoài có tiếng xe ngừng lại. Rồi tiếng nhập mật khẩu cửa nhà đã chính xác, Ngải Tịch biết là Hắc Mộc Thần quay về liền từ sofa mà bật dậy ba chân bốn cẳng chạy đến phía cửa rồi nhào vào lòng Hắc Mộc Thần. Anh chưa kịp thay giày thì đã thấy một bóng dáng nhỏ nhắn bay đến ôm anh, Hắc Mộc Thần đón lấy cô nhanh chóng rồi xoa lưng cô dịu dàng: “ Không phải anh đã bảo em ngủ trước đừng đợi anh rồi sao? Hơn nữa em chạy nhanh như vậy lỡ tiểu bảo bảo không vui sẽ trách người làm mẹ như em đấy nhé! “.
Nói rồi anh buông cô ra, để đầu áp sát vào bụng Ngải Tịch: “ Tiểu bảo bảo à, mẹ con bị ba chiều chuộng nên đâm ra hư rồi. Ba sẽ giúp con dạy dỗ mẹ nhé! “.
Ngải Tịch bật cười về hành động trẻ con này của anh, cô hỏi: “ Anh định dạy dỗ em như thế nào hả? “.
Hắc Mộc Thần nhìn cô bằng ánh mắt khác lạ, Ngải Tịch run vai một cái. Hắc Mộc Thần không nói không rằng bế thẳng cô lên phòng.
Anh đặt cô dịu dàng xuống giường rồi nhanh chóng hôn lên đôi môi của cô. Đôi môi này khiến anh nhung nhớ cả ngày trời, chỉ muốn nhanh chóng về nhà để tận hưởng vị ngon ngọt của nó. Ngải Tịch quàng tay lên cổ anh rồi bắt đầu tận tình đáp trả lại anh.
Bàn tay Hắc Mộc Thần đang vuốt tóc cô từ từ trượt xuống đến áo cô, khẽ dùng ngón tay thon dài tháo ra từng nút. Ngải Tịch hết hồn mà thoát khỏi đôi môi anh.
“ Bảo bảo còn nhỏ.. “.
Hắc Mộc Thần dùng ánh mắt dụ dỗ nhìn cô, anh khẽ cắn lên vành tai của cô, bàn tay vẫn đang mở từng cúc áo. Giọng điệu mê hoặc.
“ Đã ba tháng rồi! Cho anh đi! Anh rất nhớ hương vị của em! Tịch Bảo Bối à! “.
Hắc Mộc Thần thề với trời từ lúc cô vào viện đã nằm suốt một tháng. Thời gian cũng vừa vặn anh ăn chay một tháng trời. Người anh lúc nào cũng cực kì khó chịu. Hắc Mộc Thần nhớ chết được cái thân thể và giọng rên rỉ nỉ non của Ngải Tịch.
Anh không nhịn được nữa. Bàn tay đã đi đến giữa đùi cô vuốt ve, chầm chậm kéo ra cái quần lót đang bao bọc nơi tư mật.
Cả thân thể cô đã được giải thoát. Bầu ngực nhấp nhô hiện ra, hai nụ hồng đã ửng đỏ mà dựng đứng lên từ lâu.
Tiếp đến Hắc Mộc Thần khẽ ngậm vào một nụ hồng. Một tay của anh nắn bóp bầu ngực bên cạnh. Tay còn lại của anh cởi hết quần áo trên người mình.
Chỉ trong nhất thời anh và cô đều đang lõa thể.
Ngải Tịch sợ hãi: “ Nhưng mà..“.
Hắc Mộc Thần dịu dàng hôn vào trán cô yêu chiều, anh xoay người cô lại. Bây giờ Ngải Tịch trực tiếp ngồi lên người anh.
“ Vậy..em làm kèo trên đi! “.
Anh mở lời đầy mê hoặc. Dưới ánh đèn này mà nhìn gương mặt đầy dụ tình của Hắc Mộc Thần khiến cho Ngải Tịch say mê mà làm theo lời anh.
Trước khi áp sát vào người Hắc Mộc Thần cô còn khẽ cắn vào cổ anh một cái. Để lại dấu răng của Ngải Tịch.
“ Được thôi! Em sẽ khiến anh chết vì sướng! “.
Đây là lần đầu tiên Ngải Tịch cô bạo gan như vậy! Hắc Mộc Thần dở khóc dở cười nhìn cô.
Cô ngồi dậy trên người anh, hai chân dang rộng làm tư thế quỳ rồi áp sát vào thắt lưng anh nhanh chóng làm chuyện nên làm của mình. Nhẹ nhàng đặt nơi tư mật của mình vào vật không xương đã ngẩng cao đầu tư lâu của Hắc Mộc Thần.
Những động tác trượt lên, trượt xuống, xoay lắc hông của cô khiến Hắc Mộc Thần thư giãn tận hưởng những phút giây tuyệt vời.
Cùng lúc đó, đôi tay anh vươn lên nắm lấy hai bầu ngực đang đung đưa trước đôi mắt anh.
Lát sau anh chỉ để lại một tay trên ngực cô, tay còn lại đã tiến xuống dưới xoa nắn cặp mông tròn trịa và ngắm nhìn khuôn mặt thỏa mãn của Ngải Tịch.
Ngải Tịch khẽ ' ưm ' lên một tiếng. Vật nam tính của anh cũng cùng lúc mà ngốc đầu lên đâm nhẹ vào bên trong Ngải Tịch.
Tư thế này làm một hồi khiến Ngải Tịch chán ngấy. Cô nhanh chóng đổi tư thế ' phi ngựa nước đại '.
Cô cúi xuống áp mặt vào sát gương mặt anh rồi đặt cánh môi hồng lên đôi môi mỏng của anh. Hai tay Ngải Tịch chống xuống ga giường để dễ dàng tạo nụ hôn được say đắm hơn. Bên dưới nơi tư mật của cô ra sức vận động nhẹ nhàng, cọ sát với vật nam tính của Hắc Mộc Thần.
Cứ thế, trong suốt quá trình không biết Ngải Tịch đã uốn lượn mà đổi bao nhiêu tư thế. Hắc Mộc Thần thỏa mãn với sự nhiệt tình của Ngải Tịch mà phối hợp nhẹ nhàng với cô.
Đêm nay trăng sáng lạ thường. Ánh trăng chói rọi vào đôi nam nữ đang quấn chặt lấy nhau không buông...