David và Henry vừa được băng bó xong, cánh tay của David có chút nghiêm trọng, vào phòng phẫu thuật mất mấy tiếng.
“Có thuốc không?” - David lên tiếng hỏi
Henry lắc đầu nhưng lại quay sang nói thuộc hạ tìm thuốc đến, cậu đưa cho David, tự mình châm lửa. David rít một hơi dài, cười nói:
“Mấy cái gây tê dỏm đó cũng không bằng một hơi thuốc.”
Henry gật đầu không nói, cậu biết lúc này tâm trạng của David đang cực kỳ tệ.
“Cha nuôi đã có chỉ thị chưa?”
“Ngài ấy không liên lạc gì với chúng ta, tôi cũng không dám chủ động liên lạc trước.”
Henry và David đều hiểu Andrew biết rõ tất cả, có chuyện gì xảy ra ở nơi này mà qua được mắt ông
“Lúc đầu tôi thật sự không muốn cùng anh đi cùng một con đường nhưng đến nước thì tôi không có can đảm đến trước mặt ngài ấy nhận tôi đâu. Bây giờ anh tính sao, tôi chờ anh ra lệnh.” - Henry có chút bất lực nói.
David rít một hơi cuối cùng, điếu thuốc cháy đến đầu lọc:
“Đuổi theo bọn họ.”
“Anh muốn bay sang đó một lần nữa?”
David nhún vai đáp:
“Không còn cách nào khác, trước mắt cứ như vậy tránh cha nuôi một thời gian cho ông ấy nguôi giận. Hơn nữa người của mình thì phải đưa về chứ.”
Henry cũng không phản đối ý tưởng này, cậu chỉ hỏi lại một câu:
“Nếu bọn họ chỉ đưa Khả Hân và Anju đi, anh có đuổi theo không?”
David không trả lời, ném điếu thuốc đi.
Andrew cũng đúng là tức giận nhưng cũng không nổi trận lôi đình như David và Henry tưởng tượng, ngược lại ông rất bình thản ngồi nghe báo cáo. Ông không tìm David và Henry trở về là muốn để bọn họ tự giải quyết theo cách của mình. Dù gì sau này cả cơ ngơi này cũng giao lại cho hai người đó, ông cũng nên để bọn họ được quyền tự quyết.
“Hồ sơ y tế của Anju vẫn còn ở bệnh viện chứ?”
“Thưa ngài, vẫn còn đầy đủ, nếu ngài cần tôi lập cho người đưa đến.”
“Vậy ngày mai tôi sẽ đến bệnh viện làm giám định.” - Andrew muốn xác minh một chuyện cho thật rõ ràng - “Giám định DNA.”
Lâm Vĩ Thành và Dương Trạch ngồi đối diện nhau trong phòng, hai ly trà trên bàn vẫn chưa ai động vào. Vĩ Thành đoán được chuyện Dương Trạch sắp nói có liên quan đến Bạch Mai, điều này khiến anh rất căng thẳng, cũng là điều anh lo sợ bấy lâu.
“Anh Vĩ Thành, chắc anh cũng nhìn ra em có ý với Bạch Mai.” - Dương Trạch trực tiếp nói thẳng vấn đề - “Chuyện anh và Bạch Mai em cũng có biết vậy nên em vẫn luôn quan sát, nếu anh và cô ấy đã không tiến tới được. Anh không ngại nếu em và Bạch Mai ở bên nhau chứ?”
Quả bom này của Dương Trạch thật sự dội thẳng xuống đỉnh đầu của Lâm Vĩ Thành. Anh vẫn luôn nghĩ Dương Trạch chưa tìm anh nói chuyện thì Dương Trạch đuôi đuổi Bạch Mai chưa thật sự nghiêm túc nhưng hôm nay Dương Trạch đã lật bài với anh rồi.
“Anh biết anh không có quyền ý kiến gì trong chuyện này cả, người có quyền quyết định là Bạch Mai. Chỉ là chuyện anh và cô ấy vẫn chưa xong, bọn anh…”
“Em cũng đã đợi xem chuyện hai người rất lâu rồi nên từ giờ em nghĩ mình sẽ không đợi nữa. Em tôn trọng anh nên muốn nói trước với anh thôi.” - Dương Trạch dứt khoát thể hiện quan điểm của mình.
Lâm Vĩ Thành lặng người đi, anh ngồi đó trầm ngâm một lúc lâu. Anh biết Dương Trạch đang bày tỏ thái độ là anh ta sẽ ở bên Bạch Mai cho bằng được. Lâm Vĩ Thành đã chùn bước rất nhiều lần trong chuyện của anh và Bạch Mai, nhưng lần này thì không.
“Vậy chúng ta cạnh tranh công bằng.”
“Được.” - Dương Trạch cầm ly trà lên nhấp một ngụm, cũng để che đi gương mặt đắc ý của mình, anh nghĩ giải Oscar thật sự nợ mình một tượng vàng.
Bên này Hoàng Thiệu Huy đã đi qua đi lại trước cửa phòng của Bạch Mai và Anna mấy vòng. Cậu hít sâu một hơi, gõ cửa phòng, trên tay còn cầm theo hai ly trà hoa cúc. Người ra mở cửa là Bạch Mai, Bạch Mai vừa nhìn đã hiểu ý của Thiệu Huy, cô nhìn vào trong phòng. Anna đang nằm trên giường xoay lưng ra cửa, thể hiện rõ mình không muốn gặp Thiệu Huy.
“Nói gì với cô ấy đi.” - Bạch Mai gợi ý cho Anna.
“Anh biết lệch múi giờ có lẽ em không ngủ được, trà này có công hiệu nhanh lắm, em chịu khó uống một chút sẽ ngủ ngon hơn.”
Anna mím chặt môi, cô nghe hết chỉ là không có phản ứng.
Bạch Mai nhận lấy hai ly trà, cười nói:
“Tôi sẽ chăm sóc cô ấy.”
Cánh cửa vừa đóng lại thì Anna xoay người ngồi dậy, Bạch Mai đưa trà cho cô. Anna cầm trong tay, nhìn ly trà không khỏi thờ dài một hơn.
“Cô giận thêm cũng được, cứ giận nhiều vào, dù sao người sai cũng là Thiệu Huy.” - Bạch Mai nhẹ giọng nói.
“Tôi không có giận anh ấy, chỉ là không biết phải đối diện như nào, dù sao chúng tôi cũng chia tay rồi.”
Bạch Mai ngồi xuống giường, uống một ngụm trà, nghĩ đến chuyện mình cũng không khá hơn.
“Ít nhất hai người từng ở bên nhau.”
Đã từng ở bên nhau, từng yêu thương hết lòng hết dạ, ít nhất cũng khó mà xem như xa lạ. Còn cô và Vĩ Thành thật ra chưa từng có đoạn tình cảm nào.