Hắc Mộc Thần khẽ nắm chặt bàn tay hơi lạnh của Ngải Tịch. Anh đưa lên môi rồi hôn nhẹ vào từng ngón tay mềm mại của cô. Người con gái anh yêu nhất đang vô lực mà nằm đây, vì vậy người đã khiến cô ra nông nổi này nhất định phải trả giá..
Hồi ức của anh quay về hai tiếng trước.
Sau khi rời khỏi bệnh viện Hắc Mộc Thần liền đến một căn nhà gỗ ở gần biển. Căn nhà này khá đơn sơ, các nội thất trong nhà đã hư hỏng nhiều, cho thấy rằng đã không còn ai ở nơi này nữa.
Vừa bước vào phòng Hắc Mộc Thần đã nghe tiếng gào thét kinh khủng của Mạn Kì Sa. Cô ta nằm trên giường mà ướt đẫm mồ hôi, quần áo bị xé rách không thương tiếc. Mái tóc dính chặt vào gương mặt xấu xí ấy.
Tổng cộng có mười người đang vô cùng hả hê mà trêu đùa thể xác cô ta. Có một kẻ sau khi thấy anh đến thì vội hành lễ, nét mặt sau cơn dâm loàng mà hơi mất tự nhiên.
Hắc Mộc Thần nhếch môi lạnh lùng rồi lấy chiếc ghế ngồi xuống, thong thả cầm điếu thuốc kẹp giữa hai đầu ngón tay hít một hơi, đôi chân dài tao nhã vắt chéo. Giọng nói âm lạnh vang lên: “ Tiếp tục đi! “.
Bọn họ nghe vậy thì vui mừng không để ý đến anh nữa mà càng vui sướng chơi đùa Mạn Kì Sa. Tuy gương mặt cô ta xấu xí nhưng vẫn còn là xử nữ, điều đấy khiến mấy người bọn họ không ngừng thỏa mãn rồi chà đạp cô ta dưới thân mình.
Hắc Mộc Thần nghe tiếng rên rỉ của cô ta và màn cấm trẻ em trước mặt này thì không hề có biểu hiện nào, gương mặt vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.
Làn sương khói mờ mờ ảo ảo từ điếu thuốc Hắc Mộc Thần nhả ra bay qua trong không khí rồi biến mất.
Lúc đầu Mạn Kì Sa vừa mới bị bọn chúng cùng nhau lôi lên giường thì gào thét cầu xin nhưng trong mười người ấy chẳng ai để ý đến, bọn họ cứ việc chạm bàn tay vào từng tấc thịt trên người cô ta, nhào nặn bầu ngực đầy đủ hình dáng. Sau một hồi không còn sức lực nữa cô ta bắt đầu vô lực mà để bọn chúng làm nhục. Đến khi nhìn thấy Hắc Mộc Thần đến nơi, anh không hề nói giúp cô ta một lời mà vẫn thong thả ngồi đấy hút thuốc, xem cảnh cô ta bị nhục mạ thế nào, trên môi anh còn nở nụ cười khinh bỉ lạnh lẽo như vậy càng khiến Mạn Kì Sa thêm chua chát trong lòng. Cứ như vậy cô ta rên rỉ càng nhiều hơn, tiếng cười mỉa mai cuộc đời chính mình càng lớn hơn khiến tinh thần mười người chạm vào cô ta đều sung sướng mà không ngừng hành hạ.
Sau một lát, gần như mười người đó đã phát tiết trên người Mạn Kì Sa hết thì nhanh chóng mặc đồ vào, trước khi đi còn bóp ngực cô ta mạnh một cái rồi thủ thỉ dâm đãng: “ Cô gái à, em ngon lắm đấy! Khi nào bọn anh buồn chán sẽ đến tìm em chơi đùa tiếp! “. Rồi bọn họ cười ha hả bước ra ngoài, chạm mặt Hắc Mộc Thần chỉ gật đầu kính trọng rồi nhanh chóng rời đi.
Cả căn nhà này chỉ còn hai người nhưng bộ dạng trái ngược nhau một trời một vực.
Hắc Mộc Thần ăn mặc chỉnh tề ngồi trên chiếc ghế, phong thái sang trọng uy nghi. Anh tao nhã hút thuốc đã ba điếu sau khi chứng kiến cảnh cưỡng hiếp như vậy.
Ngược lại, Mạn Kì Sa nằm thê thảm trên giường, cả người trần trụi không chút sức lực nào. Mãi đến khi một lúc cô ta mới gắng gượng mặc đồ vào trước mặt Hắc Mộc Thần. Sau đó, cô ta ngồi thụp xuống chiếc giường. Dùng đôi mắt căm hận nhìn Hắc Mộc Thần. Anh chỉ nhếch mép tà ác với cái nhìn của Mạn Kì Sa rồi thong thả đáp: “ Nhìn tôi như vậy làm gì? Hận tôi lắm à? “.
Mạn Kì Sa khóc không ra nước mắt, nghe anh nói vậy bỗng bật cười điên dại.
“ Tôi chưa bao giờ hận anh Hắc Mộc Thần! Anh biết không? Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ đi đến ngày hôm nay! Một tiểu thư cao quý của Mạn gia như Mạn Kì Sa tôi nay lại bị cả đám người đàn ông lăng nhục! Còn người gây ra việc đó lại chính là người tôi yêu nhất. Từ đầu tôi đã sai rồi, tôi sai khi yêu mù quáng người như anh, Hắc Mộc Thần à! Tôi sai khi không biết kết cục đã động vào người phụ nữ của anh, Ngải Tịch! Tôi sai khi cứ nghĩ vị trí của Ngải Tịch trong lòng anh chẳng đáng một xu nên lần ở Mỹ anh mới lợi dụng tôi để chọc tức cô ta, không phải sao? Tôi sai khi đã quá xem thường thủ đoạn của anh rồi, tôi không ngờ việc mình làm cẩn thận đến đâu cũng bị anh điều tra ra, điều tôi không ngờ nhất chính là đại ca danh tiếng của hắc đạo lại chính là anh! Thủ đoạn độc ác chưa từng bỏ qua một ai...“.
Nụ cười ghê rợn trên môi Hắc Mộc Thần lại hiện ra, anh như nghe được câu chuyện cười nhảm nhí nhất trên đời này vậy.
“ Yêu tôi? Cô đừng làm ra cái bộ dạng đáng thương như vậy! Ghê tởm chết đi được! Nhưng mà..nói cho cô biết Mạn Kì Sa à! Việc cô phải trả giá không chỉ thế là dừng lại đâu! Còn một loạt câu chuyện đang chờ xảy ra với cô đấy..! “.
Mạn Kì Sa nghe anh dùng giọng điệu như vậy lại có chút rùng mình. Chẳng lẽ việc cô ta bị cưỡng hiếp như vậy còn chưa đủ sao? Việc cô ta làm đúng là không thể tha thứ được nhưng cô ta đã chịu báo ứng rồi! Gây tai nạn cho Ngải Tịch thì Mạn Thị lại phá sản, gia đình tan nát, ba mẹ chết cháy và cả mười người trên dưới Mạn gia không ai sống sót mà cùng chôn theo. Cả gương mặt, trinh tiết của Mạn Kì Sa giờ đây đã bị hủy hoại tất cả rồi. Còn gì để cô ta phải chịu đựng khi Hắc Mộc Thần nói như vậy chứ?
“ Hắc Mộc Thần! Ý anh là gì? “.
Hắc Mộc Thần không trả lời mà vứt điếu thuốc trên tay xuống đất, đôi giày da phối hợp với bộ vest hôm nay anh mặc càng làm nên bản lĩnh của người đàn ông, vậy mà đôi giày ấy lại thẳng thừng đạp xuống dập tắt điếu thuốc ấy tan nát đi.
Nhìn cảnh như vậy Mạn Kì Sa không khỏi nuốt nước bọt một cái, anh làm như vậy trước mặt cô ta giống như cô ta sẽ là nạn nhân tiếp theo bị anh đạp dưới chân như vậy.
Hắc Mộc Thần liền cất giọng đã lạnh xuống âm độ, dùng đôi mắt thù hận xâm chiếm mà nhìn Mạn Kì Sa, tàn ác nói ra từng chữ.
“ Nợ máu phải trả bằng máu! Những việc cô phải nhận còn chưa đủ để đền bù tính mạng cho đứa con của tôi nữa Mạn Kì Sa à! Cho nên, những ngày tiếp theo cô sẽ biết thế nào là chốn địa ngục trần gian..! “.
Nói rồi anh cười hung ác một tiếng, bước ra khỏi căn nhà cũ kĩ này, bỏ lại một mình Mạn Kì Sa sợ hãi trong căn phòng tối được ánh sáng chiếu qua khe cửa này.
Lên xe phóng thẳng về hướng bệnh viện..
...
Khi trở về bệnh viện Khang Dụ gật đầu một tiếng với Hắc Mộc Thần. Anh đẩy cửa bước vào chỉ thấy bóng lưng cô đơn của Ngải Tịch đứng trước cửa sổ.
Ánh mắt của cô cứ nhìn về phía chân trời mà không có mục đích.
Nhìn cô như vậy Hắc Mộc Thần liền cảm thấy nghẹn lòng, anh bước đến từ đằng sau ôm lấy cô, không còn dáng vẻ tàn ác như lúc nãy nữa mà thay vào bộ dạng ấm áp.
Khi Ngải Tịch quay người qua phát tiết nước mắt trên áo anh thì đôi mắt Hắc Mộc Thần lại xen vào tia nham hiểm. Những dòng lệ ấy đáng lẽ không nên vì anh mà chảy xuống, nhưng trớ trêu thế nào cũng vì anh mới rơi nặng nề như thế.
Giây phút ngắm nhìn gương mặt ngủ say của Ngải Tịch, lòng Hắc Mộc Thần yên bình biết bao nhiêu. Giá như anh và cô sẽ yêu nhau một cách tốt đẹp, không thù hận, không tranh chấp, không đau thương, không chia lìa và cả..đứa con của họ sẽ bình an ra đời thì tốt biết mấy.
Hắc Mộc Thần khẽ vuốt ve mái tóc cô, nhẹ giọng nói nhưng ẩn ý lại máu lạnh vô cùng: “ Tịch! Em đừng sợ! Anh sẽ lấy lại công bằng cho em và con. Người đã nợ tính mạng con chúng ta anh sẽ bắt người đó phải trả giá gấp ngàn lần. Đây là điều duy nhất anh hứa với em! “.
Nói rồi Hắc Mộc Thần nhẹ nhàng hôn lên đôi môi khô khốc của Ngải Tịch. Nụ hôn này xem như là một lời hứa có giá trị nhất của anh dành cho cô và cả đứa con của họ...