Em Chồng, Anh Đừng Qua Đây!

Chương 228: Chương 228: Đừng đi




Anna vội vàng chạy đến đỡ lấy David, lo lắng xem xét vết thương của anh. David hơi cau mày một chút nhưng vẫn mỉm cười lắc đầu:

“Không sao đâu, chỉ là chảy một chút máu.”

“Anh bớt nói đi.” - Anna đang cố kìm nén sự tức giận của mình.

“Anna, anh không có làm.” - Hoàng Thiệu Huy đứng một bên nãy giờ không biết phải nói gì, cậu chưa bao giờ ngờ David có thể dùng loại thủ đoạn hèn hạ này.

Anna ngẩng mặt nhìn Thiệu Huy, trong mắt cô chỉ có sự thất vọng mà thôi. Cái nhìn đó gần như đã kết tội Thiệu Huy mà không cho cậu bất kỳ cơ hội giải thích nào.

“Giữ yên đó, đừng cố rút con dao ra.” - Anna vừa nói vừa dùng tay ấn chặt vết thương của David.

Tiếng hét khi nãy của Anna cũng thu hút sự chú ý của Khả Hân và Vĩ Phong, Khả Hân bước ra hành lang nhìn thấy cũng ngỡ ngàng không biết chuyện gì. Lâm Vĩ Phong nhìn về phía Hoàng Thiệu Huy muốn hỏi có chuyện gì nhưng Thiệu Huy lúc này giống như một bức tượng đứng đó chẳng nói năng được gì.

“Có chuyện gì vậy?” - Khả Hân bước đến hỏi Anna.

“Không sao, tôi xử lý được.”

Anna nhìn David mím chặt môi nói:

“Ấn thật chặt vào, phải mau chóng rời khỏi đây thôi. Anh mà mất nhiều máu hơn nữa thì tôi không chắc đâu.”

Gương David lúc này đã hơi tái đi, anh ta gật đầu mấy cái rồi liếc nhìn Lâm Vĩ Phong. Khả Hân cũng quay đầu lại nhìn Vĩ Phong, đến lúc cô và anh phải tạm biệt nhau rồi. Lâm Vĩ Phong bước tới nắm chặt lấy tay cô, từ trong mắt hai người có thể thấy được sự lưu luyến không muốn rời xa.

Khả Khả nhắm nghiền mắt lại, cố không để nước mặt chạy ra, cô hít sâu một hơi dặn lòng mình không thể vì vài giây phút trước mắt là làm ảnh hưởng đến sự an toàn của con gái.

“Chúng ta sẽ gặp lại nữa mà.”

“Đừng đi.”

Lâm Vĩ Phong ra sức lắc đầu, anh vẫn không muốn buông tay cô ra, đâu ai có thể nói cho anh lần tới là khi nào. Nếu không có lần tới nữa thì sao, anh biết cô lo lắng cho con nhưng trong mắt anh hiện giờ chỉ có cô mà thôi.

Lúc này Anna cùng David đã đi gần hết hành lang, sắp ra đến cổng bên ngoài, Khả Hân chỉ có thể cắn răng gạt tay của Vĩ Phong ra. Đây là lần thứ hai gặp nhau và cả hai lần cô đều là người bỏ anh ở lại. Vĩ Phong cuối cùng cũng hiểu cảm giác bị bỏ rơi đau đớn đến thế nào.

Hoàng Thiệu Huy nhìn chăm chăm vào bàn tay đầu máu của mình, chua chát nói:

“Tôi thật sự không có làm.”

Lâm Vĩ Phong vỗ vỗ vai cậu, anh tất nhiên biết Thiệu Huy không làm, Thiệu Huy sẽ không bao giờ dùng vũ lực với ai cả.

“Tại sao cô ấy không tin tôi chứ…”

Thiệu Huy không nghĩ ra lý do Anna không nghe cậu giải thích đã định tội cậu. Dù sao bọn họ cũng đã ở bên nhau một thời gian, trong lòng cô David thật sự còn quan trọng hơn cả cậu sao.

Lâm Vĩ Phong lắc đầu không trả lời được, mới hôm trước David còn muốn làm cái dằm trong tim của anh bây giờ lại chuyển sang chỗ Thiệu Huy. Rốt cuộc David chỉ muốn chơi đùa với cả hai hay thật sự muốn giữ cả hai người phụ nữ bên cạnh, không ai đoán được.

