Em Chờ Anh

Chương 13: Chương 13: [Ngoại truyện] Kết hôn




Sáng thứ sáu, ăn điểm tâm xong, Lưu Minh Chân cuộn mình trong lòng Tống Lễ, ngồi trên sô pha sưởi nắng.

Cuộc sống không thể tuyệt vời hơn nữa, Lưu Minh Chân nghĩ.

Tống Lễ kề môi gần tai cô, thở ra khí nóng, khiêu khích khiến cô không khống chế được. Lưu Minh Chân vội vàng né đầu.

“Khi nào chúng mình làm chuyện đó đi.”

“Cả tuần nay, chúng ta chẳng làm suốt ngày rồi còn gì? Sáng một lần tối một lần, trước khi ăn cơm cũng làm, anh có để cho người ta sống không đấy!” Cô khẽ khàng kháng nghị, lim dim buồn ngủ, miễn cưỡng đáp lại.

Động tác của Tống Lễ tạm dừng, sau đó cười lớn, bắt đầu nhay vành tai của cô, nói: “Em nghĩ đi đâu thế! Anh không nói chuyện này, nhưng chuyện này cũng phải làm, lát nữa làm tiếp, dù sao vẫn có thời gian.”

Lưu Minh Chân quay đầu, ngơ ngác nhìn hắn hỏi: “Chẳng phải đã nhận giấy kết hôn rồi sao?”

Đầu tuần, đột nhiên Tống Lễ nói với cô: “Chúng ta đăng ký kết hôn đi, cha mẹ em cũng đồng ý rồi.”

“Ok, chờ em viết cái check list đã.” Cô không hề do dự.

Tống Lễ vừa nghe đã phình não: “Viết check list làm gì! Chẳng mấy mà cả action plan, program rundown cũng lôi ra cho mà xem. Đây không phải event của em.”

“Sao lại không phải? Đây là event lớn nhất trong đời chúng ta! Lần trước lên kế hoạch không chặt chẽ, xảy ra sự cố. Lần này nhất định em sẽ cho nó đầu xuôi đuôi lọt.”

Nói đến thế Tống Lễ cũng phải nhụt chí, đành hùa theo: “Tùy em.”

Buổi tối hôm sau, Lưu Minh Chân về nhà giao cho Tống Lễ tờ bản thảo đánh máy. Tống Lễ nhìn, đúng là tài liệu quản lý hạng mục hoàn thiện, chỉ vì buổi sáng thứ năm đi đăng ký nhận giấy kết hôn thôi, mà gạch ra chi tiết những bộ quần áo phải chuẩn bị từ buổi tối hôm trước, còn cả trình tự ngày hôm sau thức dậy ăn sáng rồi đến cục dân chính ngồi đợi, kinh nhất là sau khi nhận giấy kết hôn xong, bước cuối là cả hai tự về công ty đi làm!

“Sao? Anh có ý kiến gì?” Lưu Minh Chân phấn chấn hỏi.

“Hôm đấy em còn định đi làm?” Tống Lễ bó tay.

“Chi bằng dành kỳ nghỉ cho tuần trăng mật. Tối hôm đó chúng ta cùng nhau ăn cơm là được. Anh nấu em ăn, sau khi ăn xong anh rửa bát.” Cô cười hì hì.

“Dựa vào cái gì, còn lẽ trời hay không hả?” Hắn ôm Lưu Minh Chân vào ngực, cắn một cái xuống xương quai xanh của cô.

Cuối cùng cũng cầm được giấy kết hôn trên tay, cả một ngày Tống Lễ tươi cười hớn hở, khiến cho người nào người nấy trong công ty sởn hết gai ốc, không biết hắn bị cái gì kích động.

Trần Tuấn được phái đi tìm hiểu, anh vừa vào phòng đã thấy Tống Lễ cầm giấy kết hôn nâng như nâng trứng, ngắm ngắm nghía nghía, sau đó cười ngây ngô. Trần Tuấn vội vàng chúc mừng: “Anh ba, chuyện lớn như vậy mà không nói câu nào cho các anh em. Bao giờ thì mời rượu thế?”

