Biên tập: Rosa
Thời gian tốt đẹp luôn luôn trôi qua nhanh hơn, tựa như một cơn mưa rơi xuống đồng ruộng khô cạn. Chung Tẫn ở đây ba ngày, mỗi ngày ăn xong rồi ngủ, tỉnh ngủ thì sẽ đi dạo một vòng quanh trấn, trời rất nhanh tối đi. Ngày mai là ngày cô lên đường đi Giang Châu.
Sáng hôm sau, những cảm xúc chia ly trong lòng chợt ứ đọng, tắc nghẽn, Chung Tẫn không muốn để Phương Tình nhìn thấy nên khi ăn xong bữa sáng cô liền xách cái giỏ trúc nhỏ, nói là đi mua một ít đồ ăn.
Đêm hôm qua có một trận mưa nhỏ đổ xuống khiến bầu trời sáng nay trong xanh hơn, không khí sau cơn mưa vô cùng tươi mát. An Trấn có một con sông lớn, chia trấn thành Trấn Nam và Trấn Bắc. Con sông này từng là tuyến đường chính của An Trấn, những chuyến tàu đến thị trấn luôn xuất phát vào giờ cơm trưa.
Ở Trấn Bắc của An Trấn có một khu chợ nhỏ, nếu muốn đến đó phải ngồi phà. Bây giờ trên sông đã xây một cây cầu lớn rất thuận tiện cho việc đi lại. Vì mưa phùn rơi cả đêm nên sương mù trên sông vẫn chưa tan hết, nhìn ra xa, tầm mắt mờ đi.
Bên dưới cầu là một cửa hàng bánh bao, đôi khi người ta cũng chế biến đào trường thọ. Chưa xuống cầu đã ngửi được mùi thơm của bột mỳ nóng hổi.
Bên cạnh cửa hàng bánh bao là một tiệm bán dưa chua, tất cả tám cánh cửa xếp đều mở ra, đá cẩm thạch trên bậc thang trông rất bóng loáng. Ông chủ của tiệm đã già đi, không còn một cọng tóc nào trên đầu nữa. Chung Tẫn thích ăn dưa chua kiểu cây đinh ốc, lúc bé, mỗi lần cùng Phương Tình đến đây, ông chủ tiệm đều sẽ nặn ra một cây, bảo cô gọi “bác“ mới cho cô ăn.
Chung Tẫn cười với ông chủ tiệm, ông ấy chớp mắt mấy cái nhưng có lẽ không nhận ra cô. Chung Tẫn từ từ bước đi, lúc lơ đãng quét mắt qua một tiệm mỳ đối diện rạp chiếu phim thì trông thấy người dân công câm điếc đang ăn mỳ ở trong.
Chung Tẫn hơi do dự đi vào. Câm điếc mất tự nhiên buông chiếc đũa xuống, hai tay chà xát trên đầu gối.
Biết anh ta không nghe được nhưng Chung Tẫn vẫn nói cho anh ta, ngày mai cô sẽ rời khỏi An Trấn, đi Giang Châu trước rồi sẽ về lại Ninh Thành. Trong phút chốc, ánh mắt của người đàn ông câm điếc sáng lên.
“Anh … không phải cũng định đi Giang Châu đấy chứ?” Chung Tẫn nhúng tay vào chén trà, viết hai chữ “Giang Châu” lên bàn.
Câm điếc gật đầu.
Chung Tẫn im lặng, một lát sau, cô kéo nhẹ vạt áo xuống rồi bỏ đi.
Lúc mua đồ ăn về thì nửa đường gặp được Hồng Diệp. Hồng Diệp trách Chung Tẫn sao không gọi cô ấy đi cùng, Chung Tẫn nắm lấy tay cô ấy, thân thiết nói: “Chẳng lẽ chị sợ em lạc đường à?”
Hồng Diệp cười nói: “Em không phát hiện An Trấn đã thay đổi rất lớn sao?”
Chung Tẫn gật đầu, trong khi toàn bộ Trung Quốc đều biến thành một công trình kiến trúc siêu lớn thì An Trấn lại biến thành một chốn thế ngoại đào nguyên, thậm chí lò gạch trước kia cũng đã chuyển đi và đổi thành vườn trái cây.
“Bên kia có xây thêm một cái miếu lớn đấy.” Hồng Diệp chợt dừng bước, chỉ tay vào một cái nóc nhà cao cao bên ngoài trấn: “Trong miếu có mấy sư thầy đến, sau này họ thường xuyên gõ mõ tụng kinh. À mà, những mẫu đất gần đó đã được người ở bên ngoài mua hết để xây biệt thự nghỉ dưỡng. Có một người rất kỳ lạ, trong khi những người khác đều mua đất ở trong trấn thì anh ta lại mua một mảnh đất cạnh vườn ươm của nhà chúng ta, đối diện cánh đồng hoa cải vàng.”
