Biên tập: Rosa
Chiếc Volkswagen thế hệ mới vừa sành điệu vừa năng động, kết cấu đơn giản nhưng thực dụng, tốc độ nhanh, giá cả lại không quá cao, vô cùng thích hợp với người mới tập lái xe.
Chung Tẫn có ba năm kinh nghiệm lái xe, nhưng giao thông ở Giang Châu sao có thể so sánh với Ninh thành, lại còn là xe mới, lúc chạy xe đến nhà hàng cơm Tây thì gặp phải giờ cao điểm tan tầm, Chung Tẫn cứ ngỡ là mình đang dắt theo trái tim vậy. Lúc đến nơi, nhân viên đỗ xe là một cậu trai nhỏ thấy cô đánh lái một cách rụt rè thì cười với cô: “Xe mới rất đẹp!”
Không chỉ cánh tay mỏi nhừ mà hai chân cũng đã cứng ngắc. Chung Tẫn không biết mình đã xuống xe như thế nào nữa. Cô lau mồ hôi, nhích chân ra một chút, đang chuẩn bị đi vào trong thì nghe có người gọi mình, Chung Tẫn ngẩng đầu lên, thấy Chung Thư Giai đang đứng trên bậc thang.
“Ba tới sớm quá!” Chung Tẫn hô.
Chung Thư Giai không nói gì, ánh mắt thẳng tắp nhìn theo chiếc Volkswagen trắng, trên mặt rõ ràng là vẻ khiếp sợ quá mức, đôi môi trắng bệch.
“Đó… là xe của con sao?” Ông hy vọng chuyện này không phải sự thật.
“Hôm nay con vừa mới lấy, còn chưa quen tính năng. Sau khi ăn xong, lúc về nhà…. ba, ba đi chậm một chút, đợi con với.” Chung Tẫn nói.
Chung Thư Giai chỉ cảm thấy ba hồn của mình đã mất đi hai, trong phút chốc, ông cảm thấy đầu óc mình như bị gỉ sét, ngừng hoạt động, rồi đột nhiên chuyển động cực nhanh ngay sau đó.
Lúc kết hôn, Phương Nghi từng nói tiền của người đàn ông ở đâu thì tâm nằm ở đó. Vì muốn chứng minh tình cảm của mình mà trừ tiền tiêu vặt có hạn thì toàn bộ tiền thưởng và tiền lương ông đều nộp lên cho Phương Nghi. Trước đây, ông cho rằng chuyện này không có gì là không tốt, nhưng sau khi quen biết A Viện mới cảm thấy căng thẳng.
Xe mua cho A Viện là tiền của Phương Nghi, vốn là mua cho Chung Tẫn. Ông và Phương Nghi dỗi nhau, nhất thời muốn phô trương, cứ nghĩ rằng sau này đơn vị phát thưởng, ông sẽ không nộp lên nữa mà từ từ bổ sung vào.
“Ai… Ai mua?” Phương Nghi đã biết chuyện A Viện với ông sao? Chung Thư Giai ra lệnh cho mình đừng bối rối.
Nhân viên giúp họ mở cửa lớn ra, Chung Tẫn nói cho phục vụ tên mình, cô đã gọi điện đến đây đặt bàn từ sáng. Phục vụ dẫn hai người đi vào trong, Chung Tẫn quay đầu lại nói: “Là con thế chấp, mẹ không biết.”
Nghe xong lời này của Chung Tẫn, Chung Thư Giai bình tĩnh lại, nhưng ngay sau đó ông ý thức được, tự dưng Chung Tẫn vô duyên vô cớ mời ông ăn tối, thì ra là Hồng Môn Yến.
Phục vụ kéo ghế giúp hai người, đón lấy áo khoác.
Chung Thư Giai nhìn Chung Tẫn ngồi trước mặt, cô đang xem menu, rõ ràng cô biết chuyện của ông và A Viện, nhưng cô đã biết bao nhiêu? Dù biết ít hay nhiều nhưng với tư cách là một người cha, chuyện này xảy ra trước mặt con gái, ông cũng cảm thấy vừa xấu hổ vừa bực bội.
