Em Chờ Anh

Chương 7: Chương 7: Em phải làm sao với anh đây? [Lưu Minh Chân]




Ngày hôm qua giận dỗi với Tống Lễ, nên sáng sớm tôi đã gọi Tiểu Cường tới đón tôi chạy trốn. Buổi sáng cùng mọi người ăn điểm tâm ở quán Quảng Đông. Thấy Trình Thanh khỏe hơn, đáy lòng tôi rất hứng khởi. Mike hỏi Tống Lễ đâu, tôi cố tình đùa anh ấy: “Sao, anh ưng hắn hả?”

Trong lòng lại thở dài thườn thượt.

Buổi chiều chúng tôi đều tự nghỉ ngơi, tôi về nhà với Trình Thanh. Trở về nhà của chính mình lại cảm thấy không thoải mái. Cũng phải thôi, chỗ này bé hơn biệt thự của Tống Lễ. Không biết tên kia có giận hay không, mà thôi chắc chắn là giận rồi. Tôi đã dặn cô Trần bảo hắn ăn cơm tử tế, không biết tức giận có ăn vô không nữa.

Vốn muốn quét dọn phòng ở một chút, nhưng thấy Trình Thanh đã dọn dẹp chỗ này vô cùng sạch sẽ, cho nên khi cậu ấy ngủ trưa, tôi tìm một quyển sách ra phòng khách đọc. Đọc cũng chẳng vào, tay vẫn cầm điện thoại, hắn không gọi tới. Tôi nghĩ liệu có nên gọi điện hỏi thăm hắn chút không, nhưng sợ rốt cuộc hai người sẽ cãi cọ trên điện thoại, chẳng giải quyết được vấn đề gì. Con người tôi không thể chịu được chuyện làm việc không có kết quả. Ngay cả xem phim truyền hình tôi cũng nhất định phải biết kết thúc, nếu không thì không thể an tâm. Không xem được mở đầu và diễn biến không sao, chỉ cần có kết thúc là được. Đương nhiên, còn cần kết thúc hạnh phúc, nếu không thì không chịu bỏ qua, vẫn canh cánh trong lòng. Có lần tôi đọc một quyển tiểu thuyết, rất thích, nhưng kết thúc không vui vẻ lắm, thế là tôi viết luôn một kết thúc khác, đăng lên mạng xong mới chịu bỏ qua.

Sắp đến thời gian hẹn, tôi mới phát hiện buổi trưa hôm nay mình chẳng làm gì cả, chỉ ngồi tại chỗ nghĩ đến hắn. Thê thảm nhất là, còn chưa nghĩ rút ra được kết quả gì.

Sáu người lại cùng nhau đi hát karaoke. Đồ ăn tối ở đây cũng khá ngon, bọn họ hát, tôi ăn cơm. Mike và Trình Nhiên cùng hát bài ‘Bị quỷ ám’, tôi nhìn Trình Thanh, hiểu rằng cậu ấy vẫn đang đau khổ chuyện của Linh Linh. Cậu ấy yên lặng, khẽ cau mày như vậy, khiến người ta nhìn thấy mà đau lòng.

Tiểu Cường chọn hộ tôi bài ‘Có chút rung động’, ép tôi và Trình Thanh hát với nhau, sau khi hát chúng tôi đều hơi ngượng ngùng, bởi vì chuyện không phải như vậy.

Sau đó, tôi cứ đứng ngồi không yên, chưa đến tám giờ đã bảo: “Muộn quá rồi, Trình Thanh nên về nghỉ. Cắt bánh ngọt đi, dâng quà lên luôn đi.”

Cái cớ này thật tồi, Tiểu Cường cười nhạo tôi. Trình Thanh tốt bụng nhìn tôi, thuận theo lời tôi nói: “Phải đó, hơn nữa muộn quá cô ấy về cũng không an toàn.”

Lúc tôi cắt bánh ngọt, trên màn hình hiện lên bài hát ‘Đại nhân vật’. Tôi cười thầm trong lòng: Hẳn người đàn ông nào cũng hy vọng được như thế, nhưng tôi chưa từng trao cho bất kể một ai cảm giác thỏa mãn đó.

Bánh sinh nhật là một cái bánh ngọt trà xanh do Trình Thanh tự nướng. Tôi thổi tắt nến, xin điều ước, nguyện vọng năm nào cũng giống nhau, chính là giúp tôi mười năm sau chuyển đến đảo Hải Nam tiêu dao tự tại.

Mọi người vỗ tay, tặng quà. Tiểu Cường và Lý Kinh Vĩ cùng tặng một cái vòng tay, Trình Nhiên và Mike đã tặng bộ bàn ghế ăn đưa đến nhà, bởi vì trước nay tôi luôn ăn trên bàn máy tính. Trình Thanh, đúng là soul mate của tôi, cậu ấy tặng tôi hình ảnh thiết kế nội thất nhà tôi! Chỉ có cậu ấy hiểu tôi nhất. Hơn nữa cậu ấy còn nói: “Mười năm sau, tớ sẽ tự tay trang hoàng cho cậu.”

