Em Chờ Anh

Chương 25: Chương 25: [Ngoại truyện 15] Cha mẹ tôi [Tống Hoan Hỉ]




Cha gọi điện thoại cho tôi, bảo rằng sắp cùng mẹ đến Canada thăm tôi và Hoan Lạc.

Tôi lấy làm lạ, thật ra bọn họ không phải người thích du lịch, bởi vì mẹ tôi đã bảo bà chỉ muốn ở thiên đường – đảo Hải Nam, những nơi khác chẳng cần đi.

Từ nhỏ tôi và Hoan Lạc đã sang Canada du học, bọn họ chưa từng đến thăm. Bất luận là phương tiện giao thông gì, vượt qua năm tiếng đồng hồ, mẹ tôi kiên quyết không đi. Đến nay chúng tôi làm việc ở đây, hàng năm vẫn hai lần về thăm cha mẹ.

Tôi và Hoan Lạc, có lẽ vì là sinh đôi cùng trứng, từ khi sinh ra đã không rời nhau. Bây giờ tôi làm thiết kế đồ họa 3D, nó làm thiết kế kiến trúc, cùng với chú Trình Thanh. Vì nó mà cha tôi đầu tư vốn vào văn phòng. Mẹ tôi luôn nhắc câu châm ngôn: “Cha hiền sinh con hư.”

Nhưng ở nhà, chúng tôi rất tự do. Không như cha mẹ Trung Quốc quản lý chặt chẽ, cũng không thả lỏng như phương Tây. Tiền của bọn họ, tất nhiên sử dụng cho chúng tôi, khiến cả nhà đều có một cuộc sống thoải mái. Lý luận của mẹ tôi là: “Tiền phải tiêu mới là tiền của mình, sách phải đọc mới là sách của mình.”

Tiền mua nhà của tôi và Hoan Lạc là cha mẹ cho. Nhưng hai chúng tôi cũng không phải sâu gạo, chúng tôi đều có nghề nghiệp, hơn nữa có thể nuôi sống bản thân.

Tôi do dự hỏi cha: “Con với Lisa ở chung với nhau, cha mẹ không để ý chứ?”

Tôi nghe thấy cha quay sang nói với mẹ: “Nó ở chung với cô bé ngoại quốc kia.”

Mẹ tôi sửa lại: “Ở đó chính Hoan Hỉ mới là người ngoại quốc chứ.”

Tôi không nhịn được cười, hỏi: “Cha mẹ có khỏe không?” Thật ra chúng tôi thường xuyên liên lạc qua điện thoại. Mẹ tôi ba lăm tuổi mới sinh ra chúng tôi, khi chúng tôi năm tuổi, hai người bọn họ đã nửa về hưu, cả ngày nô đùa với chúng tôi, cho nên quan hệ thân thiết như bạn bè lâu năm.

Đột nhiên tôi cảm thấy giọng cha là lạ, vội hỏi: “Sao vậy ạ?”

“Hoan Hỉ, mẹ con xét nghiệm thấy có khối u trực tràng, nghe nói là u lành. Cha muốn đưa mẹ con sang Canada kiểm tra cẩn thận.” Giọng cha rất đau đớn, khiến tôi vô cùng lo lắng.

Nhưng ngay lập tức, mẹ tôi giật lấy điện thoại, vô tư nói: “Đừng nghe cha con chuyện bé xé ra to, chỉ là miếng thịt thừa hơi to một tí thôi, thật ra cha mẹ muốn sang thăm các con, nhân tiện đi gặp gỡ bạn bè. Các con không cần lo lắng.”

“Mẹ đưa kết quả xét nghiệm cho con, con tìm bác sĩ thích hợp khám.” Tôi cố gắng giữ giọng mình trấn tĩnh. Hai người bọn họ, một người có lẽ lo lắng thái quá, người kia chắc chắn cố tình xem nhẹ.

Chỉ nghe cha tôi tức giận gầm lên: “Đúng, dù sao với em cắt cái sẹo lồi cũng chỉ như xỏ lỗ tai mà thôi.”

“Cha mẹ gọi lại sau, chăm sóc bản thân cho tốt. Nhớ gửi ảnh chụp của Lisa cho cha mẹ. Yêu con, tạm biệt.”

Mẹ tôi cúp điện thoại. Tôi mệt mỏi đặt máy xuống, sau đó gọi điện thoại cho Hoan Lạc. Kể chuyện này với nó, nó bình tĩnh hơn tôi: “Đợi xem kết quả xét nghiệm rồi tính. Sau đó hẹn phòng khám chuyên nghiệp xin tư vấn trước đã. Mình có thể hỏi cô Lệ Cẩn, mà Trình Kỳ Dương chẳng phải học y sao?”

