Một tuần trôi qua,bọn kia mãi ko nghĩ đc cách nên đành thôi,bảo hắn tự nghĩ. Cuộc đời của nó đã bắt đầu thay đổi,tối đến nó chìm trong những chai rươu,sáng thì bị công việc lấp đầy, sống trong sự vô vọng và đau khổ mà hắn mang đến. Hắn thì khác, cuộc đời của hắn vẫn cứ thế mà trôi dần đi, hắn vẫn luôn đứng từ xa dõi theo nó, công việc vẫn tràn ngâp trong đầu hắn. Giờ đây, sao hắn cảm thấy lạnh lẽo quá, hắn và nó thật sự ko thể trở lại như ngày xưa sao?. Yêu nhau, nhưng sao cứ phải xã nhau, giận nhau, ko ai nói một lời, tại sao cứ phải hiểu lầm? Tại sao cứ phải cố chấp? Yêu nhau mà ko mang cho nhau sự tin tưởng thì ko thể yêu đc, cả hai cùng đau khổ vì ai? Tại sao lại ko thể trở về như trc? Chẳng lẽ mọi thứ đã quá muộn rồi sao?.......
Trong căn biệt thự nguy nga của nó, có hơn mấy chúc người hầu, người nào người nấy vẻ mặt buồn rười rựơi, không khí trong nhà im ắng hẳn đi. Cô hầu thứ nhất:
- Mấy ngày cô chủ chả ra khỏi phòng gì cả, ko biết có việc gì xảy ra ko nữa.
Cô hầu gái 2:
- Hình như cô chủ có việc gì buồn.
Thế là đám hầu gái cứ túm lại đóan già đóan non rồi bị bác quản gia phạt. Trong căn phòng trắng, không khí lạnh đến âm độ, người con gái xinh đẹp, khuôn mặt đỏ hẳn lên vì rượu miệng vẫn làm bẩm gọi tên hắn. Bác quản gia thấy vậy cx đau lòng cho nó, nó mất mẹ từ nhỏ, ko có tình thương của mẹ, bố thì lúc nào cx công việc, nên ông coi nó như con gái ruột, tận tình chăm sóc, nó như thế này ông thật sự rất buồn. Ông gọi cho hắn, vừa nghe ông kể lại mọi chuyện, hắn lập tức lái xe đến nhà nó. Hắn đi vào, khuôn mặt vẫn lạnh tanh nhưng bên trong lại ẩn chưa một nỗi đau vô cùng. Đứng trc cánh cửa phòng, hắn thật ko dám đi vào bên trong, hắn thật ko dám đối mặt với chuyện này, thật rất sợ nhìn đôi mắt u buồn mà lúc trc hắn chưa bao giờ nhìn thấy. Nhưng, tình yêu mà hắn mạnh mẽ hơn nhiều, hắn đi vào, nhìn thấy nó, hắn như bị ngàn mũi đao đâm vào trái tim, người con gái hắn yêu vẫn xinh đẹp,khuôn mặt đẫm đùa nước mắt, càng lớn, nó càng đẹp, càng quyến rũ, trc đẹp, giờ nó vẫn luôn xinh đẹp nhưng ẩn chưa sau sự xinh đẹp đó là một trái tim mỏng manh nhưng lại rất kiên cường, cố gắng mạnh mẽ để vượt qua sóng gió, tựa như một bông hoa đang sợ hãi nhưng lại luôn cố gắng bước tiếp . Vẻ kiêu ngạo mà nó chưa từng có đã xuất hiện, nó thay đổi qua nhiều,nó trở nên kiêu ngạo , bất cần hơn trc, ko còn là người con gái ngây thơ ngày đó nữa. Hắn đau lòng, chạy đến ôm lấy nó. Mở đôi mắt mờ lòa ra, nó nhìn vào hắn, nó thấy rồi, nó đã thấy hắn nhưng sao tim lại nhói thế này. Hắn gầy đi rất nhiều, khuôn mặt hiện rõ nỗi sót xa. Nó đẩy hắn ra, nước mắt như những viên phá lê không ngừng rơi, hắn lau nước mắt cho nó, van xin:
- Anh xin lỗi, đừng khóc, anh nhớ em, anh thật rất yêu em, em hãy tin anh, anh ko hề như vậy.