Lúc đó tôi cảm động đến rớt nước mắt. Ôm từng người một hôn cảm ơn. Nếu Tống Lễ ở đây, chị sợ sẽ lại nổi điên. Tên ngốc này, không biết đang ở nhà làm gì nữa.

Trình Nhiên đưa Trình Thanh về nhà, Mike đưa tôi. Mike nói: “Minh Chân, anh điều tra Tống Lễ rồi, anh ta làm ăn ở cả hắc đạo bạch đạo, nhưng không có vấn đề gì.”

“Sao anh làm thế?”

“Chẳng phải anh ta đang theo đuổi em ư?”

“Anh ta theo đuổi em khi nào? Anh ta là ông chủ của em đấy chứ!” Tôi trợn mắt.

“Nhưng bọn anh đều cảm thấy anh ta đang theo đuổi em.”

“Em thì sao?”

“Chẳng phải hai người ở cùng nhau à?” Anh còn cảm thấy quái lạ.

Tôi há hốc mồm, thật đúng là không nói nổi một tiếng thanh minh.

“Hai người cãi nhau.” Anh không hỏi, mà đang trần thuật.

“Anh ta luôn tự cho mình là đúng, hơn nữa còn thích ra lệnh. Em ghét nhất người nào hạn chế tự do của em.” Tôi ấm ức kể. Tôi thích đàn ông như Trình Thanh, lúc nào cũng tôn trọng phái nữ, rất chiều người yêu. Giống bài hát ‘Chuyện lãng mạn nhất’: “Dù là ước nguyện nhỏ bé nhất, anh cũng sẽ nghiêm túc thực hiện.” Trình Thanh biết ước nguyện của tôi là gì, hơn thế còn hứa hẹn giúp tôi thực hiện.

“Chỉ có người mạnh mẽ hơn em mới xứng đôi với em thôi. Đây là ý kiến của anh.” Mike mở cửa xe cho tôi, nói.

“Không thể, thế chẳng phải ngày nào cũng có chiến tranh thế giới à.” Tôi không đồng ý, nhưng vẫn thơm hai má anh chúc ngủ ngon.

Nào ngờ vừa mở cửa đã thấy phòng khách bừa bộn. Tống Lễ cuộn mình nằm trên sàn. Tôi không biết hắn nằm thế đã bao lâu, tuy thời tiết ấm áp, nhưng chung quy…

Vất vả lắm mới kéo được hắn lên giường, lại phát hiện hắn lên cơn sốt. Buổi chiều cô Trần có gọi điện cho tôi báo hắn không ăn cơm trưa, cơm tối cũng không để cô ấy nấu. Dạ dày đang đau, tôi cũng không dám cho hắn uống thuốc hạ sốt, đành dùng nước đá hạ nhiệt.

Thấy hắn ngủ yên ổn, tôi mới tạm thời ra phòng khách dọn dẹp bãi chiến trường. Bordeaux năm 92 mấy nghìn tệ, thế mà bị hắn uống một mình, xong nôn ra. Một cái bánh ngọt trà xanh rõ ngon, thế mà bị đánh rơi nát bét. Vẫn nhìn được hai chữ ‘Bán Nguyệt’, trừ bố mẹ tôi ra, chỉ có mình hắn gọi tôi ‘Bán Nguyệt’.

Thu dọn xong, tôi mới ngẩng đầu nhìn bó bách hợp to bự chảng trên bàn, màu gì cũng có, đúng là choáng váng tinh thần, chẳng trách căn phòng bị hắn phá hoại đến thế mà vẫn thoang thoảng hương thơm.

Tôi cầm tấm thiệp lên xem, lần đầu tiên nhìn thấy chữ của hắn, đường nét rõ ràng, mạnh mẽ đanh thép, viết: “Bán Nguyệt, sinh nhật vui vẻ! Rất vui có thể cùng em trải qua ngày này. Tống Lễ.”

Xem ra tổn thương hắn không nhẹ. Nhưng người này chẳng bao gì chịu nói, luôn cứng cỏi như thế. Mà tôi lại là người gặp mạnh càng mạnh, dùng cứng chọi cứng với hắn.

Tôi đi rửa mặt, nhìn chính mình trong gương, bởi vì trang điểm nên môi đỏ răng trắng, lông mày như vẽ. Vừa rồi Tống Lễ suýt nữa hôn tôi, tôi lập tức trốn tránh. Từ sau lần đầu gặp mặt hôn nhau, chúng tôi rất tôn trọng hành vi nghề nghiệp, không nảy sinh quan hệ ngoài phạm vi công việc giữa người làm và ông chủ.

Bởi vì con người tôi ở phương diện này rất câu nệ, nếu đã hôn, thật sự phải có lý do, có danh phận. Tôi không muốn phát sinh vào thời điểm hắn đang say rượu, sau đó tỉnh dậy quên sạch sành sanh.

Cuối cùng tôi lại vào phòng Tống Lễ, sợ hắn có gì không thoải mái. Tôi leo lên giường ngủ, nửa đêm hắn chảy rất nhiều mồ hôi, tôi thay quần áo, đút nước cho hắn. Sờ đầu Tống Lễ, thấy đã hạ sốt tôi mới an tâm.

