Căn hộ của Ngải Tịch.
Trên chiếc sofa có hai cô gái đang ngồi đối diện nghiêm túc nhìn nhau.
“ Cái gì? Mình không nghe lầm chứ? “. Trần Hoa Minh hét lên thất thanh.
Ngải Tịch né xa cô ra mà xoa xoa lỗ tai mình, khẽ nhíu mày. Vừa định nói thì Trần Hoa Minh Nhất tiếp tục bổ sung.
“ Cậu thật sự quay lại với Hắc Mộc Thần? “.
Ngải Tịch gật đầu không chút chần chừ.
Trần Hoa Minh Nhất thở dài một hơi. Đúng là cô nhìn thấy người bạn thân nhất của mình tìm lại tình yêu thì cô phải rất vui mừng. Nhưng mà sao cô có cảm giác bất thường gì đó, cái cảm giác này rất khó nói được!
Suy nghĩ một lát, Trần Hoa Minh Nhất hỏi: “ Vậy, anh ta không hận cậu hay sao? Lúc trước anh ta đã nghe mình với cậu nói cậu lợi dụng anh ta cơ mà? “.
“ Anh ấy bị mất trí nhớ! “. Ngải Tịch nói một câu như vậy làm Trần Hoa Minh Nhất sửng sốt.
“ Mình không biết sau này nếu anh ấy nhớ lại thì sẽ thế nào nữa! “. Ngải Tịch tiếp tục bổ sung nhưng trên gương mặt cô đã có nét đượm buồn.
“ Cậu không định nói sự thật với anh ta sao? Nếu anh ta biết được mọi chuyện đều do một tay Simle gây ra thì có lẽ anh ta sẽ hiểu cho cậu! “.
Ngải Tịch lắc đầu ngao ngán: “ Không, mình sẽ không nói cho anh ấy biết. Nếu Thần mà biết tất cả do mẹ mình làm thì sẽ gây khó xử cho anh ấy. Mình không muốn Thần phải đứng giữa để lựa chọn mình và Simle! “.
Trần Hoa Minh Nhất thấy điệu bộ của Ngải Tịch cũng không muốn nói nhiều về việc này nên cũng không tiếp tục nữa.
Còn Ngải Tịch thì nhìn chăm chú vào mấy dấu hôn đỏ sẫm trên cổ Trần Hoa Minh Nhất. Cô nhận thấy được cái nhìn của Ngải Tịch vội lấy tay cái gối che lại.
Ngải Tịch vừa nhìn đã biết chuyện gì xảy ra rồi. Cô hỏi: “ Cậu..? “.
Sau cái hôm Trần Hoa Minh Nhất đến Thần Tịch đã kể hết tất cả với Ngải Tịch về chuyện của cô và Cố Thường Ngạn.
Ngải Tịch bất ngờ mà xúc động không nói nên lời. Giờ nhìn thấy dấu vết ái muội như vậy cũng hiểu được vài phần.
Trần Hoa Minh Nhất gật đầu ngượng ngùng.
Ngải Tịch bất ngờ với cô, bỗng bật cười: “ Trời ạ! Nhất Nhất của mình đã biết yêu rồi ha ha! Che làm gì chứ? Mình là người từng trải đương nhiên hiểu rồi! Không cần ngượng ngùng! Ha ha! “. Ngải Tịch cười ha hả mà không chú ý gì đến lời nói của mình.
Trần Hoa Minh Nhất ngẩng đầu lên nhìn cô, lắp bắp mở miệng: “ Thật ra..thật ra.. mình.. “. Lời của cô dừng lại, cô phân tích một chút lại lời nói của Ngải Tịch. Vội nắm cánh tay cô.
“ Cậu nói gì? Người từng trải? Cậu và Hắc Mộc Thần?.. “.
Ngải Tịch nhận ra lời nói quá trớn của mình, vội đỏ mặt mà không trả lời cô.
Biểu cảm của cô như vậy càng khiến Trần Hoa Minh Nhất rõ ràng.
Trần Hoa Minh Nhất thở dài ngao ngán: “ Haizz,hai chúng ta đều giống nhau cả! Chúng ta nhất định sẽ chết vì tình! “.
Nói xong cô bật cười ha hả khiến Ngải Tịch cũng cười theo.
