Khả Hân và Anna cuối cùng cũng chuẩn bị xong, cả hai vô cùng lộng lẫy trong những chiếc đầm dạ hội được cắt xẻ tinh tế bước ra xe. David cũng ngây người hết mấy giây vì cả hai vẻ đẹp choáng ngợp này.
“Xin mời hai quý cô vào xe.” - David bày ra dáng vẻ “thân sĩ” cúi người mở cửa xe, cầm váy cho cả hai.
Khả Hân và Anna đồng loạt tặng cho anh ta hai cái lườm, người khác làm nhìn rất lịch lãm ga lăng còn khi David làm bọn họ chỉ cảm thấy rùng mình mà thôi.
“Một lát vào nhập tiệc hai người muốn làm gì thì tùy, tôi sẽ không can thiệp hay theo dõi.”
“Cả ngày hôm nay anh nói câu này là nghe lọt tai nhất đấy.” - Anna bĩu môi nhìn David.
Khả Hân không đáp nhưng lòng cô đã đứng ngồi không yên, cô vô cùng mong chờ được nhìn thấy Vĩ Phong, được nói chuyện với anh, được chạm vào anh.
David đưa hai tay về phía Khả Hân và Anna, cười nói:
“Tôi sẽ rất vinh hạnh nếu được sánh bước cùng hai quý cô vào bên trong.”
Hai người cũng không tỏ vẻ ghét bỏ David nữa, mỗi người một bên khoác tay anh ta cùng nhau bước vào tiệc. Hai quý cô xinh đẹp như vậy đều đi cùng với David, ngay lập tức có vô số ánh nhìn ganh tị của đàn ông tứ phía đổ dồn về đây.
Lâm Vĩ Phong và Hoàng Thiệu Huy đã đến đây từ sớm, vốn dĩ Thiệu Huy nói anh không cần đến bữa tiệc này, cậu nghĩ để anh càng ít lộ diện thì càng tốt. Nhưng Vĩ Phong lại khăng khăng đến, anh tin rằng nếu David đến thì sẽ có cả Khả Hân.
Sự thật trước mắt chứng minh Lâm Vĩ Phong đã đúng nhưng sắc mặt của cả Lâm Vĩ Phong và Hoàng Thiệu Huy thì không vui một chút nào. Hiếm khi bọn họ còn có cùng một biểu cảm khi nhìn người phụ nữ của mình đang khoác tay cùng một tên đàn ông khác.
“Vĩ Phong, lần này tôi không cản cậu, tôi thật sự muốn đánh David.”
Khả Hân nhìn thấy Lâm Vĩ Phong liền buông tay David ra, tiến về phía của anh. David cũng làm đúng như lời đã nói, không hề giữ cô lại còn gật đầu cười với Vĩ Phong.
“Cậu tự đánh một mình đi.” - Lâm Vĩ Phong vội vàng bước đến nắm tay Khả Hân cùng đi đến một chỗ khuất tầm mắt mọi người.
David thấy Thiệu Huy vẫn nhìn chằm chằm về phía này nghiêng đầu nói với Anna:
“Cô cũng đi được rồi đó.”
“Không cần, tôi đi với anh vậy.” - Anna khẽ cúi đầu né tránh ánh mắt của Thiệu Huy.
Lâm Vĩ Phong và Khả Hân nắm tay nhau trốn vào một góc khuất ở phía sau một tấm màn, hai người ngay lập tức ôm siết lấy nhau không để thừa một giây nào. Họ ghì chặt đôi phương vào mình, giống như muốn đem người kia khảm sâu vào trong da thịt, không để người kia rời khỏi mình nữa.
Không biết qua bao lâu cả hai mới buông nhau ra, mặc kệ bao huyên náo bên ngoài tấm màn, Khả Hân ngồi lên đùi của Vĩ Phong, để anh ôm trọn cô vào lòng. Anh nâng niu bàn tay cô, dịu dàng đặt xuống đó một nụ hôn. Anh hôn vai cô, hôn tóc cô, mỗi một nụ hôn đặt xuống đều vô cùng nhẹ nhàng giống như bản thân đang ôm trong lòng một viên pha lê có thể vỡ tan bất cứ lúc nào.
Khả Hân cũng vậy, cô vẫn ôm chặt lấy anh, hít lấy mùi hương quen thuộc từ anh. Mùi hương giống thứ thuốc an thần mà không biết bao đêm cô tìm kiếm và hoài niệm.
“Khả Hân, bọn họ có đối xử tệ với em không?”
“Không có. Lúc ở trên thuyền David bị thương, em đã giúp anh ta vậy nên suốt thời gian qua ngoại trừ việc luôn giám sát em ra thì anh ta đối xử với mẹ con em không tệ.”
Khả Hân nhận ra sắc mặt của Vĩ Phong có chút thay đổi sau khi cô nói, vội vàng sửa lời:
“Anh đừng hiểu lầm…”
“Anh không giận.” - Lâm Vĩ Phong lên tiếng, anh vùi mặt mình vào sâu trong hõm vai cô - “Anh chỉ nuối tiếc đã không thể ở bên mẹ con em lúc hai người cần anh nhất, lúc em sinh con, anh cũng không có mặt.”
“Tất cả những chuyện này đều không phải do anh muốn, em không trách anh, con cũng không trách anh.” - Hai tay cô khẽ vuốt ve khuôn mặt anh.