~*~

Buổi sáng tỉnh dậy thật sảng khoái. Quay người nhìn hắn còn ngủ, trên bụng là túi sưởi tôi mới nạp điện vào nửa đêm, vẫn còn hơi ấm. Tôi nhẹ nhàng xuống giường, ai ngờ tay áo bị túm, hóa ra hắn đã tỉnh. Hắn bất mãn hỏi: “Lại muốn đi đâu vậy?”

Tôi đứng dậy nói: “Thiếu gia, hậu quả tối hôm qua của ngài ấy, lát nữa tự mà đi thu thập nhé.”

“Xem lần sau em còn dám bỏ tôi ra ngoài ăn chơi nhảy múa không.” Hắn bị ốm, tự dưng trẻ con hẳn.

“Tôi sẽ xem lần sau anh còn có thể làm trò gì nữa.” Tôi cố tình đáp.

Hắn giơ tay che mắt, bất đắt dĩ nói: “Trời ạ, tôi phải làm sao với em đây?”

Tôi giơ tay sờ đầu hắn, man mát, hỏi tiếp: “Có phải vẫn khó chịu không?”

Hắn gật đầu, tôi hơi căng thẳng hỏi: “Làm sao thế?”

Hắn kéo tay tôi đặt lên trên trái tim, chỉ dùng sức ấn, không nói một lời. Trái tim kia đập thình thịch bên dưới bàn tay tôi, ánh mắt hắn muốn xuyên thủng một lỗ trên người tôi. Tôi thở dài, cúi xuống hôn hắn.

Sau khi những chuyện nên làm đã làm xong, tôi vẫn không nhìn ra cái sự thật là hắn theo đuổi tôi.

Trừ bó hoa kia, nhưng cả trai lẫn gái đều từng tặng hoa cho tôi, đây không phải độc quyền giữa tình nhân với nhau; tất nhiên còn cả tấm thiệp, nhưng lời lẽ trong đó còn cách xa cái gọi là lời ngon tiếng ngọt cả vạn dặm.

Tôi nằm trên giường hắn nghĩ tới mọi manh mối. Cứ như vậy hai người ngủ thiếp đi.

Tiếng chuông cửa đánh thức chúng tôi. Tôi nhìn lên trần nhà, trời ạ, chắc là bác sĩ Quý Thần. Tôi ngồi dậy, như gặp đại địch nhìn hắn, hỏi: “Làm sao bây giờ?”

Hắn cười khẽ, quay đầu tôi lại để hôn, tôi chống tay lên ngực hắn nói: “Đừng làm loạn! Mau đứng lên thu dọn đi!”

“Em muốn trốn dưới giường hay trong tủ quần áo? Anh ta phải ở đây cả tiếng đồng hồ đấy.” Bờ môi của hắn vẫn còn mơn trớn bên tai tôi, đó là nơi mẫn cảm nhất của tôi, tôi muốn cử động cũng không được.

Rốt cuộc điện thoại vang lên, hắn không tình nguyện nghe điện, giọng nói vẫn còn mang vẻ phóng đãng: “Tôi ở nhà, nhưng không tiện ra mở cửa, hôm nay nghỉ vậy. Ừ, phải, là cô ấy.”

Sau đó nói với tôi: “Bác sĩ Quý gửi lời hỏi thăm em.”

Từ mặt xuống cổ tôi lập tức đỏ bừng lên, nhanh như thế, nhanh như thế mà đã có người biết. Tin tức trong thời buổi viễn thông truyền bá đúng là mau lẹ.

Đại khái hắn cảm thấy rất vui, tiếp tục trêu chọc tôi. Cuối cùng chúng tôi lại một lần nữa đói khát lăn trên giường, mồ hôi đầm đìa.

Hắn, tôi nên nói thế nào đây, nghe chừng rất ổn.

Tôi được hắn ôm, bèn hỏi: “Anh muốn thế nào?”

“Em muốn thế nào?” Hắn lại dám hỏi ngược tôi, giọng điệu như bàn chuyện làm ăn. Chuyện này mà muốn phụ nữ mở miệng nói trước sao? Mới đầu giảm giá, về sau bù tiền?[1]

Tôi nhất thời tức giận đến mức muốn đẩy hắn ra, nhưng hai tay hắn ôm tôi càng chặt, thì thầm bên tai tôi: “Còn động nữa, anh coi như em chủ động khiêu khích.”

Từ lâu tôi đã biết rằng ở mặt thể lực, tôi với hắn không cùng một đẳng cấp. Hắn ỷ vào việc khỏe hơn tôi là có thể ăn xong chùi mép sao? Mike nói mọi người đều thấy hắn đang theo đuổi tôi, ngay cả Quý Thần cũng biết ngay được là hắn với tôi vừa mới làm gì, nhưng hắn không nói, cũng không tỏ thái độ gì hết. Bà cô đây chưa bao giờ chịu uất ức thế này. Vậy là ngay lập tức tôi chảy nước mắt.