Khả Hân ngồi ở ghế trước với tài xế, ghế sau Anna đang giúp David cầm máu. Khả Hân day day thái dương, bất lực quay ra sau hỏi:

“Hai người nói chuyện gì đến mức phải dùng đến dao như vậy?”

David im lặng không đáp.

“Thiệu Huy đâu giống người sẽ động thủ trước…”

Mặc dù số lần cô gặp Thiệu Huy chỉ đếm trên đầu ngón tay nhưng trong những người bạn của Vĩ Phong thì cậu chính là người ôn hòa nhất. Cô cảm thấy trong chuyện này có ẩn tình gì đó, David cáo già như nào Khả Hân đã được trải nghiệm qua rồi.

“Anna, có cần đến bệnh viện không?” - Khả Hân lại lên tiếng, cô không mong David xảy ra chuyện gì lúc này, nếu không chuyện đoàn tụ gia đình cô ngày càng xa vời.

Anna đưa David vào thẳng phòng mình, bên trong có đầy đủ các thiết bị y tế hơn. Sau đó cô quay ra dặn dò Khả Hân:

“Cô về phòng chăm Anju đi, cứ tỏ ra bình thường, trước sau gì Andrew cũng biết David bị thương nhưng biết càng trễ càng tốt.”

Khả Hân gật đầu hiểu ý của Anna.

Trong suốt quá trình lấy con dao ra Anna vô cùng chuyên tâm, cô không nói một lời nào, thở mạnh cũng không dám. David ngược lại dù rất đau nhưng trong lại thư giãn hơn cô nhiều.

“Cũng may là không sâu lắm.” - Anna thở phào.

Cô đặt con dao lên khay, nheo mắt nhìn nó vài giây rồi nhìn vào mắt của David:

“Anh khống chế lực rất tốt, cũng biết đâm chỗ nào không nguy hiểm.”

Con dao đó là dao quân đội ở đây, Thiệu Huy không phải người sưu tập những thứ đồ này, càng không mang theo nó bên mình.

David không hề lúng túng khi bị vạch trần, còn cười nói:

“Đâu phải khi nhìn kỹ con dao này cô mới biết là tôi làm, cô đã biết ngay từ đầu rồi.”

Anna không đáp, cô tiếp tục khâu vết thương lại cho David.

“Trong vòng mấy ngày ngắn ngủi mà tôi đã phải khâu trên người anh không biết bao nhiêu đường.”

“Vậy mà cô với Khả Hân suốt ngày nhìn tôi như kẻ xấu, có kẻ xấu nào thảm vậy không?” - David thở dài, vết thương trên đầu bị Andrew ném cái gạt tạt hôm trước vẫn còn ê ẩm.

“Anh tự làm tự chịu.”

“Cô phản ứng như nãy với Thiệu Huy, không sợ anh ta sẽ từ bỏ cô luôn sao?”

“Chẳng phải anh làm như này để tôi không thể nào quay lại với Thiệu Huy à?”

Anna và David nhìn nhau, bọn họ cũng không biết sao bản thân có thể hiểu đối phương đến mức này. Cô biết là David tự mình đâm mình nhưng cô cũng chỉ có thể thuận nước đẩy thuyền, cô biết Thiệu Huy sẽ tổn thương nhưng có lẽ chỉ còn cách này bọn họ mới có thể thật sự cắt đứt.

Anna đã khâu xong cho David, cô cẩn thận lau sạch vết máu còn lại xung quanh vết thương, mặc dù hiểu hết nhưng cô vẫn có một điểm nghĩ không thông.

“Anh cần gì phải làm đến mức này, dù sao tôi cũng sẽ không quay lại với Thiệu Huy mà dù tôi có quay lại thì cũng đâu đáng để anh tự hại bản thân.”

David vươn tay lấy một miếng băng lau mồ hôi trên trán của Anna:

“Tôi muốn cô không thể rời khỏi tôi được nữa.”

Anna lắc đầu, gạt tay của David ra.

“Tôi sẽ xem lời này là do anh mất máu quá nhiều nên không tỉnh táo.”

“Thừa nhận đi, cô phù hợp ở bên cạnh tôi hơn Hoàng Thiệu Huy.”

“Đừng nói nhảm nữa.”

David nhún vai không nói nữa, dù sao anh ta cũng đã thừa hiện được mục đích của mình rồi. Anna dù không muốn thì đêm nay cô cũng bị anh buộc lên một con thuyền với mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.