Thành thử Tống Lễ mới nhớ ra chuyện này, hai người còn chưa bàn bạc, đành phải nói: “Đợi anh hỏi ý kiến chị ba của cậu đã.”

Kết quả là suốt bảy ngày, hai người đắm chìm trong niềm hoan hỉ tân hôn, thân thể phải ‘lao động’, căn bản không có thời gian cũng như sức lực mà nhắc tới chuyện này. Tống Lễ vốn nghĩ Lưu Minh Chân đã có chủ ý từ trước, nào ngờ hình như cô không biết trên đời này còn có sự kiện tên là hôn lễ.

Hắn không hiểu rốt cuộc bà xã đại nhân có ý gì, chỉ đành dò hỏi: “Chuyện đấy…”

“Chuyện nào? Anh có thể nói rõ ràng được không? Tay đừng sờ loạn!” Thế nhưng cô cũng không ngoan ngoãn, đầu vùi vào ngực hắn ra sức cọ.

“Chuyện chúng ta kết hôn, dù sao cũng phải chiêu đãi bạn bè người thân chứ?”

“Nhà em không có họ hàng gì nhiều, cha mẹ em đã biết, Mãn Nguyệt cũng được em thông báo qua QQ, ở công ty phát chocolate cho đồng nghiệp, với đám bạn bè thì gửi news letter thông tri. Bên em giải quyết xong hết rồi, bên anh tự đi mà làm.” Cô mở to mắt, hồn nhiên nhìn Tống Lễ, cảm thấy hắn trông như đang kìm nén cơn cáu giận.

“Nhưng vẫn phải cử hành hôn lễ chứ.” Hắn tổng kết.

Ai ngờ cô lại lắc đầu quầy quậy, nói thẳng: “Không muốn.”

“Vì sao không muốn? Không muốn cái gì?” Hắn đột nhiên cao giọng.

Nghe thế Lưu Minh Chân ngồi dậy, lườm hắn: “Không muốn hôn lễ.”

“Cái gì?” Hắn nghe mà cuống cuồng, một tay với ra sau gáy cô, kéo cô lại, “Chuyện lớn như thế, sao có thể không lo liệu?”

Không ngờ cô chỉ nhún vai, vẻ mặt bất cần: “Pháp luật thừa nhận là được rồi, có bệnh hay sao mà cứ phải giày vò bản thân giả vờ đẹp đẽ khoe ra cho người khác xem. Anh muốn nhận tiền mừng thì nói cho bọn họ số tài khoản của em, bảo bọn họ chuyển khoản vào là được.”

Tống Lễ nghe xong, quả thực cảm thấy trước mắt không phải vợ của hắn, mà là một giống quái vật. Tại sao chuyện tất cả mọi người coi là lẽ đương nhiên, cô lại có quan điểm khác biệt?

Chụp ảnh cưới cũng thế, người ta toàn vào ảnh viện, ra cảnh phố mà chụp, chụp mấy trăm bức rồi cẩn thận lựa chọn. Cô thì ngược lại, chẳng khác nào chạy một event. Tìm phóng viên ảnh ở công ty cô quen biết, liên hệ vài khách hàng bán trang phục nhập ngoại, xin tài trợ mấy bộ quần áo, chụp ở nhà tổng cộng ba mươi bức, chọn ra mười tám bức, cuối cùng tất cả phông nền đều PS! Đương nhiên, hắn cũng phải thừa nhận, thành quả rất đẹp.

Mấy chuyện đó tùy ý cô cũng được. Nhưng hôn lễ thì không như vậy, là chuyện cả đời chỉ có một lần, cô còn bảo ‘không muốn’!

“Không được!” Lần này hắn vô cùng kiên trì.

Cô cắn môi, hình như đang cố gắng đấu tranh, rốt cuộc nói: “Vậy chọn một nhà hàng mời mọi người ăn bữa cơm đi. Quá trình đóng kịch khoe mẽ phải cắt giảm, dù sao chúng ta ở với nhau ngay từ đầu rồi, còn đón dâu gì nữa.”