Hắn giật mình bàng hoàng, tức thì hoảng hốt, buông một tay ra, chùi lấy chùi để mặt tôi. Tôi giơ tay đẩy hắn, vùi mặt vào gối. Hắn cuống đến độ không biết nên nói gì, tôi chỉ nghe thấy hắn ngốc nghếch nói lắp bắp được vài câu: “Bán Nguyệt, anh… anh… anh sai rồi. Anh thích… thích em, thật lòng thích em. Buổi tối… buổi tối… ngày hôm qua… anh tức giận… giận muốn điên. Sinh nhật… của em… mà không… không muốn… ở bên cạnh anh.”

Nghe vậy tôi mới chậm rãi quay đầu, thật ra gục vào gối cũng khó thở. Đồ ngốc này, nói sớm một chút chẳng phải tốt sao!

“Anh sai chỗ nào?” Tôi cố ý dùng giọng lạnh lùng, không liếc nhìn hắn.

Hắn chần chừ một lúc, sau đó dè dặt đặt tay lên mặt tôi, giúp tôi vén tóc ra sau tai. Bộ dáng suy nghĩ khổ sở, hồi lâu cũng không nói gì, vẻ mặt hổ thẹn nhỏ giọng đáp: “Anh cũng không biết mình sai chỗ nào. Nhưng thích em là chuyện chắc chắn.”

Tôi thật sự không nhịn được, quay lưng cười đến run rẩy. Tống Lễ, Tống Tam, Tống Tam thiếu gia, anh cũng có ngày hôm nay cơ đấy. Nhìn cái vẻ hống hách ngày thường anh nói chuyện cư xử với người khác, chắc không ai có thể tưởng tượng nổi đâu.

Hắn tưởng tôi đang khóc, bèn ngồi xuống, không dám chạm vào tôi, dứt khoát nói: “Lưu Minh Chân, anh thích em. Hôm nay muốn thế nào thì tùy em.”

Tôi ngừng cười, lấy tay xoa xoa bụng, nín cười phát đau rồi. Thật ra tôi đang cảm động, một người đàn ông như vậy, chưa bao giờ biết nói lời ngon tiếng ngọt, khi tỏ tình chỉ nói thích tôi, muốn giết muốn đánh mặc tôi xử lý. Tôi cũng giống hắn không phải một người lãng mạn, ai có thời gian lãng phí cho chuyện đó chứ. Cho nên, nghe xong lời này tôi cảm thấy rất vui sướng.

Tôi nghe thấy tiếng hắn rút khăn tay ở phía sau, giơ qua người tôi, vươn tay giúp tôi lau nước mắt, kết cục là sửng sốt, căn bản không có nước mắt! Lúc này hắn mới biết mình mắc mưu, vì thế cúi đầu hôn tôi coi như trừng phạt.

Hôn xong rồi, tôi đặt câu hỏi nhàm chán nhất nhưng cũng là tự nhiên nhất giữa đôi người yêu nhau: “Anh thích em từ bao giờ?”

“Ai mà biết, có lẽ ngay từ đầu? Nếu không trên đời này lắm phụ nữ như vậy, cớ gì phải tìm em? Dù sao từ hồi đầu thấy em thân thiết với đàn ông đã không vừa mắt rồi.”

~*~

Tôi hâm nóng lại cơm trưa, người này đúng là khoa trương, ngay cả lúc ăn cũng nắm tay tôi. Nhưng tôi lại phát hiện hắn sử dụng tay trái cũng linh hoạt, dùng đũa thành thạo. Bội phục bội phục.

Cơm nước xong, chúng tôi ngồi trên sô pha, theo thường lệ hắn đặt chân lên đùi tôi. Tôi quấn lấy hắn đòi quà sinh nhật, hắn lấy ra một cái túi lụa trong túi áo ngủ, đặt lên tay tôi nói: “Nếu hôm qua em về muộn một chút thôi, e rằng cái này cũng bị vứt.”

Tôi trừng hắn, cái tên hoang phí này. Mở ra, bên trong là một cái vòng tay ngọc dương chi, nhẵn nhụi trắng noãn. Đeo bên tay trái là thích hợp nhất. Tôi cầm vòng tay soi lên chỗ sáng, hồi trước nghe nói ruột ngọc có hình như mây mới là ngọc quý, nhưng tôi lại chẳng thấy có gì khác nhau. Sờ đi sờ lại, chợt cảm giác bên trong có chỗ lồi lõm, nhìn kỹ mới phát hiện ra chữ khắc, ‘Ôn nhuận như ngọc’! Đúng là cổ hủ! Thấy tôi cười cười nhìn sang, hắn lại còn đỏ mặt.

Tôi giúp hắn mát xa chân, đột nhiên ý thức được, kỳ thực ngay từ đầu, tiếp xúc thân thể thân thiết như tình nhân, sống cùng dưới một mái nhà, chúng tôi đều lấy danh nghĩa làm việc, thế nên cả hai đều không phát hiện những thay đổi trong tâm tư của mình.

Tiếng điện thoại của hắn vang lên, hắn nghe máy rồi hỏi: “Có những ai?”, sau đó hỏi tôi: “Đám bạn muốn tụ tập đánh bài ăn cơm, em có muốn đi không?”