Trình Kỳ Dương là con gái của chú Trình Thanh, bây giờ đang ở chung với Hoan Lạc, coi như là người yêu. Thế nhưng nó suốt ngày gọi cả họ cả tên cô bé.

“Để em gọi điện thoại cho cha, an ủi cha một chút.” Hoan Lạc nói thêm. Thật ra tôi cũng nghĩ thế. Hai người bọn họ ở bên nhau cả đời, đúng là kỳ tích. Tính tình đều cứng cỏi, vậy mà gặp nhau một cái là dịu dàng như nước. Hơn nữa họ yêu nhau đến thế, có thể nói là ‘tình thâm không thọ’, phỉ phui, tôi đang nghĩ đi đâu vậy. Nhưng nói thật, đôi khi tôi nghĩ, cộng cả tôi và Hoan Lạc, trong mắt cha tôi chắc cũng chẳng bằng mẹ. Mẹ tôi từ nhỏ dạy chúng tôi tư tưởng sống chết có số, nhưng gặp chuyện sinh lão bệnh tử, người bị đả kích mạnh nhất chỉ e vẫn là cha tôi.

Không lâu sau, cha tôi gửi giấy xét nghiệm sang, phía trên quả thực viết chữ ‘u’, không phải đơn giản như thịt thừa. Nhưng chẩn đoán là u lành, hơn nữa kích thước rất nhỏ.

Hoan Lạc bảo tôi đã nhờ Trình Kỳ Dương cầm đi nghiên cứu rồi.

Hai ngày sau, mẹ tôi nhắn tin, nói rằng cuối tuần sau sẽ bay, dặn chúng tôi đừng lo lắng. Bà nói thế này: “Chẳng phải mẹ bỏ bê sức khỏe, các con cũng biết giáo huấn trong nhà chúng ta là ‘không gì quan trọng hơn sức khỏe’ rồi đấy. Nhưng mẹ không muốn mình chết vì sợ trước, hơn nữa, mẹ biết, không phải bây giờ, chắc chắn không phải. Mẹ mới sáu mươi tuổi, ít nhất còn phải ở cùng cha các con thêm hai mươi năm nữa cơ.”

Lisa nghe tin bọn họ sắp tới, bắt đầu căng thẳng. Thật ra cô ấy rất xinh, mái tóc dài màu nâu, cặp mắt xanh biển, lớn hơn tôi hai tuổi. Hồi ấy tôi thực tập trong công ty của cô ấy, cô ấy ngồi ngay cạnh. Có một hôm tôi làm rơi tập tài liệu trên tay Lisa, phát hiện có vài tờ thiết kế là của tôi. Khi Lisa còn đang đỏ mặt tía tai, tôi mời cô ấy đi ăn tối. Bây giờ tôi cùng bè bạn mở văn phòng thiết kế đồ họa, nhưng vẫn thường xuyên hợp tác với công ty Lisa.

Lúc đầu tôi kể cho cha mẹ Lisa là bạn gái tôi, cha tôi nghe xong, hơi ngần ngại nói: “Vậy sau này có khi xảy ra chướng ngại vì bất đồng ngôn ngữ nhỉ.”

Mẹ tôi trách cứ ông: “Ai cần anh không chướng ngại với cô bé, con anh với cô bé hiểu nhau không chướng ngại là đủ! Hơn nữa, anh không biết tiếng Anh, hay là em không biết tiếng Anh hả?”

Đến ngày đó, tôi và Hoan Lạc ra sân bay đón họ. Chúng tôi cố tình ăn mặc giống hệt nhau. Sắc mặt bọn họ không tệ, thấy chúng tôi đứng đó, mẹ tôi cười ha hả chạy tới ôm, sau đó chúng tôi tiến lên ôm cha.

Lisa và Kỳ Dương ở nhà tôi nấu cơm, đồ ăn Trung Tây kết hợp. Kỳ Dương gặp bọn họ từ nhỏ, tất nhiên không xa lạ, nay nhờ vào quan hệ với Hoan Lạc, thân càng thêm thân. Lisa đáng thương, chỉ biết căng thẳng nhìn tôi. Tôi ôm cô giới thiệu, mẹ tôi chủ động hôn cô ấy, vì thế cô ấy cũng chạm má cha tôi, cha tôi hơi mất tự nhiên. Mẹ tôi cười, vuốt ve má cha, hôn một cái, nói: “Vậy là được rồi.”