Quả thực hắn rất muốn nổi điên, sao hắn không thể lý giải phương thức tư duy của phần tử trí thức trước mắt chứ?

“Lưu Minh Chân, em nghiêm túc cho anh đi, đây là chuyện trọng đại trong đời, anh không muốn em phải chịu thiệt thòi. Anh muốn thấy em mặc váy cưới gả cho anh, để tất cả mọi người chứng kiến.” Tống Lễ xoa xoa đầu cô, cố gắng hết sức để ăn nói nhỏ nhẹ.

“Anh đừng hơi một tí là sến súa dở hơi được không? Em thiệt thòi chỗ nào. Em còn ước gì không phải trải qua ba cái trò bệnh hình thức này ấy.” Cô vẫn khăng khăng.

Hắn nổi giận đùng đùng đứng lên, đi thẳng ra ngoài. Lưu Minh Chân vẫn ngồi trên sô pha không nhúc nhích, lè lưỡi, không hề tự giác rằng suy nghĩ của mình có vấn đề.

Cô nghĩ một lúc, đi vào phòng bếp rửa nho và anh đào, chuẩn bị đưa cho Tống Lễ, để tránh hắn không ép được cô mà một mình chui vào xó nhà sinh hờn dỗi. Vừa lúc điện thoại reo, cô nhấc máy, là mẹ gọi đến.

Hai người hỏi thăm sức khỏe, đương nhiên đều rất tốt. Mẹ cô hỏi: “Sao con lại không muốn tổ chức hôn lễ?”

“Không muốn là không muốn thôi ạ, căn bản là chẳng hay ho gì.” Hóa ra Tống Lễ mượn viện binh, còn có thể lôi mẹ ra ép cô!

“Chuyện này, ôi… dù sao nói con cũng không nghe, mẹ chẳng quản được. Nhưng đây là chuyện hai người, con cũng phải nghe Tống Lễ một chút, trong chuyện này người ta cũng có lý tưởng của mình chứ.”

Lưu Minh Chân nghe xong cười ha ha, lại còn ‘lý tưởng của mình’!

Cuối cùng chỉ đành đối phó với mẹ: “Vâng vâng vâng, con sẽ thương lượng tốt với anh ấy!”

Sau đó cô ngồi xuống, ăn từng quả nho từng quả anh đào, vừa mọng vừa ngọt. Ăn gần hết một bát hoa quả to, Tống Lễ mới ra khỏi thư phòng. Lưu Minh Chân nhìn chằm chằm vào màn hình tivi, không chớp mắt. Hắn ngồi xuống cạnh cô, sau một lúc, thấy cô vẫn máy móc với tay lấy hoa quả, trong bát đã hết nhẵn vẫn không dừng, mới chịu mở miệng: “Được rồi, đừng giả vờ nữa, cũng chỉ là một đoạn kịch nối, nếu em không muốn thật thì thôi.” Giọng nói vô cùng bất đắc dĩ.

Lưu Minh Chân nghe vậy mới quay người, nhìn hắn, cảm thấy thật ra mẹ nói cũng đúng, có lẽ chuyện này là lý tưởng rất trọng yếu trong đời người. Vì thế không do dự nói: “Vậy anh tìm một công ty tổ chức đám cưới, tất cả do anh quyết định, đừng có lôi em vào, ngày hôm ấy em sẽ hạ cố lên sân khấu diễn một lúc.”

Thế thôi đã khiến hắn thỏa mãn rồi, Tống Lễ hôn hai má cô: “Bán Nguyệt, anh vẫn mường tượng bộ dáng em mặc áo cưới gả cho anh, có lần nằm mơ cũng thấy. Đáng tiếc cha anh không được gặp em.”

Lưu Minh Chân xì một tiếng, ôm hắn đáp: “Thế đã là gì, em còn thường xuyên mơ thấy bộ dáng anh ở trên giường cơ.”

“Thật không? Vậy anh cho em nằm mơ giữa ban ngày luôn!” Hai người lại quấn lấy nhau. Đợi đến khi tận hứng mồ hôi đầm đìa, đã quên hết chuyện giận hờn vừa rồi.