Trong nhà hàng, mùi hương nhàn nhạt của cây cỏ phiêu đãng trong không khí, rất dễ chịu. Dao nĩa trên bàn cơm lập lòe phát sáng, khăn ăn trắng như tuyết được xếp chồng một cách gọn gàng, bên trong chiếc cốc đế cao là rượu vang đỏ, nhạc nền là bản hòa tấu mây bay nước chảy <La Vie En Rose> bằng đàn hạc.
Khóe miệng Chung Tẫn hé ra một nụ cười, cô thích kiểu không khí có thể khiến cho người ta thả lỏng như vầy. Chung Tẫn gọi những món mà Chung Thư Giai thích ăn: salad cá ngừ, súp nấm rừng, salad thịt bò dừa tươi và cỏ xạ hương còn có bồ câu chiên hương thơm trăm dặm.
Bây giờ, Chung Thư Giai nào có tâm tình để ý một bàn mỹ thực trước mắt, ông lặng lẽ nghĩ sẵn trong đầu, chuẩn bị hỏi Chung Tẫn.
Chung Tẫn rãnh rỗi nhìn sang bàn bên cạnh, đó có thể là một cặp vợ chồng trung niên mà cũng có thể là tình nhân, ánh mắt vô cùng nóng bỏng phóng thẳng vào nhau.
“Con nghe bà ngoại nói, ngày ba mẹ kết hôn, ba đã rơi xuống nước!”
Chung Thư Giai sửng sốt một chốc rồi bĩu môi: “Lúc đó còn chưa có xe cộ qua lại, đến An Trấn đều phải ngồi thuyền, ba bị say sóng…nôn thốc nôn tháo liên tục, mắt hoa lên rồi ngã xuống sông.”
Sau đó, ông đành mặc tạm quần áo của phù rể, còn phù rể cũng đành mặc bộ quần áo ướt kia.
Chung Tẫn chống cằm, không ngừng chớp chớp mi: “Thật là lạc hậu.”
“Cũng đã ba mươi năm trước, sao có thể so sánh với bây giờ.”
Chung Tẫn rũ mắt xuống, ngón tay vô thức vẽ vòng tròn trên bàn.
“Lúc người ta tạo ra hai chữ ‘ly hôn’ hay ‘chia tay’ này, có nói rõ là chuyện này được phép xảy ra. Chuyện tình cảm không có đúng sai, chỉ có lựa chọn. Ba à, 30 năm trôi qua, trong lòng của mẹ ba vẫn là người đã rơi xuống nước ngày đó. Nếu bây giờ, hai người ly hôn con có thể chăm sóc mẹ thật tốt, nhưng còn ba thì sao? Qua 30 năm nữa liệu người kia có còn xem ba là ba của hiện tại hay không?”
Giọng của Chung Tẫn vừa thấp vừa nhẹ nhưng không làm mất đi độ mạnh yếu, từng câu từng chữ hỏi thẳng Chung Thư Giai.
Qua ba mươi năm nữa, ông sẽ hơn tám mươi tuổi, đi đứng không còn dễ dàng nữa, lỗ tai, con mắt cũng không còn tốt, nói không chừng ông sẽ trở thành một ông già mắc chứng Alzheimer, A Viện nhìn vào sẽ còn thích ông nữa sao?
Chung Thư Giai không khỏi rùng mình một cái.
“Ba và mẹ con rất tốt, sao có thể… ly hôn!” Mặt Chung Thư Giai đen đi.
“Ba không thể nhưng người khác thì sao?” Chung Tẫn nói toạc ra.
Chung Thư Giai ngây người.
Ông quen A Viện là khi ăn cơm ở nhà một người bạn, người bạn đó chỉ giới thiệu tên của cô còn những thứ khác thì không nói gì. Sau khi ăn xong, mọi người cùng chơi mặt chược, lúc đó A Viện ngồi cạnh ông, không biết là vô tình hay cố ý mà ở dưới bàn A Viện lấy chân cọ vào ông, cũng không biết cô dùng nước hoa gì khiến ông không thể thấy rõ lá bài trước mặt, chỉ cảm thấy nơi cô cọ vào vừa nóng khủng khiếp vừa nổi lên phản ứng. Thật là không có tiền đồ!