Tôi không ý kiến gì, vì dưỡng bệnh nên trừ việc cùng tôi đi thăm Trình Nhiên, hắn không gặp ai nữa. Vậy nên tôi bảo được.

Chúng tôi thay quần áo, đột nhiên tôi hứng lên, nói với hắn: “Đi xe Jeep có được không?”

Hắn cài nút áo hỏi: “Em thích Jeep?”

Tôi gật đầu lia lịa, được voi đòi tiên nói tiếp: “Tốt nhất là Hummer.”

Hắn hôn tôi một cái, bó tay nói: “Sao em không giống phụ nữ chút nào nhỉ!”

“Phụ nữ thì sao? Thích QQ, Polo mới là phụ nữ chắc? Vậy rốt cuộc anh có thích em hay không đấy?” Trước mặt người yêu, tôi cũng là phụ nữ biết cách làm nũng.

Hắn lập tức đầu hàng, không nói gì nữa, chỉ hôn tôi, từ mãnh liệt đến dịu dàng.

Cứ tiếp tục như vậy, hôm nay đừng hòng ra khỏi cửa. Đương nhiên cuối cùng vẫn phải đi, hắn gọi điện thoại, bảo Lý Hào đi một cái Jeep đến đón chúng tôi. Có bạn trai như vậy quả thực không tệ, chỉ cần hắn chịu dung túng tôi, bao nhiêu ý tưởng quái đản của tôi đều có thể thực hiện dễ dàng.

Tôi không biết hiện tại chúng tôi có gì khác trước, nhưng Lý Hào thấy tôi liền đổi xưng hô, gọi tôi là ‘chị ba’! Tôi nhìn Tống Lễ, ánh mắt chất vấn, hắn cười cười xem thường, lắc đầu.

Ở trên xe, mọi chuyện vẫn như cũ, hắn vẫn đặt chân lên đùi tôi, nhưng khi tay tôi sờ đến chân hắn lại cảm thấy khác thường, có thể thấy sắc sinh ra từ tâm.

Nơi hẹn là một phòng riêng, ba đôi kia đã đến hết, nghe chừng đều là nhóm bạn làm ăn của hắn. Hắn giới thiệu cho tôi, nhưng không gồm bạn gái của họ, tôi cũng chẳng nhớ kỹ tên. Đến người trẻ tuổi cuối cùng, hai chúng tôi chạm tới ánh nhìn của nhau thì đồng thời ‘a’ lên một tiếng, sau đó gật đầu chào đối phương.

Bàn tay đặt bên hông tôi của Tống Lễ siết chặt. Người kia tên Lệ Dương, cao to trắng trẻo, khí chất hơi giống Trình Thanh Trình Dương, nhưng thêm vẻ bất cần đời, vừa nhìn đã biết là công tử xuất thân tốt. Cậu ta cười hì hì nói với Tống Lễ: “Anh ba, đúng là không phải người một nhà, không vào cùng một cửa.”

Tống Lễ hình như đồng ý gật đầu, nhìn tôi hỏi: “Hai người quen biết từ trước?”

Lệ Dương chỉ vào tôi nói: “Anh ba, anh có nhớ lần trước em tự nhiên ngứa tay, lái thử cái xe mới của anh, kết quả vừa đi một phát kính chắn gió đã bị đập vỡ không? Hung thủ chính là vợ anh đấy.”

Từ lúc nào tôi là vợ của hắn? Chúng tôi vừa mới tỏ tình hồi sáng nay mà thôi.

Nhưng cách gọi này hiển nhiên khiến Tống Lễ vui vẻ, kéo tôi ngồi xuống. Tôi đắp chăn mỏng lên đùi hắn, những người khác nhìn thấy, cố tình tặc lưỡi vài tiếng, sau đó hỏi han tình hình hồi phục của hắn.

Hắn tùy tiện trả lời vài câu, sau đó dường như lơ đãng hỏi tôi: “Em chính là người dùng cái di động cục gạch ném vỡ kính xe anh?”

Lệ Dương đệm lời: “Vợ anh đúng là lợi hại. Em vội vàng thử xe lúc sáng sớm, còn chị ấy vừa nghe di động vừa cãi nhau, không thèm để ý đến ai mà đi qua đường. Vừa lúc xe của em đi qua, chị ấy vung tay quăng di động, tình cờ thế nào lại đập trúng cửa kính. Em bắt chị ấy bồi thường, chị ấy còn gọi một tên luật sư quái quỷ tới, bắt em phải đi tìm công ty bảo hiểm.”

Người này cũng lợi hại, cố ý kể kỹ càng như thế, thực ra để cho Tống Lễ nghe. Vợ của bạn không thể dây vào, chắc đây là một quy củ quan trọng của họ. Tôi có phần mất hứng, mỗi lần đề cập đến người đàn ông khác, phản ứng của hắn cũng hơi thái quá. Còn chuyện Lệ Dương nói, đây là một ký ức khiến tôi căm ghét đến cực điểm, thật sự không muốn nhớ tới.