Kết quả là thứ bảy Tống Lễ lên mạng tìm thấy một công ty tổ chức đám cưới, kiên quyết kéo Lưu Minh Chân đi tư vấn. Công ty này rất chuyên nghiệp, cẩn thận hỏi ý tưởng của bọn họ: Ngày nào, bao nhiêu khách, phong cách gì, dự toán bao nhiêu. Nhưng cô ngồi tại chỗ như vật trang trí, ngay từ đầu đã phán một câu: “Anh ấy chi tiền, hỏi anh ấy.” Thoạt đầu Tống Lễ không để ý, tất nhiên chuyện gì cũng hỏi cô, đáp án của Lưu Minh Chân đều là: “Anh cứ xem đi”, “Cũng được”, “Tùy anh quyết định.”

Đối phương thấy sắc mặt Tống Lễ sa sầm nên rất thức thời, liệt kê cho bọn họ vài câu hỏi, bảo bọn họ về rồi cân nhắc, đồng thời dựa vào kinh nghiệm của mình, đưa ra vài phương án để tham khảo.

Sáng sớm chủ nhật Lưu Minh Chân phải đi công tác Thành Đô, hai ngày sau mới về. Tống Lễ gọi điện thoại cho cô, bảo cô xem bước đầu của việc thảo luận hôn lễ, còn muốn cô chọn một cái váy cưới. Cô ở đầu dây bên kia đang mệt mỏi kiệt sức, cộng thêm không hợp đồ ăn cay nên dạ dày không thoải mái, nghe thế tất nhiên không kiên nhẫn, kêu gào: “Không phải đã bảo anh quyết định hết sao, anh thích cái váy nào thì đưa số đo của em cho họ. Chuyện này đừng phiền em nữa.”

Tống Lễ tức giận lập tức cúp điện thoại.

Làm xong việc đã là tối muộn, Lưu Minh Chân gọi điện thoại cho Tống Lễ, trong lòng rất nhớ hắn, giọng nói có phần nũng nịu, không ngờ hắn lại có thái độ lạnh lùng, giọng khàn khàn.

“Mọi thứ sắp xếp xong chưa?”

“Chưa.”

“Bất kể anh quyết định thế nào em cũng ok. Anh thích làm gì thì làm.”

“Phải thôi, dù sao trong thâm tâm em cũng không muốn, thế nào em chả ok.”

Bỗng nhiên hắn ho khan. Cô lo lắng: “Anh sao thế? Bị ốm à?”

“Không phải.”

Hai người không nói câu nào nữa, hắn mệt mỏi nói: “Thôi, mẹ kiếp anh thật đáng khinh, dù sao cũng chỉ là mù quáng ép buộc, không hay ho gì. Em không muốn hôn lễ thì hủy vậy.”

Hắn cúp điện thoại, Lưu Minh Chân bắt đầu tự kiểm điểm bản thân. Cuối cùng kết luận là mình có phần quá đáng. Tuy trước nay hôn lễ lý tưởng của cô chính là hai người trốn thoát thế giới bên ngoài, yên lặng ở bên nhau. Nhưng Tống Lễ cũng có khát vọng của hắn, đại khái hắn hy vọng có thể để toàn bộ thế giới biết được rốt cuộc hắn cưới ai, trước toàn bộ thế giới trao cho cô một lời thề. Không có đạo lý lúc nào Tống Lễ cũng phải nhân nhượng cô, nếu sự nhượng bộ của cô có thể khiến hắn không còn tiếc nuối trong đời, cô nên cảm thấy hạnh phúc mới phải.

Vốn định chiều hôm sau lên máy bay, nhưng buổi tối cô đổi vé, sáng sớm một mình về trước. Xuống máy bay là đi thẳng đến công ty Tống Lễ.

Đây là lần đầu tiên cô đến, bảo với lễ tân dưới sảnh là ‘Tống phu nhân’ tìm Tống Lễ. Cô gái kia gọi điện cho thư ký của Tống Lễ, thư ký không hiểu ra sao, vì thế chuyển thẳng điện thoại cho Tống Lễ, Tống Lễ nghe máy cũng chưa kịp phản ứng, cáu kỉnh hỏi lại: “Tống phu nhân nào?”