Lát sau, khi ông đi toilet trở lại thì phát hiện di động để trên bàn đã nằm ở chỗ khác, A Viện ngoái đầu lại, nhìn ông cười, hàng mi cong cong, ánh mắt biết nói.
Sau khi tan tiệc, Chung Thư Giai vừa lên xe đã vội vàng mở di động lên, bên trong có một tin nhắn [nếu em nói anh rất giống với mối tình đầu của em, anh tin không?]
Chung Thư Giai tin.
Qua hai lần ăn cơm với nhau, hai người trở nên quen thuộc. A Viện nói với ông, cô đã ly hôn, có một cô con gái đang sống với bà nội. Ông vốn định an ủi một trận, nhưng nghe xong lời này, tay ông nắm chặt lại thành đấm, không thể ngờ được mình thật may mắn, nhưng ông không hề nghĩ đến chuyện ly hôn với Phương Nghi.
Đàn ông sợ vợ, lừa vợ, cũng đều là để ý đến vợ.
A Viện không chỉ một lần nói muốn cùng ông thiên hoang địa lão, nhưng ông không hề tiếp lời.
“Có lẽ ba không muốn tổn thương bất kỳ ai, nhưng cứ như vậy mãi, sợ là ba sẽ không khống chế được hậu quả. Nếu có ngày, người kia tìm mẹ, ba nghĩ sao đây? Một bên là tình yêu, một bên là hôn nhân, không thể kiêm luôn cả hai, ba chỉ có thể chọn một. Hãy sớm ra quyết định, nếu không ba sẽ rất bị động. Khi một người nói dối sẽ phải dùng cả trăm lời nói dối khác để che lấp, sẽ cực kỳ mệt mỏi.”
Chung Thư Giai hoàn toàn khiếp sợ, ông không thể phủ nhận lời của Chung Tẫn, những lời đó nghĩ lại mà thấy sợ.
Nếu A Viện tìm Phương Nghi ầm ĩ, chuyện xấu sẽ thành tin tức, ở trong mắt mọi người, khí tiết tuổi già của ông khó mà giữ được nữa.
Nói thật, ông không có can đảm đó, càng không muốn ném đi mặt mũi của mình.
Cán cân trong lòng Chung Thư Giai nhanh chóng lệch đi.
“Ba sẽ… xử lý tốt việc này, đừng nói cho mẹ con biết.” Chung Thư Giai mặt đỏ tới mang tai.
Chung Tẫn cười: “Mẹ nhìn thấy ba mua xe mới cho con, chắc sẽ rất vui vẻ.”
“Chung Tẫn, cảm ơn con!” Bây giờ, Chung Thư Giai mới hiểu được sự quan tâm của Chung Tẫn.
“Ba, con mời ba đi ăn cơm, thật ra là có chuyện muốn nhờ.”
“Là chuyện gì?”
“Con xin nghỉ phép một tuần, nói là về Giang Châu xử lý chuyện nhà trọ nhưng thật ra, con muốn về An Trấn một chuyến, ba đừng nói cho mẹ.”
Lúc nhỏ, vì muốn để Chung Tẫn thích ứng với cuộc sống ở thành phố nên Phương Nghi không thường trở lại An Trấn. Lúc đi học, ở lớp thì bài vở rất nhiều, ngày nghỉ cũng phải học đàn nên cũng không có thời gian. Chỉ khi đến Tết, cả nhà mới vội vàng quay về An Trấn để chúc tết ông bà ngoại.
Chung Tẫn biết, Phương Nghi sợ cô không nỡ xa gia đình, sợ cô quá thân thiết với họ. Cho nên, bà muốn xóa đi những ký ức về An Trấn trong tâm trí cô.
Nhưng, những ký ức đó đã như rễ cây mọc sâu trong đầu, làm sao có thể dễ dàng xóa đi?
Cho tới bây giờ, mỗi lần Chung Tẫn nhắc chuyện về An Trấn thì vẻ mặt của Phương Nghi vẫn luôn nặng nề.
Tối nay, cuối cùng Chung Thư Giai cũng có cơ hội để vớt vát được một chút mặt mũi của một người cha, ông gật đầu: “Con về đi, ở đó vài ngày, ba sẽ giúp con giữ bí mật.”