Rốt cuộc Tống Lễ hừ một tiếng, coi như hiểu rõ, những người khác cũng cười phụ họa, khen chúng tôi xứng đôi vừa lứa như thế nào. Thật ra vẻ ngoài của Tống Lễ không hề xuất chúng, vóc dáng cũng chẳng cao, tôi cao một mét bảy, chiều cao của hai chúng tôi chắc chắn không phải là chiều cao tiêu chuẩn của tình nhân. Hơn thế, tôi cũng không biết hắn đã học đại học hay chưa, nhưng với tôi những chuyện này chưa bao giờ quan trọng.

Bắt đầu rót trà, Tống Lễ nhẹ giọng hỏi tôi muốn uống gì, điệu bộ này khiến tôi lập tức tha thứ cho hắn, vì thế nói: “Phổ Nhĩ[2] đi, Phổ Nhĩ bổ dạ dày, anh uống phù hợp.” Nghe thấy tôi quan tâm hắn như vậy, hắn cao hứng đáp “Được”, đôi môi như có như không lướt qua mặt tôi.

Hắn hỏi: “Muốn ăn đồ ăn vặt gì không?” Chúng tôi ở nhà chưa bao giờ ăn vặt, cùng lắm là tôi nướng bánh.

Tôi nói: “Muốn Oishi tôm.”

Người phục vụ đáp: “Không có ạ.”

Người khác bảo: “Vậy đi mua đi.”

“À, vâng.” Người phục vụ gật đầu lia lịa.

Chuyện này khiến tôi nghe mà sáng khoái vô cùng.

Trà bưng lên, mạt trượt sẵn sàng. Tống Lễ nói với tôi: “Em chơi giúp anh đi, thắng là của em, thua là của anh.”

Bạn gái Lệ Dương cười duyên nói: “Tam thiếu gia nói như đúng rồi ấy, hai người còn phân chia của anh của em gì nữa.” Những người khác cũng cười theo. Tống Lễ nhìn tôi, mỉm cười.

Nhưng tất cả mọi người đều không ngờ đến vấn đề mấu chốt: Tôi không biết chơi mạt chược. Cả đời này tôi chưa bao giờ ngồi bàn mạt chược cả.

Trừ Tống Lễ, mọi người choáng váng không nhẹ, có người hỏi: “Quốc túy mà có người Trung Quốc không biết sao?”

Có gì mà lạ, không thích thì không chơi thôi.

Một cô gái hỏi: “Vậy năm mới nhà chị chơi cái gì?”

Tôi nhún vai, đáp: “Poker, Điền Đại Khanh.”

Vì thế mọi người đồng ý chơi Điền Đại Khanh,[3] bảo tôi hướng dẫn luật chơi. Hai bộ Poker được xếp lên, rút hết từ quân hai đến quân năm. Tôi nói qua một lần, mỗi người năm quân bài lật, hai quân bài úp, mọi người tùy ý đặt tiền, đương nhiên phải đặt giới hạn nhiều nhất cho mỗi lần, nếu không có khả năng đánh một lần đã thua sạch, cho nên mới gọi là Điền Đại Khanh. Chơi trò này không liên quan đến khả năng số học, trăm phần trăm dựa vào vận may và lá gan to.

Giải thích xong rồi, tôi hỏi: “Có muốn thử một ván không?”

Tất cả nói không cần. Lệ Dương cười: “Không ngờ tay cờ bạc chân chính lại ở đây cơ đấy.”

Tống Lễ vẫn nắm tay tôi, hơi dùng sức nhéo hai cái.

Có người hỏi: “Vậy tiền đặt cược thì sao?”

Tôi đáp: “Mỗi người một trăm điểm một tệ, người thắng mời ăn cơm.”

Tôi quay đầu bảo Tống Lễ: “Nếu em thắng, anh bỏ thêm chút tiền mời mọi người ăn cơm là được.” Tống Lễ dịu dàng nói: “Được.” Lúc này hắn khiến tôi vô cùng hài lòng, tôi chính là điển hình cho loại người ăn mềm không ăn cứng.

Có người cười: “Nếu em dâu thắng, chắc chắn sẽ mời cơm ngon.”

Sao có thể chứ, cho dù tôi có cầm hết bốn trăm tệ ở trong tay, cũng chẳng đủ cho tám người ăn bào ngư vây cá.

Lệ Dương cũng để bạn gái giúp mình, thế nên chúng tôi chơi hai nam hai nữ. Bạn gái toàn cùng cậu ta xem bài, sau đó cậu ta chọn bài, còn Tống Lễ chỉ chăm chăm đút bim bim cho tôi. Tôi không hỏi hắn, hắn cũng không quản tôi. Bởi vì thắng thua nhanh thấy, mọi người đều cảm thấy thú vị.

Có một lần, bài gốc của tôi bé đến thê thảm, chỉ hai quân sáu, rút bài tiếp cũng không lớn, hy vọng cuối cùng của tôi là có thể lấy được quân sáu nữa, giành được ba mươi điểm, vì thế quyết theo đến cùng, dù trên tay tôi chỉ còn phân nửa tiền lúc đầu. Đương nhiên thắng thua cũng chẳng phải tiền của tôi, hơn nữa chỉ có vài đồng bạc thôi ấy mà.