Giọng hắn hơi lớn, Lưu Minh Chân cũng nghe rõ, mở miệng mắng luôn: “Mẹ kiếp mới ba ngày không gặp mà đã quên mình có vợ à!”

Cô kéo hành lý đi tìm thang máy. Tống Lễ nghe xong, lập tức bảo lễ tân đưa cô lên. Cô gái kia biết là bà chủ đến đây, mỉm cười chân thành giải thích: “Tống phu nhân, rất xin lỗi, tại chúng tôi chưa từng gặp cô.”

Lưu Minh Chân thản nhiên đáp: “Không sao.”

Tống Lễ đứng ngay cửa thang máy chờ cô, nhìn thấy cô, yên lặng tiếp nhận vali.

Hắn ho một tiếng, hỏi: “Sao lại tìm đến đây? Không phải chiều em mới về à?”

Chắc là bị cô chọc tức, lại tiếp tục ho sù sụ. Cô đưa nước cho hắn, vỗ vỗ lưng, chủ động ôm hắn, vùi đầu vào lồng ngực hắn nhỏ giọng nói: “Tống Lễ, chúng mình tổ chức một hôn lễ hoành tráng, đồng thời thông báo trên các tờ báo lớn đi, nếu không ngay cả người trong công ty anh cũng không biết mặt em.”

Người hắn cứng đờ, một lát sau mới hỏi: “Em nghĩ kỹ chưa?”

Cô không đáp, đầu vẫn dựa vào ngực hắn, cọ cọ.

“Em ấy, thuộc họ lừa, kéo không đi đánh thụt lùi.” Hắn cưng chiều vuốt ve tóc cô.

“Anh đừng được thể nhé.” Cô ngẩng đầu, trừng mắt nhìn hắn. Sau đó chủ động hôn hắn, thì thầm: “Nhớ anh muốn chết, nóng nảy ghê nhỉ, còn dám ngắt điện thoại của em. Kết quả một mình ở nhà hun lửa giận. Thật vô dụng!”

“Là do em rất bản lĩnh, ai cũng có thể bị em bức điên.” Hắn cắn môi cô.

Điện thoại vang lên, người của công ty tổ chức hôn lễ đến đây. Lưu Minh Chân lấy làm lạ: “Không phải anh đã bảo họ hủy rồi à?”

“Còn chưa kịp.” Hắn nhướng mày.

Đột nhiên cô có cảm giác mình bị mắc mưu, còn chưa kịp hỏi rõ, bọn họ đã lên đến nơi, mang theo mấy cái váy cưới.

Tống Lễ tùy ý nói: “Vừa lúc em ở đây, chọn một bộ đi, nếu không vừa thì bảo bọn họ sửa.”

Đây là những bộ hắn đã lựa, chỉ chờ cô xác nhận lần cuối. Dù sao đã cúi đầu trước, cô quyết định thỏa mãn Tống Lễ đến cùng, mặc từng bộ cho hắn xem, cuối cùng hai người chọn một bộ váy dài kiểu dáng đơn giản, khéo léo khoe đường cong, không có ren hoa diêm dúa, nhưng kèm theo khăn voan trùm đầu.

Khi cô mặc bộ váy bước vào phòng, khăn trùm qua mặt, Tống Lễ nhìn ngây người, sau đó hắn tiến lên, liếm môi, cẩn thận vén khăn voan, hé lộ nửa khuôn mặt. Đưa một bàn tay nâng cằm cô lên, hắn nói: “Lưu Minh Chân, anh yêu em.”

Cuối cùng, hai người cùng nhau bàn bạc và quyết định chi tiết của buổi lễ kết hôn. Lệ Dương và Tiểu Cường cùng đảm nhiệm vị trí MC. Mở tiệc lớn mời khách. Buổi tối, cặp vợ chồng tân hôn vừa lòng thỏa ý nằm trên giường, Tống Lễ nói: “Bây giờ anh mới chân chính có cảm giác cưới được em về nhà.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.