Bây giờ đã gần 2h trưa rồi.
Nó và hắn vẫn còn ngủ.
Cạch
Cô y tá bước vào phòng kéo theo chiếc xe đẩy thuốc. Nó bị tiếng mở cửa làm giật mình
- Em tỉnh rồi hả?
- Vâng ạ
- Thuốc của em đây, ăn xong rồi uống nha.
Cô y tá đặt hộp thuốc lên bàn rồi kéo xe ra ngoài
Nó quay qua nhìn thì thấy hắn đang dựa lưng vào ghế rồi ngủ, bộ quần áo đen có chỗ đậm hơn vì máu của nó nhỏ vào. Nó liền lấy cái gối nằm ném vào hắn. Hắn giật mình tỉnh giấc luôn
- Cô tỉnh rồi hả? Có biết tui lo lắm không, biết bị tui lừa sao không chịu về nhà mà còn đi long nhong để bị cô ta bắt rồi ''xử'' ra nông nỗi này đó. Vừa lòng chưa? Nếu như tui không tìm thấy cô sớm chắc cô “chết tại đó” lun quá...hừ
- Thức rồi chửi tui luôn? Thì tại lúc đó...lúc đó
Hắn cốc vào đầu nó một phát
- Ui za..
Nó lấy tay xoa xoa đầu
- Cho chừa
- Nè, tui đang là người bệnh đó.
- Thì kệ người bệnh
- Anh ăn hiếp người bệnh thì sẽ bị..bị
- Bị zì?
- Cái điện thoại của tui đâu?
- Làm zì?
- Lên google tìm kiếm xem “Ăn hiếp người bệnh sẽ bị tội zì?”
- Có vụ đó hả? Không có ai rãnh đi xử tội tui đâu
- Hở? Sao zậy?
- Tại vì tui là...
Chưa kịp để hắn nói hết câu, nó chen miệng vào
- Tại vì anh là một thằng xấu trai dâm dê biến thái, luôn tìm cách ăn hiếp tui
- Thật sao?
- Thật mà. Hồi đó anh định..
- Định?
Nó không muốn nhắc tới chuyện giữa nó và hắn lại cho hắn nghe đâu, hắn mà lên cơn chắc nó khỏi lấy chồng quá. (Muốn biết lý do xem lại chap 23 nha)
- À. Không có zì
- Thật sao?
Hắn biết nó định nhắc tới việc zì rồi
- Anh về thay quần áo rồi tắm rửa đi. Người anh đầy máu kìa
- Biết máu của ai không mà lắm lời thế?
- Của Thu Minh chứ ai
- Học sinh giỏi, tiên tiến, trung bình, yếu..Trong đó không có chỗ nào chứa cô đâu, cô thì cho vào hạng ĐẠI ĐẠI NGỐC thì mới vừa
- Tui vào hạng giỏi
- Nghe cho kĩ. Là máu của cô đó?
- C...ủa..của tui sao?
Gật đầu
- Hic..hic.
Nó bắt đầu mếu máo, nước mắt bắt đầu lăn xuống hai bên thái dương. Hắn ngạc nhiên và bối rối lắm, hắn chưa từng dỗ con gái mà.
- Sao zậy? Heo
- Huhu..oa.oa.oa ...Anh..hic. ăn hiếp..hic..tui hoài
Hắn đến bên nó ôm chầm lấy nó, hắn cũng không hiểu vì sao hắn lại làm vậy. Khi ôm nó hắn lại nhớ đến cảnh hồi xưa: 1 bé trai và 1 bé gái. Hắn cố nhớ ra, nhưng đầu hắn đau như búa bổ nên hắn không nhớ nữa
- Ngoan nè heo. Nín đi
- Buông ra..hic
- Tui xin lỗi mà. Nha heo
- Hông..hic..hông đâu
- Zậy làm sao mới tha lỗi cho tui?
- Anh khóc đi..
- Hả..khóc?
Gật đầu
- Sao..sao mà được?
- Được..mà hic
Thôi kệ, nhịn chút cũng không sao mà. Nhưng hắn là nam nhi, sao rơi nước mắt được đây?
Hắn ghé sát mặt nó, đặt lên môi nó một nụ hôn. Nó hơi bất ngờ và mắc cỡ nên mặt đỏ lên, hắn cũng đâu có kém. Nó vội đẩy hắn ra, đắp chăn lại. Hắn cười mỉm, bước xuống chỗ cái ghế hắn ngủ lúc nảy lấy cái gối lên đem đến cho nó. (Nó quăng gối hắn lúc nãy á)
- Nè heo, không có gối sao mà ngủ
Hắn chìa ra đưa cho nó. Nó liền giật lấy rồi nhét xuống dưới đầu, không thèm quay qua nhìn hắn ( Đang mắc cỡ )
Hắn lo nhìn nó mà nhớ tới cảnh lúc nãy. Hắn cứ tủm tỉm cười hoài, đến khi hắn thấy hộp thuốc trên bàn
- Heo à. tui đi mua đồ ăn cho cô nhé
Nói xong hắn bước ra khỏi phòng. Bên ngoài là 2 tên vệ sĩ hắn kêu tới để canh chừng nó
- Cậu chủ
- Canh cô ấy cẩn thận. Tui về trước
Hắn đi ra phía cổng bệnh viện, một chiếc xe màu đen chạy tới, hắn bước xe rồi chạy về.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tại phòng hắn
Hắn đang trong phòng tắm để tắm rửa thay quần áo ra.
Reng reng reng
- Ủa..điên thoại à?
Tắm xong hắn bước ra ngoài, điện thoại hắn để trên giường. Màn hình điện thoại đen thui mà
- Hông lẽ của con heo?
Hắn vội sang phòng nó. Cái điện thoại nó để trên bàn học rung chuông
Tít
- Alô
- “Mày đó hả? Tao gọi mày gần 20 cuộc rồi sao không chịu bắt máy?”
- Ai đấy?
- “Tao Di nè. Mày đang ở đâu?”
- Tui là Gia Huy. Tiểu Vy đang ở bệnh viện Hoàng Tuấn đấy
- “Sao anh có điện thoại của Vy? Anh bắt cóc Vy hả?”
- Không. Cô ta đang ở bệnh viện
- “OK. tui tới liền”
Tít.
Hắn nhét điện thoại nó vào túi quần. Ra phía cổng và phóng xe đến Quán Ăn Bổ Dưỡng, mua 1 phần cháo, 1 phần nước, 1 phần bánh ngọt và 1 phần trái cây tươi cho nó. Rồi phóng xe đến bệnh viện