Em Chỉ Rung Động Khi Yêu Anh

Chương 26: Chương 26: Sự mềm lòng nhất thời




Tại một nơi nào đó ở Bắc Kinh.

Trần Hoa Minh Nhất trốn chui trốn nhủi như một con chuột túi!

Tại sao chứ? Người cô trốn là ai?

Chẳng phải cái tên mà Trần Hoa Minh Nhất nhờ đóng giả bạn trai hôm ở trước cửa trung tâm thương mại hay sao?

Trần Hoa Minh Nhất đau hết cả đầu. Cái tên Cố Thường Ngạn đó suốt ngày đeo bám lấy cô dai như đĩa.

Nơi mà cô xuất hiện hay đi qua luôn luôn có mặt của Cố Thường Ngạn.

Câu nói thương hiệu của Cố Thường Ngạn ám ảnh Trần Hoa Minh Nhất khiến cô không ăn không ngủ suốt mấy đêm liền: “ Em đã nhờ tôi làm bạn trai rồi, cho nên tôi đã là của em. Chịu trách nhiệm với tôi đi! “.

Trần Hoa Minh Nhất bàng hoàng luôn! Chịu trách nhiệm cái gì? Cô đè anh ra rồi hay sao cơ?

Không có đâu nha, Trần Hoa Minh Nhất cô đây giữ thân như ngọc cơ mà?

Cố Thường Ngạn nói thế chẳng khác nào Trần Hoa Minh Nhất là dâm tặc cưỡng hiếp anh.

Sau một hồi rã rời đánh lạc sự chú ý của Cố Thường Ngạn, Trần Hoa Minh Nhất đã về đến nhà an toàn.

Vừa bước vào phòng cô liền nằm phịch ngay xuống chiếc giường mềm mại. Cô thở phào nhẹ nhõm.

Ấy thế mà..

Tiếng gõ cửa phòng Trần Hoa Minh Nhất vang lên.

Bà Trần hí ha hí hửng gọi cô: “ Minh Nhất, có bạn trai con đến tìm kìa! Mau ra đây! “.

Bạn trai? Bạn trai của ai? Trần Hoa Minh Nhất ngồi bật dậy, chỉ tay vào mũi mình.

“ Bạn trai của mình? “.

Cô cảm thấy không bình thường, nhanh chóng ra mở cửa bước ra khỏi phòng, tiến đến đại sảnh.

Trần Hoa Minh Nhất há hốc mồm kinh ngạc khi nhìn thấy Cố Thường Ngạn đang tươi cười nói chuyện vui vẻ với ông Trần, ba cô.

“ Minh Nhất ra rồi à? Mau đến đây đi, Thường Ngạn đến con nè! “.

Có gì đó là lạ, Trần Hoa Minh Nhất đang sợ hãi vì cô vốn dấu giếm ba mẹ nói đang qua lại với vị hôn phu ở Cố gia.

Sao tự nhiên tên Cố Thường Ngạn lại chạy đến đây vậy? Trần Hoa Minh Nhất đã giấu đầu còn anh ta lại lòi đuôi à?

Nhưng đột nhiên lại thấy ba cô hòa nhã với Cố Thường Ngạn như vậy?

Có chút kì quái nha?

Trần Hoa Minh Nhất đứng đờ người ra. Đột nhiên mẹ cô đến vỗ vai cô.

“ Mẹ còn tưởng con gạt mẹ cơ chứ, không ngờ con đang qua lại với Thường Ngạn thật. Vậy mà lúc trước lại một mực không chịu xem mắt “.

Trần Hoa Minh Nhất có thể nhét ngay một cái trứng vào miệng cô bây giờ.

Mẹ cô vừa nói gì vậy chứ? Cố gia? Cố Thường Ngạn?

Không phải chứ? Người Trần Hoa Minh Nhất mượn làm bạn trai của cô lại chính là vị hôn phu của cô à?

Lúc trước vị hôn phu đó của cô cô không biết mặt nói chi biết tên.

