Hôm sau,
Cung điện xinh đẹp được trang trí như một toà lâu đài cổ. Trong căn phòng rộng lớn, một cô gái xinh đẹp đang dần tỉnh giấc. Nó ngồi dậy, đi về phía cửa. Vừa rời khỏi phòng, nó liền cảm thấy muốn trở lại. Xung quanh nó là một sự bố trí những căn phòng khác nhau, hành lang rộng lớn với muôn vàn phòng ốc. Nó đi đến mỏi giã rời chân mới tìm được cầu thang. Bước xuống dưới, nó ngước mắt ngắm nhìn toà lâu đài rộng lớn này, thật sự quá đẹp, đẹp đến mức khiến nó không còn tin vào mắt minh. Bước xuống dưới, mùi hương ngào ngạt từ bếp bay vào mũi nó. Misuzi vốn đã đói nên không ngại gì chạy sộc vào bếp. Vào trong thì thấy anh và khá nhiều ng hầu, ng nào ng nấy bận rộn bê chỗ thức ăn đẹp mắt từ trên kệ bếp ra bàn. Anh đứng ở đó, đeo tạp dề, tay vẫn xào xào nấu nấu, mắt hơi tý là lại đưa lên nhìn quyển sách hướng dẫn nấu ăn. Hai cô người hầu khác đi qua nó, ghé tai nhau thầm thì to nhỏ:
-Đây là lần đầu tôi thấy ông chủ nấu ăn đấy! Khó tin thật!
-Đương nhiên, lần này ông chủ vì một cô gái mà vào bếp đó.
.....
Nó mỉm cười nhìn anh. Bỗng một cô ngừoi hầu hậu đậu , bê đĩa cá sốt từ trên kệ bếp lên đến gần chỗ Misuzi thì làm đổ. Một tiếng xoảng một cái làm cho mọi người giật mình. Anh quay người lại, giận dữ tột độ, lạnh lùng nói:
-Từ nay cô có thể rời khỏi đây được rồi đấy! Cút!
Cô người hầu đó run rẩy, nhanh chân chạy ra ngoài. Những ng khác nhanh chóng dọn dẹp , anh quay lại liền nhìn thấy nó đứng đó mỉm cười. Lông mày đang nhăn nhó của anh dãn dần ra, khuôn mặt dịu dàng hiếm có xuất hiện:
-Em dậy rồi sao? Mau ngồi xuống ăn thôi!
Nó bước tới kéo ghế ra ngồi xuống, trên bàn biết bao nhiêu là món ăn . Nhưng, nhìn đến hai chỗ trống ở trên bàn lại nhớ tới hai đứa bé . Anh cũng kéo ghế ngồi xuống thấy nó nhìn như vậy cũng hiểu liền lên tiếng động viên Misuzi:
-Em ăn đi, ngày kia anh và em về đón hai con.
Nó giật mình:
-Nhưng mà...
Nhưng mà chúng đâu có thích anh lại còn luôn làm những việc bất kính với anh.
Anh đương nhiên biết nó định nói gì liền cầm đũa gắp một miếng thịt gà cho nó:
-Không sao, anh nghĩ một ngày nào đó hai đứa cũng sẽ hiểu thôi!
Misuzi gật gật đầu. Cả hai cùng ăn cơm, bữa cơm này ấm áp đến lạ thường. Có lẽ, từ trước đến nay, không biết vì sao nhưng đây là bữa cơm ấm áp nhất. Một thứ gì đó đã len lỏi vào trong trái tim bị đóng băng và đau thương từ trước đến nay của Misuri....
.....................
Sau khi ăn xong, nó và anh cùng nhau đi dạo phố, sau đó vào một quán cà phê, ngồi uống nước trò chuyện. Về nhà cùng nhau xem những bộ phim mà nó thích, đùa nghịch với nhau trong căn phòng ngủ âm áp rồi lăn ra ngủ. Tối đến thì cùng nhau rong chơi khắp các con phố, cùng chơi những trò chơi ở công viên giải trí, cùng cắt bánh kem chúc mừng sinh nhật. Dù chỉ có 2 người nhưng đây thật sự là lần sinh nhật tươi đẹp nhất mà nó có kể từ khi cha mất. Nó và anh, chơi đùa khắp mọi con phố, hoá thân thành hai đứa con nít già đầu cùng đi chơi.
Đối với anh, còn gì đẹp hơn những khoảnh khắc được cùng người mình yêu đi chơi như thế này. Hôm nay anh bỏ hết thân phận cùng những lý lẽ đời sống sang một bên, cùng nó chơi tất cả mọi trò, làm những việc mà nó muốn làm rồi cùng cắt bánh sinh nhật, cùng thổi nên, cùng làm những điều điên rồ nhất. Cùng nhau dải đệm lên mái nhà bằng phẳng, ôm nhau ngắm những vì sao lung linh kia, ngắm những toà nhà chọc trời trg thành phố. Dù cho ngày mai có ra sao, mọi chuyện có như thế nào cũng sẽ chẳng còn quan trọng nữa. Có thể nó yêu hắn rất nhiều , nhưng cái nó cần là tình yêu thật sự của anh chứ không phải tình yêu không có sự an toàn mà hắn dành cho nó.......