Mọi người đều nở nụ cười.

Chú Trình Thanh gọi điện thoại tới, mẹ tôi nghe máy, cha tôi nhân thể bảo: “Không được ở trước mặt anh nói thứ tiếng anh nghe không hiểu.” Cả nhà chỉ có mình cha không biết tiếng Pháp.

Kỳ Dương vội vàng dùng tiếng Trung nói: “Ngày mai cha con muốn mời mọi người ăn cơm.”

Chỉ có Lisa không hiểu, vẻ mặt bất lực nhìn tôi, tôi thì thầm bên tai cô: “Đừng lo.” Thuận tiện hôn cô một cái.

Thực ra lúc ăn cơm rất đầm ấm, quy định ngôn ngữ giao tiếp là tiếng Anh. Cha mẹ rất vui vẻ, mẹ tôi nói: “Lúc còn trẻ, không nghĩ rằng bây giờ sẽ có con cháu đầy nhà thế này.”

Cha tôi nhìn chúng tôi, cuối cùng dịu dàng cười với mẹ: “Hồi trước em còn bảo không muốn có con, kết quả hiệu suất cao quá, một lần sinh hai đứa. Không hối hận chứ?”

“Cùng anh thì chẳng có gì hối hận cả.” Mẹ cười cười, thản nhiên đáp lại. Chắc chắn bọn họ đang nắm tay nhau dưới bàn, tôi không cần động não cũng biết.

Đương nhiên ai cũng có quà. Của Lisa là một mặt dây chuyền ngọc Phật, cô ấy vô cùng trân trọng. Buổi tối nói với tôi rằng cha mẹ tôi thật lạ lùng. Tôi cực kỳ tán thành. Hai người bọn họ sống ở thời hiện đại đúng là có phần lạ lùng.

Buổi tối tôi dậy uống nước, thấy cha tôi ngồi một mình trong phòng bếp, ngẩng đầu bắt gặp tôi, vẻ mặt vô cùng yếu đuối. Tôi ngồi xuống, khuyên nhủ: “Kỳ Dương đã xem qua rồi, bảo rằng kết quả xét nghiệm không nghiêm trọng, chỉ cần phẫu thuật đơn giản thôi. Cha đừng lo lắng, con đã hẹn bác sĩ giỏi, chiều mai mình đi khám.”

“Cha chỉ là, không thể không có mẹ.” Cha nói rất thảm thương. Cha là người đàn ông như vậy đấy. Tôi ôm ông, đồng thời hoài nghi có phải mình đã quá chủ quan hay không.

Kiểm tra mất một tiếng, Hoan Lạc và tôi đều ở bên họ. Từ sáng sớm mẹ tôi đã dặn tôi phải ở cạnh cha, biết rằng ông sẽ không chịu rời đi dù chỉ một phút, bảo Hoan Lạc mua đồ ăn thức uống cho chúng tôi, bởi vì bà nói ông cần phải ăn uống để trấn định một chút.

Kết quả nội soi giống như ở Trung Quốc, còn kết quả kiểm nghiệm phải chờ một ngày sau. Bốn người chúng tôi ngồi trước mặt bác sĩ, nghiêm túc nghe những thuật ngữ lạ lẫm. Cuối cùng mẹ tôi tổng kết: “Mẹ đã bảo là không sao mà!”

Cha giúp mẹ đứng dậy, thấy bà nhíu mày, vội vã hỏi: “Làm sao thế, em khó chịu à?”

“Phản ứng bình thường khi làm nội soi thôi.”

“Em còn bảo không sao đi!”

“Tống Lễ, kiểu gì em cũng bị anh hù chết!”

Chúng tôi nghe cha mẹ ầm ĩ từ nhỏ, tập mãi thành quen, nhưng hôm nay vì những lời này, cha đứng đó, trước mặt mọi người, cặp mắt đỏ lên, kìm nước mắt, không dám thở mạnh. Khiến cho bác sĩ không hiểu ra sao.

Mẹ tôi cũng ý thức được chuyện nghiêm trọng, quay người ôm cha một cái. Một bàn tay vuốt ve lưng ông, thì thầm bảo: “Em sai rồi em sai rồi em sai rồi, Tống Tam, em thề không đi trước anh, được không?”

Nghe thế, tôi và Hoan Lạc cũng không chịu nổi. Hai chúng tôi ôm nhau. Toàn bộ phòng khám đều bị gia đình người Trung Quốc làm cho ngơ ngác.