Thấy bầu không khí này đã vui vẻ hẳn lên thì Ngải Tịch mở lời: “ Hiện tại cũng không có việc gì làm, chúng ta đến trung tâm thương mại mua ít đồ cho người đàn ông của mình đi! “.
Trần Hoa Minh Nhất vui vẻ gật đầu. Cả hai cô gái cùng nắm tay nhau vui vẻ bước vào trung tâm thương mại mà không để ý đến có một chiếc xe luôn đi theo phía sau.
...
Sau khi đi vòng hết cả cái trung tâm thương mại, Ngải Tịch và Trần Hoa Minh Nhất đã cầm lủ khủ trên tay bao nhiêu là quà đắt đỏ cho hai người đàn ông của mình.
Trần Hoa Minh Nhất thì mua một măng sét với số lượng có hạn cho Cố Thường Ngạn.
Còn quà của Ngải Tịch được gói cẩn thận trong hộp màu đen. Món quà là một bí mật mà cô muốn dành tặng riêng cho Hắc Mộc Thần.
Cả hai cô gái vừa bước ra khỏi trung tâm thương mại chuẩn bị gọi xe thì một chiếc xe ở đâu phóng ra lao điên dại về phía Ngải Tịch.
Trần Hoa Minh Nhất nhất thời không kịp kéo Ngải Tịch lại. Cô chỉ thấy hoa mắt chóng mặt về cảnh tượng xung quanh mình.
Ngải Tịch va vào đầu xe mà ngất xuống đường. Cú tông khá mạnh nên đầu Ngải Tịch đã chảy máu lênh láng. Chiếc xe thấy vậy vội rời đi nhanh chóng.
Trần Hoa Minh Nhất buông hết đồ trên tay đi đến chỗ Ngải Tịch lay cô dậy nhưng Ngải Tịch đã hoàn toàn bất tỉnh.
“ Tiểu Tịch, cậu tỉnh lại đi. Đừng làm mình sợ! Gọi xe cấp cứu giúp tôi vơi! “.
Trần Hoa Minh Nhất gào lên thảm thương. Nơi đây nhanh chóng có tiếng kèn của xe cấp cứu..
...
Hắc Thị.
Trên chiếc ghế sofa, Hắc Mộc Thần đang dựa người vào, trên tay cầm ly rượu vang thưởng thức. Đối diện là Cố Thường Ngạn cũng đang nâng ly với anh.
“ Không biết hôm nay có ngọn gió nào mà đưa Cố đại thiếu gia rảnh rỗi đến Hắc Thị vậy? “.
Hắc Mộc Thần cất giọng trầm ổn.
Cố Thường Ngạn nghe vậy thì bật cười, uống cạn ly rượu vang trên tay: “ Mình ấy à, đến đây xem chuyện tình yêu của Hắc đại thiếu gia ấy mà! “.
“ Ồ? “. Hắc Mộc Thần thong thả vắt chéo chân. Uống một ngụm rượu vang rồi mở lời, lảng sang câu hỏi của Cố Thường Ngạn.
“ Điều này đáng lẽ mình nên hỏi cậu chứ? Không phải gần đây có tin đồn cậu đang điên cuồng theo đuổi một cô gái à? “.
Cố Thường Ngạn suýt phun ra hết rượu vang: “ Theo đuổi? Mình sửa lại một chút! Đấy là vị hôn thê của mình nhé! Không giống cậu, vì quá say mê cô bạn gái cũ Ngải Tịch của cậu mà bỏ qua hết mấy cái thù hận trước đó! Có ngày cậu chết vì cô ấy cũng không chừng đấy nhé! Hắc đại thiếu gia! “.
Hắc Mộc Thần bật cười ha hả: “ Như nhau cả thôi! “.
Cả hai cùng trò chuyện vui vẻ thì điện thoại của Hắc Mộc Thần reo lên. Màn hình hiển thị ' Tịch Bảo Bối '. Cố Thường Ngạn liếc thấy vậy thì bĩu môi khinh khỉnh.
Hắc Mộc Thần nhanh chóng nhận máy: “ Sao vậy? Bé cưng của anh? “.