“Sau này, chỗ đó có cơ hội kinh doanh đấy, xây một cái tiệm cơm nông gia, buôn bán chắc sẽ rất tốt.”
“Không phải đâu, anh ta sẽ xây một căn nhà ba gian với một cái sân nhỏ.”
“Có lẽ anh ta muốn học Đào Uyên Minh [1] quy ẩn đấy!”
[1] Đào Uyên Minh: tên là Đào Tiềm, tự là Nguyên Lượng (元亮), hiệu Uyên Minh (淵明), có biệt hiệu là Ngũ liễu tiên sinh (五柳先生), là một trong những nhà thơ lớn của Trung Quốc thời nhà Tấn và Lưu Tống.
Cả hai cùng cười lên.
Có đứa bé ngắt lấy quả dâu chín trên cây. Chung Tẫn cũng hái được mấy quả nhưng lại khiến mấy đầu ngón tay nhiễm một màu đo đỏ. Hồng Diệp nhìn cô, nói khẽ: “Em gái à, đừng yêu cầu cao quá làm gì, tìm một người đàn ông để yêu đi!”
Lại là thuyết khách Phương Tình mời đến, Chung Tẫn xoay mặt sang chỗ khác, vẻ mặt ảm đạm.
Từ An Trấn đi Giang Châu, không có xe lửa, chỉ có thể ngồi xe khách đường dài. Chung Tẫn nói với Phương Tình rằng ba đã mua cho cô một chiếc xe mới, chờ kỹ năng lái xe của cô tốt hơn, lần sau về An Trấn, cô sẽ lái xe đến.
Phương Tình thở dài: “Ba mẹ con rất cưng chiều con, con phải cố gắng hiếu kính họ!”
Chung Tẫn xách theo một chiếc túi đầy thức ăn ngồi trên một chiếc xe khách đường dài. Cô không thấy bất ngờ khi người đàn ông câm điếc đã ngồi trên xe, Chung Tẫn không chần chừ mà ngồi xuống cạnh anh ta. Chiếc xe lăn bánh, qua cửa sổ, Chung Tẫn nhìn thấy Hà Kính và Hồng Diệp đang vẫy tay, Phương Tình và ba Hà thì chạy theo chiếc xe, ngực bỗng dưng sít chặt, cô vội vàng cúi đầu.
Cùng lúc đó, đôi mắt người đàn ông câm điếc xẹt qua một tia đau đớn.
Sau khi xe khách đi được một đoạn đường nông thôn thì đến đường cao tốc, tình hình giao thông rất tốt, ngoài cửa sổ, phong cảnh trùng điệp khiến cho mọi người cảm thấy rất thoải mái.
Người đàn ông câm điếc là một người bạn đồng hành mang cho cô cảm giác an toàn nhưng cũng là một người bạn đồng hành buồn tẻ. Trên xe, tài xế bật chiếc TV nhỏ lên, mở một bộ phim Hồng Kông, âm thanh rè rè vang lên khiến cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
Hình như người đàn ông câm điếc không có hành lý, chỉ có hai bàn tay không, người vẫn mặc bộ quần áo nhăn nhúm như cũ. Trên ống quần không biết tại sao bị dính chút bùn, lúc xe tiến vào khu nghỉ ngơi, Chung Tẫn chỉ tay vào ống quần, ý bảo anh ta phủi một chút. Anh ta nhìn cô bằng khuôn mặt vô cảm, dường như không hiểu cô đang làm gì.
Đúng lúc này Thang Thần Phi lại gọi tới. Anh ta hỏi cô đang ở đâu, tại sao hai ngày trước lại tắt máy. Chung Tẫn nhàn nhạt nói có việc, còn di động quên sạc pin.
Giọng Thang Thần Phi trầm đi, anh ta cười: “Bây giờ em cứ ngồi xe cho tốt, tôi cúp máy đây. “
Chung Tẫn giật mình: “Sao anh biết tôi đang ở trên xe?”
“Kiểm sát trưởng, em không biết hệ thống định vị toàn cầu GPS à? Người nói dối mũi sẽ dài ra đấy, có phải sợ tôi đòi em đặc sản An Trấn không? Đúng là quỷ hẹp hòi!”
Chung Tẫn ngừng thở, buồn bực.
Thang Thần Phi dường như thấy được vẻ mặt của cô xuyên qua điện thoại: “Mục Đào nói em đi Giang Châu, tôi đã tìm hết mấy cái khách sạn ở Giang Châu nhưng không thấy em, sao có thể không lo lắng đây? Được rồi, là tôi sai, chắc bây giờ em đang trên đường đến Giang Châu, tôi sẽ nhanh chóng lái xe đến đón rồi đích thân xin lỗi em, được không?”
“Thang thiếu, đừng đùa quá trớn, nên có chừng mực.”
Lần này đến lượt Thang Thần Phi ngừng thở.
Tài xế nhấn còi, thúc giục mọi người lên xe. Câm điếc đứng cạnh cửa xe, lo lắng nhìn Chung Tẫn.
Chung Tẫn nắm chặt di động, đi xa hơn.
“Là tôi ngu si đần độn không nghĩ đến chuyện này. Tôi cố ý mang Hoa Bội đến lấy xe là muốn để cô ấy tỉnh táo lại, không nên lãng phí sức lực trên người kẻ không yêu mình.”
Chung Tẫn cắn môi, danh xưng Thang thiếu này, mấy ai ở Ninh thành có thể đảm đương tốt được? Nếu xâu chuỗi vài chuyện với nhau sẽ thấy rõ, buổi tối ở Bích Thủy ngư trang kia, rõ ràng anh ta có ở đó nhưng chỉ đơn giản là muốn âm thầm quan sát cô mà thôi.
Ở tiệm bánh LISA, anh ta lại chơi một nước cờ giống vậy. Cả lần đến thăm bệnh nữa, anh ta đã nhìn đàn hạc rồi thốt ra một câu “hóa ra không phải khoác lác, thật sự biết chơi đàn”.
Hoa Bội gửi chuyển phát nhanh, đột ngột tắt máy, Chung Tẫn biết Hoa Bội không thể đối mặt với cục diện này, cô cũng không nóng lòng giải thích, hãy để tất cả mọi thứ cho thời gian xử lý đi.
“Em từ chối tôi là vì Hoa Bội?” Thang Thần Phi không tìm được chìa khóa mở cửa trái tim của Chung Tẫn.
“Tất nhiên không phải, chuyện này không liên quan đến cô ấy.”
“Em nói đúng, cô ấy không liên quan gì đến hai chúng ta. Tôi thật sự ghét việc thêm quá nhiều giá trị vào tình cảm của mình, đơn giản một chút không tốt sao? Tôi có quyền yêu và không yêu. Tôi cũng không thể ngăn người khác yêu mình được. Tôi không có gì để giấu diếm cả, thật khéo, tôi thích em mà em lại là bạn thân của cô ấy, nhưng trong khoảng thời gian đó, tôi chưa từng có quan hệ yêu đương với cô ấy. Tôi không có tội, đúng không?”
Lái xe không kiên nhẫn nhấn còi, Chung Tẫn quay đầu nhìn ra sau.
“Tương tự, tôi không thể ngăn anh yêu tôi, nhưng tôi cũng có quyền không yêu của mình.” Nói xong, Chung Tẫn cúp máy.
Tài xế trách Chung Tẫn để cho hành khách chờ, không biết lẩm bẩm mắng cái gì, câm điếc hung hăng trừng anh ta một cái, che chở Chung Tẫn trở lại vị trí.
Ánh mặt trời ngả dần về phía Tây, bộ phim võ thuật trong TV cũng sắp hết.
Chung Tẫn nương theo ánh chiều tà, gọi điện thoại cho Hoa Bội, lần này cô ấy không tắt máy, mà là không nghe máy.
Chung Tẫn mượn điện thoại của người ngồi trước rồi gọi cho Hoa Bội, lúc nghe được tiếng ồn ào bên chỗ Hoa Bội, Chung Tẫn đã nhanh chóng tắt máy.
Hoa Bội nói đúng, nếu cô ấy nhận điện thoại thì bọn họ nên nói gì đây?
Thang Thần Phi gửi cho cô một tin nhắn rất dài [Em có thể giận tôi nhưng phải cho tôi biết lý do. Từ trước đến nay chuyện tình cảm là chuyện không thể nói rõ được, làm sao tôi biết được khi nào tôi sẽ gặp được người mình yêu? Một khi gặp được, làm sao tôi có thể bỏ qua? Nếu em có khúc mắc, tạm thời không thể chấp nhận tôi, vậy thì chúng ta hãy bắt đầu làm bạn bình thường. Người có tình cuối cùng mới thành thân thuộc. Tôi có thể chờ! Hẹn gặp em ở Giang Châu!]
Chung Tẫn không chút do dự nhấn xóa, tiếp đó, cô đứng lên, bảo tài xế dừng xe lại, cô muốn xuống xe.
Tài xế quát lên: “Cô điên hả, đang trên cao tốc đấy!”
Chung Tẫn không ngừng xin lỗi, nói rằng mình đột nhiên có chuyện gấp, phải quay về một chuyến.
Tài xế hùng hùng hổ hổ cho dừng xe lại, tuy tức giận nhưng vẫn nói cho cô biết, lát nữa sẽ có một chuyến xe khách từ An Trấn đến Giang Châu chạy qua. Chung Tẫn nói cảm ơn, xách hành lý xuống xe.
Người đàn ông câm điếc từ chỗ ngồi đứng lên, rõ ràng là bị sock vì chuyện này. Nhưng, anh ta chưa kịp phản ứng gì thì Chung Tẫn đã biến thành một chấm đen nhỏ giữa trời chiều.