Ha ha, cuối cùng tôi được ba con sáu, thu một đống tiền về. Ôi chà, đúng là có phần căng thẳng. Ai đó nói: “Thật là kiên nhẫn”, hoặc là “May mắn”, Lệ Dương giơ ngón tay cái: “Dân cờ bạc chân chính.”

Tống Lễ biết rõ tình hình, cũng hơi ngạc nhiên nhưng không nói gì.

Chơi vài giờ, tôi lo Tống Lễ ngồi mệt, vì thế nói không chơi nữa, đếm tiền! Những người khác không phản đối. Tôi thắng đến hai mươi sáu tệ, Lệ Dương cũng thắng năm tệ. Tôi cao hứng kêu to: “Tống Lễ Tống Lễ, em thắng!”, vô cùng vui vẻ. Đời này tôi chưa từng ngồi mát ăn bát vàng bao giờ, ngay cả phiếu ăn cơm cũng chẳng được thưởng. Cho nên thắng hai sáu tệ mới hưng phấn khác thường. Hơn thế hôm nay còn là ngày xác định quan hệ với Tống Lễ.

Người phục vụ tới dọn bàn, đưa thực đơn. Chúng tôi vừa gọi món vừa nói chuyện phiếm. Ba cô gái kia đều rất trẻ trung xinh đẹp. Một là người mẫu, một học ở học viện điện ảnh, một người là ca sĩ, chẳng trách.

Tôi làm quan hệ xã hội, bình thường tổ chức hoạt động nên tiếp xúc nhiều với nhóm người này, vì thế rất tự nhiên tán gẫu mấy chuyện vỉa hè về ngôi sao và bàn luận điện ảnh. Tôi nói: “Tôi vốn thích Kim Thành Vũ, cảm thấy anh ta là người đàn ông đẹp nhất châu Á,” có người bên cạnh tôi cố ý ho khan, “Kết quả ‘Xích Bích’ phá hủy hoàn toàn hình tượng của anh ta trong mắt tôi; tôi còn thích Lưu Đức Hoa, bởi vì anh ta không có thiên phú, nhưng cố gắng nhất, ai ngờ xem ‘Du long diễn phượng’ mới thấy, có cố thế chứ cố nữa cũng không được; cuối cùng chỉ còn lại Lâm Bảo Di, tôi thích anh ấy vì tôi thích thôi, tôi cũng biết bộ dạng anh ấy không đẹp lắm, diễn không phải tốt nhất, hát rất khó nghe, tác phong cũng chỉ tầm thường, nhưng không hiểu sao vẫn cứ thích.”

Bạn gái Lệ Dương cười ha ha: “Mọi người xem đôi này kìa, dù là lúc nào ở đâu cũng thổ lộ với nhau được.”

“Cái gì?” Tôi không hiểu, nhìn Tống Lễ, ý cười hiện rõ trong mắt hắn.

Cô người mẫu kia nói: “Tống tiên sinh vốn giống Lâm Bảo Di như anh em sinh đôi.”

Tôi nghe xong cả kinh, quay đầu, dụi dụi mắt nhìn kỹ hắn, nhất thời đỏ mặt tía tai, không ngẩng nổi đầu lên. Chẳng trách tôi cứ cảm thấy hắn trông quen mắt, với cả lúc đầu, tôi xem ‘Thâm cung nội chiến’ nói là yêu nhất Lâm Bảo Di, vẻ mặt hắn có phần quái lạ. Nhưng chúng tôi thân cận nhau quá, ngược lại thành ra không thấy rõ.

Câu nói vừa rồi đúng là thổ lộ từ tận tâm can đó! Tôi xấu hổ vô cùng, hắn còn ở bên cạnh cố tình chêm vào: “Không sao, anh biết mà.”

May mà di động vang, tôi mượn cớ ra ngoài nghe điện thoại.

Đúng là già néo đứt dây, vui quá hóa buồn. Tôi nghe xong cũng chỉ biết ngồi trên sô pha, mất hết sức lực.

Phùng Lý qua đời! Ung thư gan. Người gọi điện là cô vợ Singapore của anh ta, cô ta muốn tôi biết cô ta rất hận tôi, bởi vì dù chồng ở bên cô ta cho đến lúc chết, nhưng vẫn không thể quên tôi. Vẫn nhớ bốn tháng trước, vừa sáng sớm anh ta đã gọi điện tới, nói là muốn nghe giọng tôi lần cuối, bởi vì anh ta biết trị liệu bằng hóa chất thất bại, những ngày còn lại không nhiều. Nhưng tôi vừa nghe thấy giọng anh ta đã quát tháo, khi anh ta bảo ‘yêu em’, tôi bảo anh ta đi chết đi, đừng quấy rầy tôi, sau đó ném di động, đập vào xe Tống Lễ.

Tôi hối hận muốn chết, thời khắc này, tôi nguyện ý đổi tất cả để quay trở về buổi sáng đó, tôi sẽ nói chuyện tử tế vài câu với anh ta, tuy chúng tôi đã chia tay, tuy tôi không còn yêu anh ta, nhưng vẫn hy vọng ở một nơi nào đó, người mà tôi từng quen biết từng yêu thương có thể sống hạnh phúc khỏe mạnh bên người khác. Tôi sai rồi. Tôi luôn là một người quá bốc đồng.