Trời ạ! Cố Thường Ngạn ở bên mà muốn ói ra hết luôn. Đường đường đại ca của hắc đạo, Tổng Giám đốc của Hắc Thị lại đi nói những lời thế này ư? Anh lắc đầu bất lực.
Hắc Mộc Thần định nói thêm gì đó thì giọng nói nức nở của cô gái vang lên: “ Hắc Mộc Thần, mau đến bệnh viện đi! Ngải Tịch bị tai nạn rồi! “.
Chiếc điện thoại trên tay Hắc Mộc Thần buông xuống, nụ cười trên môi anh dập tắt. Thay vào đó là sự lạnh lẽo khủng khiếp. Anh nhanh chân bước ra khỏi phòng làm việc.
Cố Thường Ngạn thấy sắc mặt anh như vậy cũng nghĩ ra đã có chuyện gì rồi. Vội nhanh chóng rảo bước theo.
Chiếc xe Bugatti Divo của Cố Thường Ngạn do Hắc Mộc Thần lái nhanh chóng điên cuồng thẳng hướng về phía bệnh viện.
...
Bệnh viện.
Trần Hoa Minh Nhất ngồi thụp xuống trên ghế đợi ngoài hành lang. Nước mắt cô lưng tròng.
Nghe tiếng bước chân mạnh mẽ từ hành lang, cô vội ngẩng đầu lên thì thấy Hắc Mộc Thần và Cố Thường Ngạn rảo bước lại phía cô.
Hắc Mộc Thần nhanh chóng hỏi, mặt mũi anh đã tối sầm: “ Ngải Tịch có chuyện gì? “.
Trần Hoa Minh Nhất vội kể hết toàn bộ chuyện lúc nãy ra cho Hắc Mộc Thần nghe. Cô òa khóc nức nở.
Cố Thường Ngạn thấy cô ở đây thì hơi bất ngờ nhưng giờ khắc này không phải là lúc nên hỏi mấy câu ấu trĩ đó, cũng bước đến ôm cô vào lòng. Vuốt lưng cô an ủi.
Hắc Mộc Thần nghiến răng kèn kẹt, vội lấy điện thoại ra bấm một dãy số.
“ Khang Dụ, mau điều tra về chuyện ngày hôm nay trước cửa trung tâm thương mại cho tôi! “.
Khang Dụ vội vâng một tiếng rồi nhanh chóng làm theo lệnh Hắc Mộc Thần.
Hơn hai tiếng đồng hồ trôi qua, cả ba người đứng trước hành lang đi qua đi lại.
Đèn phòng cấp cứu bỗng tắt, các bác sĩ và ý tá đi ra.
Hắc Mộc Thần nhanh chóng tiến lên níu lấy cổ áo của vị bác sĩ khiến ông ta sợ sệt đổ mồ hôi.
“ Cô ấy sao rồi? “. Giọng nói anh lạnh lẽo như muốn ăn tươi nuốt sống vị bác sĩ ấy.
Cố Thường Ngạn thấy vẻ mặt bác sĩ sợ đến không nói nên lời, vội đến can ngăn Hắc Mộc Thần.
“ Cậu bình tĩnh đi! Nghe bác sĩ nói đã! “.
Hắc Mộc Thần buông tay ra, dùng đôi mắt sắc bén nhìn vị bác sĩ.
Ông ta mở miệng nhưng giọng nói vẫn còn run sợ: “ Cô ấy... không sao.. rồi! Nhờ đưa vào bệnh viện sớm nên không nguy hiểm đến tính mạng. Chỉ là... “.
Lời nói ông ta ngập ngừng vì ánh mắt ghê rợn của Hắc Mộc Thần. Anh mất kiên nhẫn quát!
“ Nói! Chỉ là cái gì? “.
Vị bác sĩ lấy lại chút sự bình tĩnh: “ Chỉ là phần đầu bị thương và mất máu nhiều nên... nhất thời không tỉnh lại được. Một lát nữa... cậu vào trông thì..thì đến tối cô ấy sẽ tỉnh lại. À còn nữa, đứa bé vẫn rất an toàn không hề bị tổn tại gì..“.
Ầm..câu nói của vị bác sĩ như búa bổ vào đầu Hắc Mộc Thần.
Anh nghe như có sấm chớp chiếu ngang qua người mình. Nhất thời ngẩn người không nói nên lời...