Hai người nhìn nhau cười. Chung Tẫn cúi đầu, lặng lẽ thở hắt ra.
Đi được nửa đường, cô gọi điện thoại cho Phương Nghi, kêu bà xuống lầu xem xe Chung Thư Giai mới mua. Phương Nghi quấn áo khoác, đi vòng quanh chiếc xe hai lần rồi nhìn Chung Thư Giai mà nhoẻn miệng cười: “Vô nhà đi, tôi có hầm canh, vẫn còn nóng lắm!”
Chung Thư Giai thẳng lưng lên, mồ hôi lạnh đầy đầu.
Lúc ăn canh, Phương Nghi hỏi Chung Thư Giai chuyện mua xe, Chung Thư Giai líu lưỡi trả lời. Chung Tẫn chỉ có thể giúp ông đến đây thôi, nếu lại xen mồm, nhất định sẽ khiến Phương Nghi sinh nghi, cho nên ăn xong cô về phòng sớm.
Có lẽ là khúc nhạc tối nay đã kích thích trái tim của Chung Tẫn nên cô bỗng nhiên có xúc động muốn chơi đàn.
Ngón tay trượt từ dây cung này đến dây cung khác, tất cả những nốt nhạc nghe qua giống như một thang âm [1] thần tốc. Đàn hạc nếu chơi độc tấu sẽ rất nhàm chán, thông thường nó được phối hợp với sáo ống, đàn cello hoặc đàn violon.
[1] là tập hợp các nốt nhạc nghe hợp khi được chơi cùng nhau
Ở trong nhà sách hay ở quán cà phê, bản hòa tấu bằng đàn hạc được nghe thường xuyên nhất là bản hòa tấu “Concerto Oboe” bằng gam đô trưởng do Mozart viết.
Có một câu chuyện nhỏ về khúc nhạc này, đây là khúc nhạc Mozart viết tặng một vị tiểu thư quý tộc học đàn hạc, không phải vì tiền thù lao mà vì họ yêu nhau say đắm, cũng có thể nói là một sự mập mờ. Khúc nhạc nhẹ nhàng mà trong suốt, vừa nhiệt tình vừa vui tươi. Chung Tẫn từng nói chuyện cũ này cho Lăng Hãn nghe, anh đã véo mũi cô thật mạnh rồi nói: anh không thích mập mờ, anh chỉ muốn tình yêu… tình yêu thật sự của em, cả đời.
Điều khiển có chút không quen tay, tay và chân cũng không quá nhịp nhàng, phải gảy một hồi mới dần dần tìm được cảm giác. Khúc nhạc này tuy dễ nghe nhưng khi vào tai Chung Tẫn thì nó lại giống một khúc ai ca.
Chung Tẫn định ngày kia sẽ xuất phát, cho nên ngày mai, cô sẽ đi mua chút quà gì đó để mang về An Trấn.
Hôm sau, lúc trở về, ở trong thang máy gặp được một nhân viên của Vận Đạt Khoái Ký [2], tất nhiên chuyển phát nhanh của cô, là địa chỉ trong thành phố nhưng người gửi không để lại thông tin gì.
[2] còn gọi là Yunda Express dịch vụ chuyển phát nhanh được thành lập 8/1999
Chung Tẫn nghi ngờ mở chiếc hộp được đóng gói ra, bên trong là một bao thuốc lá vị bạc hà dành cho nữ nhập khẩu từ Hàn Quốc, còn có một cuốn sách tên “Happy Nine Plants”. Chung Tẫn lấy ra một mảnh giấy từ trong cuốn sách.
Tẫn, những lúc đau lòng, hãy hút một điếu, đừng để mẹ cậu thấy. Tửu lượng của cậu thấp nên đừng uống rượu, phụ nữ thất thố rất xấu. Đây là quyển sách tôi thích nhất, nếu thực vật có thể mang lại hạnh phúc cho chúng ta, thì tại sao chúng ta phải sợ hãi?
Bội.
Chung Tẫn vội vàng cầm di động gọi ngay cho Hoa Bội, nhưng chỉ nghe được giọng nữ máy móc: xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy!