Em Chờ Anh Giữa Mùa Xuân

Chương 50: Chương 50: Sương mù (7)




Biên tập: Rosa

Thích lão tam này là người họ Thích kia sao?

Chung Tẫn và Thường Hạo mang theo nghi hoặc mà xuống xe, có một trạm dừng ngay trước miếu cổ. Thật ra, nó vốn không được coi là một cái trạm mà chỉ là một cái bảng hiệu lớn bằng gỗ, bên trên viết ba chữ màu đen “Trấn Long Khẩu”.

Cô gái chào tạm biệt hai người rồi đi trước, nhà cô ấy cách trấn Long Khẩu hơn bốn, năm dặm đường, còn phải mất mấy chục phút lên núi nữa.

Từ sau miếu, một cậu bé người bản địa đi ra, tuổi khoảng 14,15, mang dép lê, khuôn mặt ngăm đen vì phơi nắng, cậu quan sát Thường Hạo và Chung Tẫn từ trên xuống dưới, vừa cười hì hì vừa thần thần bí bí lấy từ trong ngực ra một nắm tiền đồng na ná kiểu tiền của triều Thanh rồi hỏi: “Có muốn mua không?”

Thường Hạo đưa cho cậu một tờ mao chủ tịch [1] nhưng cậu lắc đầu. Thường Hạo lại lấy ra thêm một tờ nữa, lúc này, cậu bé mới nhét hết đống tiền đồng vào trong tay Thường Hạo, đoạt lấy hai tờ tiền rồi cười lên.

[1] tiền Trung Quốc có in hình chủ tịch Mao Trạch Đông

Sau đó, mọi thứ đã thuận tiện hơn nhiều, dưới sự hướng dẫn của cậu bé kia, hai người đến được một tiệm cơm duy nhất trên thị trấn để ăn trưa. Tiệm cơm này nằm ở trung tâm, rải rác xung quanh là mấy hộ gia đình.

Tiệm cơm là một cửa hiệu lâu đời có từ đời ông bà, hiện giờ ông chủ kiêm bồi bàn là cháu trai – một người đàn ông cường tráng hơn 40 tuổi. Anh ta nói với Thường Hạo mình họ Dư, vào Nam ra Bắc, gặp nhiều gương mặt vĩ đại, còn từng thấy người ngoại quốc.

Trong núi, đều là những món ăn dân dã và các loại rau cải được trồng trong những khu đất tư nhân, tất cả đều rất tươi. Bốn món mặn một món canh, rất nhanh được bưng lên.

Ông chủ Dư dùng khăn mặt lau mồ hôi trên đầu, như quen thân từ lâu mà mang ra một chiếc ghế dài ngồi xuống bên cạnh, nhìn Chung Tẫn rồi cười: “Vợ của anh rất xinh đẹp, có thể nhìn ra cô ấy rất yêu thương anh.”

Chung Tẫn đang gắp cho Thường Hạo miếng thịt hun khói, dù sao cánh tay anh cũng đang bị thương, vừa nghe lời này, chiếc đũa run lên, miếng thịt rơi xuống đất. Một con chó lớn từ ngoài cửa chạy vào, ngoặm lấy miếng thịt rồi bỏ chạy. Chung Tẫn sợ tới mức rụt chân lại.

Thường Hạo trừng con chó kia rồi dịu dàng nhìn Chung Tẫn: “Thật sự không nên đưa em đến đây, trưa nay đã bị dọa đến tận hai lần.”

“Sao thế?” Ông chủ Dư rất tò mò.

“Có một người điên suýt nữa bị xe đâm trúng.”

Ông chủ Dư cười ha ha, chỉ chỉ vào ngôi nhà gỗ cũ nát đối diện: “Ông ta thường làm việc này. Anh đừng nghĩ rằng ông ta điên, đến tối ông ta còn biết về nhà đấy. Kia là vợ của ông ta.”

Từ trong ngôi nhà bằng gỗ, một bà lão lưng khòm đi ra, nghe được tiếng nói chuyện thì nhìn sang bên này.

“Ông ấy còn có vợ sao?” Chung Tẫn hỏi.

Ông chủ Dư cười, trả lời: “Ông ta cũng không phải điên bẩm sinh, đến năm 30 tuổi mới điên. Khi còn trẻ cũng tuấn tú lịch sự, con dâu cũng xinh đẹp. Sau khi ông ta điên rồi, chưa đầy một năm thì cô ấy bỏ đi.”

Chung Tẫn đồng cảm, thở dài: “Tại sao không đi bệnh viện khám? Bệnh tâm thần có thể trị mà.”

“Đã từng khám nhưng cứ vài năm thì sẽ phát bệnh. Đàn ông trong nhà ông ta đều như vậy, trước kia, ba ông ta còn sợ người, gặp ai cũng cắn, người nhà không thể không dùng dây xích trói ở trong nhà. Lúc nhỏ, mỗi lần thấy ông ta tôi đều khóc.”

“Ý của anh là mức độ điên của bọn họ không giống nhau?” Thường Hạo hỏi.

“Người có trăm tính, điên cũng có trăm vẻ. Thích điên không đánh người, chỉ thích hát hò thôi. Em trai ông ta là một cái hũ nút [2], không nói chuyện với ai, giống như con khỉ, cả ngày ở trên núi, ăn vỏ cây, ăn quả dại, cuối cùng còn chết ở trên núi.”

[2] ví với những lời nói hay việc làm rất khó hiểu, khó đoán, làm người ta phát bực.

“Bọn họ không có điểm chung gì sao?”

Ông chủ Dư gãi đầu: “Ha, chắc là đều có một cỗ tiên khí!”

Trong phòng bếp truyền ra một tiếng nói già nua, càu nhàu một hồi lâu. Chung Tẫn và Thường Hạo nhìn ông chủ Dư, cả hai nghe không hiểu một câu nào.

“Là mẹ tôi, bà nói trí nhớ tôi không tốt, lão Tam nhà ông ta là người bình thường, còn đi học ở thành phố lớn.”

Phút chốc, trái tim Chung Tẫn đập nhanh hơn mấy nhịp: “Bệnh của bọn họ không phải là di truyền sao?”

Ông chủ Dư chớp mắt: “Cái gì di truyền, nhà gỗ của bọn họ đã kinh động đến Địa Tiên [3] nên ông trời mới trừng phạt bọn họ. Thích lão tam đưa đến trong miếu ăn chay niệm phật, không phải tốt rồi sao? Trong trấn Long Khẩu của chúng tôi, hắn là người đọc nhiều sách nhất, so với đại học còn cao hơn một bậc còn cưới được cô vợ làm giáo viên dạy chữ nữa đấy.”

[3] nhân vật trong truyện cổ tích Trung Hoa, chỉ tiên nhân sống ở nhân gian, được xưng là chân nhân. (theo Baidu)

Chung Tẫn cảm thấy mạch máu cả người đều đang sôi trào, cô có thể nghe được gân mạch rung động khanh khách: là Thích Bác Viễn và Phó Yến! Đúng không?

Thường Hạo bình tĩnh hỏi: “Bây giờ, bọn họ rất ít khi về trấn Long Khẩu sao?”

“Nếu mẹ hắn còn sống cũng không đồng ý để hắn về, giờ chị dâu hắn cũng không muốn hắn về, sợ bị tiên nhân nhận ra là hậu duệ của nhà họ Thích. Hắn làm lễ kết hôn ở phần đất bên ngoài, không mời người dân ở trấn Long Khẩu. Sau này, vợ hắn có tới một lần, cho người chị dâu chút tiền sau đó không còn quay lại nữa. Nghe nói, hai người đã cùng nhau lên thành phố rồi.”

“Bà ấy cũng là người Tứ Xuyên sao?” Chung Tẫn hỏi.

“Đúng vậy, Nghi Tân cũng lớn lắm, không chỉ là một cái trấn như vậy đâu. Nhà cô ấy cách đây khoảng 100 dặm, gọi là trấn Hạ Loan, chỗ đó núi nhiều, không bằng phẳng giống nơi này của chúng tôi.”

Thường Hạo lấy ví ra, gọi ông chủ Dư tính tiền, anh nói chậm rãi: “Chúng tôi cũng đến từ thành phố, anh nói tên của bọn họ thử xem, nói không chừng chúng tôi biết đấy!”

Bốn món mặn một món canh, ông chủ Dư chỉ lấy năm mươi tệ, cực kỳ rẻ.

“Thích lão đại tên Thiên Tứ, lão Nhị tên Vinh Hoa, lão Tam tên Phú Quý. Cô con dâu kia chỉ biết là họ Lăng, còn tên gì thì tôi không biết.”

Chung Tẫn cau mày, sao thoáng chốc mọi chuyện đã bị kéo sang hướng khác rồi?

Hai người cảm ơn ông chủ Dư rồi ra khỏi tiệm cơm, Thường Hạo nhẹ giọng nói với Chung Tẫn: “Khi tôi còn đi học, trong lớp có mấy nữ sinh đến từ nông thôn, vì ghét cái tên quê mùa nên trước khi tốt nghiệp đều đổi tên. Lúc đó, tôi cũng từng muốn đổi tên đấy.”

“Ế?”

“Trước đây, tôi cho rằng không nên đổi tên giống những người nổi tiếng. Nhưng sau đó lại nghĩ, họ không đăng ký bản quyền cho tên của mình, dựa vào đâu mà bảo tôi không được phép đổi. Cái tên, cũng chỉ là một biệt hiệu không cần quá để ý.”

“Ý anh là… vị Thích lão tam kia chính là Thích Bác Viễn ư?”

Thường Hạo nhìn chăm chú ngôi nhà nhỏ bằng gỗ trước mắt, dù bề ngoài cũ nát nhưng bên trong lại được dọn dẹp rất sạch sẽ. Quần áo treo trên dây phơi không bị rách, ngược lại, có đến bảy, tám cái mới, dễ thấy cuộc sống của chủ nhân căn nhà không quá tệ, chẳng qua là lười thay đổi môi trường mà thôi.

“Đúng vậy.”

“Vậy, vợ của ông ta là ai?” Ai họ Lăng đây? Người bị ông ta giết họ Vệ mà.

“Trong bản ghi chép tư liệu về Thích Bác Viễn không ghi lại tình trạng hôn nhân của ông ta ngày trước. Rất nhiều người có thói quen là sau khi kết hôn mới làm giấy đăng ký kết hôn, nói không chừng người vợ kia biết được tình huống trong nhà ông ta, không dám đi đăng ký kết hôn nên mới chia tay. Lấy một người đàn ông có gia đình bị tiền sử bệnh tâm thần, chỉ có tình cảm là không đủ. Bà ta thấy khiếp đảm khi thấy được bóng dáng của mình trong tương lai từ trên người cô chị dâu.”

Ánh mắt Thường Hạo dừng lại vài giây mới chậm chạp thu về.

Chung Tẫn cảm thấy có thể phân tích như vậy, nhưng câu trả lời của Thường Hạo không phải là những gì cô hỏi.

Thường Hạo còn nói thêm: “Tên có thể sửa, nhưng ảnh thì sao?”

Hả???

“Một người phụ nữ, vì không muốn để người khác biết mình từng kết hôn, nên mới đổi tên, cô hiểu điều đó chứ?”

“Anh… anh biết cô ấy là ai sao?”

“Hiện giờ, cô biết bao nhiêu thì tôi biết bấy nhiêu.” Thường Hạo cười, tuy vẫn khiến người ta sợ hãi như cũ nhưng dù sao vẫn có cảm giác thân thiết.

Với đàn ông, giữa một người phụ nữ từng kết hôn và gái ế lớn tuổi, nếu chọn tình nhân, sẽ là người trước, có phong tình có kinh nghiệm. Nếu chọn vợ thì tất nhiên là người sau, trong sạch, đơn giản.

Thường Hạo thật sự đã gãi đúng chỗ ngứa.

Quả thật, Chung Tẫn khá sùng bái anh, nếu xác định được cô gái họ Lăng kia là Phó Yến, như vậy, mấy hành vi kỳ lạ của Thang Thần Phi cũng cần phải xem xét.

Thường Hạo ngẩng đầu lên nhìn mặt trời, lẩm bẩm: “Khoảng 100 dặm đường, sợ là hôm nay không đến đó được.”

“Vậy phải làm sao?”

“Đi đến đâu tính đến đó!”

“Đêm nay chúng ta ngủ ở đâu?” Chung Tẫn lo lắng.

“Cô chưa từng đi cắm trại à?” Thường Hạo không cho là vậy, nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.