Hóa ra lại là anh ta!

Ôi trời ơi! Sao Trần Hoa Minn Nhất không nghĩ ra sớm hơn chứ.

Gặp phải Cố Thường Ngạn quả là xui xẻo một đời của Trần Hoa Minh Nhất.

Ngồi vào bàn ăn cơm mà cô cứ nhìn Cố Thường Ngạn bằng ánh mắt muốn nuốt trọn anh vào bụng.

Cố Thường Ngạn không những không tức giận mà cười, còn gắp một miếng cá hồi đút cho cô.

“ Em ăn đi, anh đẹp trai đến nổi ngây ngất luôn rồi à? “.

Trần Hoa Minh Nhất nể có ba mẹ cô ở đây nên vẫn mở miệng ăn cá anh đút.

Ba mẹ Trần Hoa Minh Nhất thấy cảnh cô ăn ngoan ngoãn như vậy thì liền nghĩ rằng cả hai tình cảm mặn nồng đến thế trong lòng cũng không khỏi mừng thầm.

Có trời biết nếu như Trần Hoa Minh Nhất không thân thiết với Ngải Tịch cô đã dịu dàng chấp nhận Cố Thường Ngạn rồi.

Thế mà do bị lây nhiễm tính đanh đá của Ngải Tịch nên Trần Hoa Minh Nhất mới căm thù Cố Thường Ngạn như vậy.

Quả nhiên, bệnh như vậy của cô là nhờ một tay Ngải Tịch tạo nên!

...

Hắc Thị.

Trên phòng làm việc của Tổng giám đốc.

Hắc Mộc Thần dựa người vào ghế làm việc, đưa mắt nhìn thành phố Bắc Kinh rộng lớn đối diện anh. Ánh mắt sâu thẳm đang nghĩ gì đó..

Hôm nay lúc họp anh không hề tập trung một chút nào vào công việc.

Các nhân viên của Hắc Mộc Thần vô cùng hoang mang lo lắng. Ông chủ của bọn họ bị gì vậy chứ?

Đây là lần đầu tiên mà Hắc Mộc Thần sau khi về Hắc Thị quản lý tập đoàn này lại thẩn thờ đến thế.

Đợi khi Khang Dụ gọi anh mấy tiếng liền nói đã báo cáo xong thì Hắc Mộc Thần chỉ nói ngắn gọn hai chữ ' Tan họp ' rồi bước một mạch ra khỏi phòng họp.

Khang Dụ chuẩn bị theo sau Hắc Mộc Thần thì bị An Sinh, nhân viên ở bộ phận nhân sự kéo lại hỏi.

“ Này trợ lí Khang, Hắc Tổng hôm nay bị sao thế? Lần đầu tiên tôi thấy anh ấy như vậy đấy! Anh ở bên cạnh anh ấy lâu nhất nên chắc biêt nhỉ? “.

Khang Dụ mặt không biểu cảm, anh ta không muốn nhân viên trong tập đoàn quá nhiều chuyện, mở miệng nói.

“ Nếu từ đây về sau anh còn hỏi những câu như thế này thì tự đi nhận lương rồi cút! “.

Một câu đủ có sức răn đe lớn với An Sinh khiến anh ta đổ mồ hôi hột. Anh ta vừa mới làm chưa được lâu, lại không biết người của Hắc Mộc Thần lại có phong cách giống hẳn anh như vậy..

Nói rồi Khang Dụ bước ra khỏi phòng họp.

...

Hắc Mộc Thần đang suy tư ngẫm nghĩ về tối ngày hôm qua.

Lúc anh cưỡng hôn Ngải Tịch.

Hắc Mộc Thần như bị ma xui quỷ khiến vậy. Thấy được Ngải Tịch gặp khó khăn đáng lẽ anh nên vui mừng chứ? Vì chính anh là tác giả của việc gây khó dễ cho cô lần này mà..

Thế mà Hắc Mộc Thần lại u sầu cả ngày trời, tìm đến quán bar giải khuây. Cố Thường Ngạn đang ngủ ngon lành thì bị anh lôi đến cùng.

Uống một lát rồi Hắc Mộc Thần thẳng thừng bỏ Cố Thường Ngạn lại.

Chiếc BMW của anh không biết thế nào lại chạy đến nhà Ngải Tịch.

Mọi chuyện sau đó thì diễn ra như vậy đấy..

Quả nhiên Hắc Mộc Thần lại mềm lòng với Ngải Tịch lần nữa. Khi nhìn vẻ mặt hơi thất vọng của cô thì anh lại không thể nhẫn tâm được..

Hơn nữa, từ lần nói giúp đỡ đó của anh là đã chứng minh Hắc Thị hợp tác với Thần Tịch.

Nhưng ý của nó không hề đơn giản như Ngải Tịch nghĩ.

Một khi Hắc Mộc Thần giúp đỡ Ngải Tịch thành công sẽ lần nữa làm cho cô thân bại danh liệt, trở mình không nổi.

Nhưng mà từ nụ hôn đó Hắc Mộc Thần lại thay đổi quyết định.

Ngẫm nghĩ một lát rồi anh lấy điện thoại bấm một dãy số.

“ Vương Xâm, dừng lại việc gây khó khăn cho Ngải Tịch đi “. Vừa nói anh vừa nhắm đôi mắt có chút ấm áp lại.

Vương Xâm, người mấy hôm trước nhận lệnh của Hắc Mộc Thần nhúng tay vào dự án của Ngải Tịch.

Anh ta ngập ngừng không trả lời. Hắc Mộc Thần có chút mất kiên nhẫn lạnh lùng lên tiếng.

“ Nói! “.

“ Nhưng đại ca, việc..việc của Ngải Tịch đã được Tần Khuyết giúp đỡ rồi.. “

Vương Xâm hơi lắp bắp nói, anh ta sợ Hắc Mộc Thần nhất định sẽ đuổi anh ta ra khỏi giới hắc đạo.

Hắc Mộc Thần ngoài việc là một vị CEO cao cao tại thượng thì sau lưng anh lại có một thế lực hắc đạo rộng lớn do anh cầm đầu.

Ngoài xã hội sẽ không ai nghĩ Hắc Mộc Thần là một kẻ nham hiểm như vậy, nhưng những thủ đoạn của anh trong hắc đạo không ai là không nghe nói đến.

“ Cái gì? Tần Khuyết? Lại là hắn ta? Lúc trước tôi hủy lô hàng của hắn mà hắn vẫn chưa biết sợ à? “.

Hắc Mộc Thần thu lại ánh mắt mềm lòng ban nãy, thay vào là sự tàn nhẫn đâu đó.

“ Xin lỗi đại ca, em làm việc không cẩn thận..” Vương Xâm sợ hãi nói.

“ Nếu đã như vậy thì..kế hoạch đó giữ lại đi không cần ngừng. Nhưng mà..tăng thêm một bậc đi! Còn nữa, tôi nghe nói vào mấy hôm nữa Tần Khuyết sẽ cho người đi vận chuyển ma túy ở bến cảng. Đừng để chúng thuận lợi, hủy ngay cả hàng và..người đi! “.

Hắc Mộc Thần nói xong thì thẳng thừng cúp máy. Anh mở mắt ra, che đi sự mềm lòng vừa xuất hiện. Vẻ ghê rợn lại hiện ra trong đôi mắt ấy..

“ Tần Khuyết, anh giỏi lắm! Dám xen vào chuyện của Ngải Tịch? Được, để tôi chờ xem anh làm thế nào khi lần này Ngải Tịch gặp khó khăn lớn như thế!

Ngải Tịch à, nếu em muốn trách hãy trách Tần Khuyết quá nhiều chuyện. Tôi vốn định sẽ ngừng lại nhưng em lại tiếp tục liên quan đến hắn ta, vậy đừng trách tôi tàn nhẫn..“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.