Bạn gái của Lệ Dương đi ra tìm tôi, thấy tôi nước mắt lã chã run rẩy, sắc mặt tái xanh, nói không thành lời thì hoảng sợ, cho là tôi bị ốm, lập tức quay lại gọi người. Lệ Dương và Tống Lễ chạy tới, tôi túm áo Lệ Dương, bởi vì cậu ta biết chuyện buổi sáng hôm đó, vừa nấc vừa nói: “Người cãi nhau với tôi đã chết rồi. Tôi không biết anh ta bị ung thư, ở xa như vậy còn mắng anh ta.”

Tống Lễ gỡ ngón tay đang túm áo người khác của tôi, không nói lời nào bế tôi lên. Hai tay tôi ôm cổ hắn, siết chặt lấy áo sơ mi và làn da hắn, miệng không biết phát ra âm thanh gì, nhưng không thể khóc nổi.

Hắn thô lỗ nhét tôi vào xe, sau đó ngồi vào bên cạnh, túm tóc tôi rồi hôn, không dịu dàng một chút nào. Tôi muốn bấu víu vào thứ gì đó, vì thế tay bám chặt vào làn da sau gáy hắn, cắn môi hắn, rất nhanh đã cắn chảy máu. Hắn tách ra, mắng một câu: “Chẳng biết em thuộc giống gì, vừa cào vừa cắn.” Sau đó kéo tôi vào lòng hắn, rốt cuộc tôi bật khóc, từ nức nở tới gào khóc, khóc tới mức mệt mỏi, buồn ngủ.

Trong lúc mông lung, Tống Lễ ôm tôi xuống xe, đặt lên giường, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đây là lần cuối cùng em khóc vì người đàn ông khác.”

Không biết qua bao lâu, tôi tỉnh lại, thấy hắn vẫn ngồi trên sô pha, nhìn ra cửa sổ. Cách một khoảng nhìn hắn, đúng là rất giống Lâm Bảo Di, cả thân hình cũng thế. Tôi ngồi dậy, hắn biết nhưng không có động tĩnh. Phỏng chừng lại khó chịu vì cách cư xử hồi chiều của tôi.

Nhưng tôi lại ổn hơn nhiều, tôi là người dễ bộc phát, cái gì cũng đến mau đi mau. Đương nhiên tôi vẫn ăn năn, nhưng cũng chỉ có thể tiếc nuối.

Tôi gọi “Tống Lễ”, hắn lại còn không để ý đến tôi. Tôi định đi tới chỗ hắn, nhưng vừa bước được hai bước đã chạy về phía toilet để nôn. Lúc này hắn lại gần, vỗ lưng tôi hỏi: “Làm sao thế? Dạ dày khó chịu?”

Tôi tức giận: “Dù sao cũng không phải mang thai.” Súc miệng, tay chống lên bệ rửa mặt mới đứng được.

Hắn đỡ tôi vào nhà, giúp tôi uống vài ngụm nước, đặt gối đầu phía sau lưng để tôi tựa vào giường. Hắn nhìn tôi không nói lời nào, nhưng ánh mắt lo lắng. Tôi không đành lòng, nói: “Có thể bị cảm lạnh, không…” Tôi còn chưa dứt câu, lại chạy ra nôn, nôn hết cốc nước vừa uống.

Hắn vội vàng bảo: “Đi bệnh viện.”

“Không cần, cho em một chai nước tăng lực.”

Hắn đi ra tủ lạnh lấy một chai, còn cho vào lò vi sóng làm ấm rồi mới đưa tôi. Tôi uống được nửa cốc, hắn cầm lấy đặt lên bàn. Lúc này mới ngồi sát lại, tôi ngả đầu lên vai hắn, cảm thấy rất an tâm.

Nhưng không ngờ vẫn nôn, hắn thật sự muốn trói gô tôi đi bệnh viện. Tôi đau khổ xin xỏ: “Mua cho em quả dừa, uống nước dừa là tốt rồi.”

Ban đầu hắn không chịu, nhưng tôi kéo tay hắn, yếu ớt mỏng manh nói: “Tống Lễ, em yêu anh.” Hắn nghe xong, người hơi cứng lại, đưa mắt nhìn thẳng vào mắt tôi, sau đó dịu dàng bảo: “Được rồi, nếu nôn nữa sẽ đi bệnh viện.”

Vì thế rạng sáng hắn gọi điện phái người đi tìm quả dừa, sau đó cũng lên giường, ôm tôi nằm xuống, trở thành túi sưởi của tôi.

Quả dừa được đưa đến, hắn xách ra phòng bếp, không biết chặt thế nào, cuối cùng lấy ra được một cốc nước dừa đưa cho tôi, tôi mơ mơ màng màng uống một ngụm, vừa đắng vừa chát, buộc phải bỏ, còn nói: “Ngày mai lấy cùi dừa ra ăn.”

Hắn đành thuận theo tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.