Chẩn đoán cuối cùng là u lành, mẹ tôi quyết định mổ ở đây. Là một cuộc phẫu thuật tương đối đơn giản, dài hơn ba tiếng. Mẹ tôi sắp xếp cho cha ở chung phòng với mình. Bà nói với chúng tôi: “Cha sẽ không để người nào trông thay, cứ để ông ấy ở đây đi. Hoan Hỉ Hoan Lạc, các con chỉ cần giúp ông ấy đổi quần áo, đưa cơm là được rồi. Nhớ bắt ông ấy ăn cơm, nhất là ngày mai.”

Buổi tối, tôi ôm Lisa hỏi: “Em yêu anh nhiều bao nhiêu?” Cô mở to mắt, không biết nên trả lời ra sao. Tôi cảm thấy buồn cười, thật ra yêu bình thường là được rồi. Đến mức như bọn họ, tôi cũng không muốn.

Trước khi vào phòng phẫu thuật, mẹ tôi dặn cha: “Ngoan ngoãn chờ em, lát nữa nhớ phải ăn cơm. Không được nhìn em như thế, đây đâu phải sinh ly tử biệt!”

Ba người chúng tôi ngồi bên ngoài, cầm cốc cà phê, đột nhiên cha nói: “Các con có nhớ hồi năm tuổi, chúng ta vừa chuyển đến đảo Hải Nam. Cha đến Bắc Hải họp, các con ở nhà lấy con dấu mẹ tặng cha ra nghịch, làm rơi vỡ. Mẹ phạt các con hôm ấy không được xem phim hoạt hình. Phim hoạt hình đó tên là gì nhỉ?”

“Mèo đỏ xách kiếm tới chân trời.” Tôi và Hoan Lạc đồng thanh.

Chắc cha đang nhớ lại tình cảnh ngày hôm đó, nở nụ cười: “Các con gọi điện cho cha, bảo cha xin giúp. Kết quả cha gọi cho mẹ, còn chưa kịp lên tiếng, mẹ đã bảo trước ‘không được’. Nhất định phải phạt các con, tại các con chưa hỏi ý kiến đã lôi ra chơi. Sau đó, cha bèn nói vậy đêm nay cha về, đỡ cho các con phải chịu phạt, rất khổ. Vì không muốn cha vất vả, mẹ mới đồng ý tha cho các con.”

Tôi nói: “Thật ra bọn con đứng nghe lén ngay ngoài cửa, vừa thấy mẹ gọi, bọn con đã chạy vào. Mẹ bảo bọn con cảm ơn cha, còn bảo tối nay cha không cần về.”

Hoan Lạc cũng cười: “Cha hỏi chúng con, chẳng lẽ không nhớ cha sao? Mẹ xua xua tay, chúng con đành phải đáp không nhớ.”

Chúng tôi nở nụ cười. Cuối cùng cha vẫn bảo: “Cha không thể không có mẹ.”

Kỳ Dương đưa cháo đến, là cháo gạo mẹ tôi dặn nấu, chỉ cho ít gừng và muối. Như dự đoán của mẹ, cha ăn không vô. Vì thế chúng tôi dâng ‘thánh chỉ’ của mẹ lên, là một tờ giấy mẹ viết từ trước, đưa cho cha, cha đọc, cẩn thận gấp lại, bỏ vào túi áo sơ mi. Cầm bát lên ăn, vừa ăn vừa rơi nước mắt.

Thật ra chúng tôi đã lén nhìn tờ giấy kia, chỉ có vài chữ: “Tống Lễ, ngoan ngoãn ăn cơm. Chờ em. Em yêu anh. Bán Nguyệt.”

Kết quả, đương nhiên không làm sao cả. Cha và mẹ ở lại bệnh viện bảy ngày, sau đó chuyển về nhà. Bọn họ ở đây tổng cộng hai tháng, sau đó tự lái xe đến tỉnh bang Ontario ngắm thác Niagara. Cuối cùng trở về bờ biển thiên đường của mình.

Cha tôi bên ngoài là người như thế nào, bởi vì Hoan Lạc làm kiến trúc, chúng tôi cũng từng nghe nói qua. Nhưng tôi không biết người như cha lại dễ ràng rơi lệ vì một người phụ nữ như vậy. Đương nhiên người phụ nữ này là mẹ tôi. Đồng thời, đối với tôi và Hoan Lạc, bọn họ chính là một cặp cha mẹ bình thường rất yêu thương con cái.

HẾT

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.