Em Chỉ Rung Động Khi Yêu Anh

Chương 56: Chương 56: Nụ hôn nhung nhớ




Câu nói của Mark làm cho Hắc Mộc Thần và Ngải Tịch đều nhất thời ngẩn người ra. Nhất là anh, sao bọn họ dễ dàng tìm ra được chứng cứ chứ!? Anh từ trước đến nay làm việc đều cẩn trọng từng li từng tí, vậy mà lần đầu tiên trong suốt hai lăm năm nay của anh bị cảnh sát đến dẫn về đồn! Quá hoang đường!

Ngải Tịch lo lắng níu lấy tay anh: “ Thần..“.

Gương mặt cô sợ sệt như vậy khiến Hắc Mộc Thần đau lòng, anh xoa đầu cô rồi cất giọng: “ Đợi anh về, ngoan! “. Nói xong anh đặt lên trán cô nụ hôn nhẹ rồi rời đi theo Mark. Ngải Tịch phía sau cứ nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh mà trong lòng tràn đầy bất an.

...

Đồn cảnh sát hôm nay bỗng nhiên náo nhiệt hẳn, lí do chỉ có một, đó là Hắc Tổng cao cao tại thượng của Hắc Thị lại ở đây. Mấy nữ cảnh sát khi gặp anh vừa bước vào cửa liền đỏ mặt mà không nói nên lời, cứ úp úp mở mở làm cho Mark khó chịu. Anh ta quả thật không ngờ sức hút của Hắc Mộc Thần lại lớn như vậy.

Phòng thẩm vấn.

Thân hình quyến rũ của Hắc Mộc Thần lười biếng dựa vào ghế, anh ngồi đối diện với một cảnh sát nam đang chăm chú quan sát anh.

Phía bên ngoài cửa có không ít mấy cặp mắt sáng rực của phụ nữ nhìn vào bên trong.

Người cảnh sát chuẩn bị thẩm vấn Hắc Mộc Thần thì nhận ra ngoài cửa đang xôn xao, bắt gặp mấy cảnh sát nữ cứ e thẹn rồi nhìn Hắc Mộc Thần. Anh ta bực bội quát:

“ Mau đi làm việc đi! “.

Nói rồi anh ta quay lại đối diện với sự thong thả của Hắc Mộc Thần, anh còn bật cười khẽ.

Anh ta nghiêm túc lại nhìn Hắc Mộc Thần rồi cất giọng:

“ Tôi là Dịch Mão! Người sẽ thẩm vấn anh hôm nay, Hắc Mộc Thần! “.

Nghe Dịch Dận nói vậy Hắc Mộc Thần còn ung dung vắt chéo chân lại, hai tay đặt lên đùi rồi cất giọng lạnh nhạt:

“ Nói đi! Bằng chứng để kiện tôi là? “.

Dịch Mão khó chịu với bộ dạng bình tĩnh của Hắc Mộc Thần. Quả nhiên danh tiếng không tầm thường chút nào! Anh ta là lần đầu gặp người đang ở đồn cảnh sát mà vẫn bình thường không có chuyện gì xảy ra như Hắc Mộc Thần cả, thường thường người bị dẫn vào đây đều thuộc diện tình nghi có căn cứ rõ ràng, phần lớn mấy người đó khi vào đây nếu thật sự chột dạ sẽ căng thẳng mà vò đầu bứt tóc.

Còn Hắc Mộc Thần vẫn điềm nhiên như không. Điều này càng làm cho Dịch Mão tò mò nhìn anh.

“ Chúng tôi nhận được một bức thư nặc danh, trong đó có tất cả bằng chứng về việc anh cho người phóng hỏa Mạn gia, làm trên dưới Mạn gia đều không sống sót! Anh giải thích sao về việc này? “.

Hắc Mộc Thần lười biếng đáp: “ Có thể là kẻ thù của tôi trên thương trường hãm hại, hoặc là những bằng chứng đó đều đã được ngụy tạo chắc chắn. Hơn nữa người phóng hỏa vẫn chưa bắt được thì tại sao lại tìm đến tôi khi chỉ dựa vào một bức thư nặc danh? Còn nữa, nếu có vấn đề gì có thể gặp luật sư của tôi, bây giờ tôi sẽ không trả lời bất cứ câu hỏi nào! “.

Gương mặt Dịch Mão tức muốn điên ra, quả thật bằng chứng như vậy là chưa chắc chắn, khi nào bắt được người đã phóng hỏa mới có thể điều tra ra được. Thấy anh ta nhất thời im lặng, Hắc Mộc Thần lên tiếng trước:

“ Khi nào tôi có thể ra? “.

Dịch Mão suy nghĩ giây lát liền nói:

“ Anh Hắc, hiện tại anh đang trong thuộc viện tình nghi, phải ở đây tới hai tư tiếng. Nếu sau hai tư tiếng mà chúng tôi không hề có bằng chứng nào đưa ra kết tội anh thì anh có thể về được, nếu ngược lại, anh để Dịch Mão tôi bắt được điểm yếu gì của anh thì sẽ phải ở lại đây! “. Giọng nói của Dịch Mão hiện ra rõ ràng sự uy hiếp và muốn làm lòng Hắc Mộc Thần căng thẳng.

Nhưng Dịch Mão còn đủ trình để so với Hắc Mộc Thần à? Anh bật cười lười biếng: “ Được! “.

...

Biệt thự Tuyệt Tình.

Vì nỗi lo lắng của Ngải Tịch quá lớn nên hôm nay cô đến Thần Tịch chẳng thể nào tập trung được. Tâm Đông khá bất ngờ về cô. Bảo Ngải Tịch làm sao yên tâm nổi khi Hắc Mộc Thần bị dẫn về đồn chứ? Cô cứ đi qua đi lại mà chóng cả mặt, Tâm Đông bèn khuyên cô về nghỉ ngơi trước.

Ngải Tịch đồng ý rồi lái xe về. Cảm thấy buồn chán bèn gọi Trần Hoa Minh Nhất đến. Chẳng mấy chốc cô đã đến, Ngải Tịch đang thấp thỏm không yên trên phòng nghe tiếng chuông cửa liền chạy xuống. Vừa nhìn thấy Trần Hoa Minh Nhất liền ôm chầm lấy cô. Giờ khắc này Nguyễn thật sự rất muốn khóc nhưng nước mắt cứ như bị nghẹn lại không rơi ra được.

Trần Hoa Minh Nhất đỡ lưng Ngải Tịch rồi hỏi: “ Tiểu Tịch, cậu sao vậy? “.

Mọi chuyện từ đầu đến cuối Ngải Tịch đều đã kể rõ với Trần Hoa Minh Nhất hết. Cô cũng an ủi: “ Tiểu Tịch, cậu đừng lo lắng quá! Phía cảnh sát không tìm ra được bằng chứng mới thì sẽ thả Hắc Mộc Thần ra thôi! “.

“ Mình biết, nhưng mà e rằng chuyện này không đơn giản như vậy đâu! “.

Đây là chuyện mà cả Ngải Tịch và Hắc Mộc Thần đều nghi ngờ giống nhau. Trần Hoa Minh Nhất trấn giữ lại tâm trạng rồi nói: “ Cậu đừng suy nghĩ nhiều nữa..“.

Ngải Tịch cũng gật đầu ỉu xìu, nhờ có cuộc trò chuyện với Trần Hoa Minh Nhất mà lòng cô cũng cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.

Sáng hôm sau.

Cả đêm không có hơi thở của Hắc Mộc Thần bên cạnh làm Ngải Tịch không tài nào nhắm mắt được. Cô cứ mở trừng trừng ra nhìn trần nhà, sau một lát không ngủ được lại ra ban công, tựa người vào lan can ngắm mặt trăng.

Cô cứ đứng như vậy đến sáng, chợt nghe tiếng xe đổ dưới hầm Ngải Tịch liền phi như gió mà gấp rút chạy ra mở cửa.

Hắc Mộc Thần vừa mới bước vào đã bị một bóng dáng ôm chặt lấy. Ngải Tịch như một đứa trẻ con bị lạc mà dùi đầu vào ngực anh, nước mắt bỗng trực ra rồi ướt đẫm áo anh. Không hiểu vì sao cứ gặp anh là nước cô lại tuôn rơi như mưa trút xuống, không cách nào dừng lại được. Hắc Mộc Thần vòng tay đỡ lấy lưng cô, xoa nhẹ vào mái tóc rồi thở dài cất giọng có chút mệt mỏi xen lẫn: “ Tịch! Ngoan, đừng khóc nữa! “.

Lời nói của anh như ma lực mà khiến Ngải Tịch khóc càng dữ dội hơn. Cô siết chặt lấy vòng eo anh, nức nở nói: “ Thần! Em rất nhớ anh..“.

Hắc Mộc Thần xoa đầu cô dịu dàng rồi nâng gương mặt bị nước mắt chiếm lấy rồi nhẹ nhàng đặt lên trán cô nụ hôn.

“ Anh cũng nhớ em! “.

Có trời mới biết khi anh ở trong phòng thẩm vấn cả một đêm thì không hề chớp mắt. Trong đầu anh cứ nghĩ về Ngải Tịch, anh nhớ ơi là nhớ cô, chỉ muốn ngay lập tức về nhà gặp cô, vì Hắc Mộc Thần biết không có anh cô sẽ khó ngủ mà thức cả đêm đợi anh về. Nghĩ như vậy lòng anh cũng khó chịu không thua kém Ngải Tịch.

Cô nhìn anh mãi rồi nhón chân đặt lên đôi môi lành lạnh của anh một nụ hôn nhung nhớ. Hắc Mộc Thần ghì chặt lấy Ngải Tịch rồi cùng quấn quýt âu yếm. Mặc kệ sau này dù có chuyện gì xảy ra đi nữa..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.