“Anh không tưởng tượng được một lát nữa làm sao anh có thể để anh rời khỏi vòng tay mình.”
Lâm Vĩ Phong khó khăn nói ra những lời này, dù bây giờ chỉ nghĩ thôi anh đã thấy lồng ngực như có tảng đá đè nặng lên.
“Em cũng rất muốn cứ mãi như thế này nhưng con gái của chúng ta còn ở chỗ Andrew, em phải quay về với con bé.”
“Vĩ Thành nói với anh người đàn ông tên Andrew đó không hề có bất kỳ quan hệ huyết thống nào với nhà họ Lâm. Ông ta tên thật là Lý Đình Trung, gia thế cũng không tầm thường nhưng đến đời ông ta thì sa sút, sau đó ông ta xuất ngoại, không còn tin tức nào nữa.” - Lâm Vĩ Phong chậm rãi nói. . Truyện Đô Thị
“Vậy có điều tra được quan hệ của ông ta với cha mẹ anh không?”
“Thông tin điều tra được thì chỉ là quen biết bình thường, có vẻ như mẹ anh và ông ta từng là bạn nhưng anh không nghĩ đơn giản vậy. Nếu không có gì ông ta đã chẳng chĩa họng súng vào nhà họ Lâm suốt thời gian qua.”
Thật ra Khả Hân chỉ nói cho Vĩ Phong biết chuyện có thể cha mẹ anh quen biết Andrew, cô không hề tiếc lộ chuyện Andrew có tình cảm với mẹ anh. Khả Hân biết trong lòng của Vĩ Phong, mẹ anh chính là chỗ mềm mại nhất, được anh trân quý nhất. Trước khi điều tra rõ ràng, cô không muốn anh phải nghe bất kỳ điều không hay nào liên quan đến bà.
“David và Andrew đang mâu thuẫn với nhau, hôm trước ông ta còn đánh anh ta chảy máu. Em nghĩ David sắp nghĩ thông rồi, dù sao mọi chuyện anh ta cũng chỉ làm theo lệnh của Andrew, David thật sự không muốn làm hại em và con.” - Khả Hân vừa nói vừa cẩn thận quan sát anh, sợ anh khó chịu trong lòng.
“Dù sao David cũng đã đối xử tốt với hai mẹ con em, mặc dù rất hận anh ta nhưng anh nghĩ mình cũng nợ anh ta một lời cảm ơn.”
“Em tin sẽ có cách thôi, sẽ có cách mà tất cả mọi người đều không phải tổn hại lẫn nhau nữa.” - Khả Hân câu hai tay vào cổ anh, kéo gần khoảng cách giữa mặt của hai người - “Em thích được nhìn thấy em trong mắt anh.”
Lâm Vĩ Phong cúi đầu xuống hôn cô, đôi môi hai người quấn lấy nhau, say mê, ướt át. Có lẽ chỉ có chạm vào nhau như thế này, anh và cô mới có thể chắc chắn được bọn họ chưa từng đánh mất nhau.
Bữa tiệc bên ngoài vẫn đang diễn ra vô cùng náo nhiệt, mọi người bắt đầu bước ra sàn khiêu vũ. Hoàng Thiệu Huy thật sự không nhìn được Anna cứ đi bên cạnh David được nữa.
Bài nhạc mới sắp được chơi, Thiệu Huy đi đến trước mặt David trực tiếp hỏi:
“Tôi có thể mời Anna nhảy điệu kế tiếp không?”
David nhìn sang Anna, cô mím môi không trả lời. David khẽ vỗ vỗ lên bàn tay cô sau đó lùi về sau một bước. Hoàng Thiệu Huy không ngờ David sẽ hợp tác đến như vậy nhanh chóng nắm lấy tay của Anna kéo cô bước ra sàn khiêu vũ.
Mặc dù không tự nguyện nhưng Anna vẫn phối hợp để cho Thiệu Huy ôm lấy eo mình, hai tay cô đặt trên vai cậu, để mặc cho âm nhạc dẫn lối bước chân mình.
“Em không muốn nói chuyện với anh là do không tha thứ cho anh sao?”
Khoảng cách hiện tại của hai người quá gần, Anna vẫn luôn không ngẩng mặt lên, cúi đầu đáp:
“Em không giận anh sao có thể nói là tha thứ. Chuyện của chúng ta kết thúc rồi, em nghĩ không nên gặp nhau là tốt nhất.”
Thiệu Huy siết lấy eo cô, kéo cô ngã vào lòng mình:
“Với anh nó chưa bao giờ kết thúc cả, lúc đầu anh đồng ý rời xa em là vì lo lắng cho sự an toàn của em. Bây giờ David không phải mối đe dọa nữa, không có lý do gì anh lại để em đi.”
Anna khẽ thở dài, cô không biết nên vui hay nên buồn với sự kiên trì của Thiệu Huy. Cô không thể nói những lời như cô đã hết tình cảm với cậu, vì đó là dối trá. Nếu không còn thương thì nhìn thấy sẽ không còn đau, đằng này cô tránh mặt cậu như vậy đã đủ nói lên tất cả. Nhưng sau khi chia tay cậu, cô chưa từng nghĩ đến việc quay lại, chưa từng hy vọng về điều đó.
“Sao anh biết David không còn là mối đe dọa?”