Nó rương đôi mắt u buồn nhìn hắn:
- Em yêu anh! Nhưng em xin lỗi, em ko thể tin anh cứ mỗi khi nhớ đến những tấm ảnh đó là em ko tài nào tin đc, em thật sự rất muốn tin nhưng em....
Hắn cười đau khổ nhìn nó, lau nước mắt cho nó, hai năm, đủ để hắn đau khổ, hắn nhớ nó, đêm đêm nằm nghĩ đến nó mà trái tim cứ thắt lại. Hắn chạm khẽ vào môi nó, vuốt ve khuôn mặt nó, khuôn mặt mà hai năm trc chính hắn đã rời xa. Nó nhìn vào đôi mắt hắn, đôi mắt màu huyết dụ thật đẹp, đôi mắt luôn dõi theo nó, hai năm cx đủ để nó cảm nhận đc thứ gọi là nhớ nhung. Cả hai nhìn nhau, căn phòng trở nên nóng dần. Hắn ôm lấy nó, từng giọt nước mắt của nó vẫn cứ rơi, giờ đây, nó đang ở trc mặt hắn mà sao lại xã vời như thế, như thể nếu hắn buông nó ra, nó sẽ biến mất. Đang trong vòng tay hắn mà sao nó cứ cảm giác như xa nghìn vạn, ông trời sắp đặt nó và hắn yêu nhau, nhưng tại sao lại ko thể cho nó một tình yêu trọn vẹn? Chẳng nhẽ,2 chữ hạnh phúc đối với nó và hắn xã vời đến vậy sao? Hắn cúi xuống, hôn lấy bờ môi nó, bờ môi mà hắn đã xã rời, đã tự buông bỏ, bờ môi mà hắn mong ước. Nụ hôn này như chiếm lấy nó, nụ hôn nó nhớ nhung hai năm mà như cả vạn kiếp. Nó và hắn chìm đắm trong nụ hôn nồng nhiệt đó, hắn đặt nó xuống giường, hôn lấy nó, hai người quấn quýt bên nhau, nó ko cần gì hết, giờ đây, nó và hắn ko muốn quan tâm đến những chuyện khác, cả hai chỉ cần biết, dù thế nào, đêm này, hắn và nó sẽ ko xã rời , hiểu lầm, nhưng chuyện trong quá khứ họ đều gặt bỏ, đêm này, họ sẽ thác lọan, sẽ ko nghĩ đến, dù ngày mai thế nào, chỉ cần đêm này có nhau là đủ. Đêm càng khuya, tình yêu càng mặn nồng. Tình yêu là thế, một thứ mà ko ai bt trc đc tương lai sẽ ra sao, một khi họ yêu nhau, họ chỉ bt hiện tại họ đc bên nhau, hiểu lầm, cãi vã, những chuyện đau buồn, thời gian sẽ cuốn trôi đi tất cả. Yêu sâu đậm nhưng tại sao phải cố quên? Tại sao lại phải chia tay? Người ta ôm lấy nhau, người ta quấn quýt nhau, tại sao ta lại cứ phải xa nhau? Sao lại ko dẹp bỏ tất cả, sống thật vui, chẳng nhẽ hai chữ hạnh phúc đối với đời của một con người lại khó có đc như vậy sao? Ông trời ban cho ta tình yêu,nhưng tại sao lại cho ta một chút cái gọi là yêu rồi lại cướp đi tất cả? Cho ta một tia hi vọng rồi lại dập tắt? Ông trời cho ta tình yêu rồi lại khiến cho ta đau khổ, vì thế hãy tự đấu tranh để tìm thấy tình yêu đích thực của đời mình.
...........