Em Chưa Từng Có Ý Định Ngừng Thích Anh

Chương 35: Chương 35: Đối tượng xem mắt




“Vương, anh thừa tiền sao?” Cố Tiểu Khả giật mình che miệng thì thầm nhắc nhở anh.

Buổi chiều hôm nay lẽ ra cô và Á Lệ nên đi mua sắm vui vẻ với nhau, vậy mà không biết Trình Vương từ đâu tới, lại mua cho cô một đống đồ, khác gì bão càn quét cửa hàng người ta chứ, đồ nào đẹp là mua không bỏ sót, sợ rằng ngôi nhà nhỏ của cô không chứa chấp được hết đống đồ này.

Trình Vương biết cô xót tiền, càng nhìn khuôn mặt của cô càng khiến anh hưng phấn. Số tiền một ngày của anh kiếm ra tương đương với số tiền một người bình thường cả đời làm quần quật. Năm nay anh hai mươi bảy tuổi, vậy ước tính số tài sản của anh còn to hơn cả mấy ngọn núi. Tiền kiếm ra không để tiêu thì để làm gì? Sợ rằng mua cho Cố Tiểu Khả mấy cái thành phố anh còn dư khả năng.

Cố Tiểu Khả nhìn trong gương, mặt sợi dây chuyền nửa giống giọt nước, nửa giống cánh hoa, ẩn bên trong mặt sợi dây chuyền là một thánh nữ cầm cây đàn. Mới nhìn đã biết cái này rất khó để làm ra, tinh xảo lại tuyệt nghệ, Trình Vương nói mua là mua, không hề phân vân. Anh rốt cuộc có gia thế như thế nào? Cô đã quá hạ thấp anh ư…

“Anh muốn người anh yêu không được thua kém bất kỳ ai.” Anh đưa chiếc thẻ màu đen cho nhân viên bán hàng, ôm cô từ phía sau, hôn lên mái tóc đen mượt của cô.

Sao có cảm giác như ai kia đang nói mình vậy nhỉ? Á Lệ giật giật khóe miệng, quần áo mà cô mua toàn là đồ đại hạ giá mùa đông, đừng nói Trình Vương vậy mà ghen tị, tưởng là cô giàu, có tiền mua nhiều thứ còn Cố Tiểu Khả lại chỉ biết đi theo? Thật oan ức chết mất!

Nhận cuộc gọi khẩn cấp từ thư ký Tạ, Trình Vương khẩn trương cáo từ hai người rồi trở ra bên ngoài khu trung tâm thương mại, xe của anh nhanh chóng rời khỏi con đường này.

Cố Tiểu Khả vuốt ngực thở phào, thật may Trình Vương đã rời đi, còn không cô không đoán ra được anh còn mua những gì cho cô. Mấy túi đồ mà Trình Vương đã thanh toán đều được gửi đến nhà cô trước, trên đường bắt taxi về nhà Cố Tiểu Khả lại bất ngờ nhận được cuộc gọi từ mẹ mình.

“Tiểu Khả, con đã tốt nghiệp đại học rồi, còn chưa chịu về quê sao?”

Cố Tiểu Khả ngập ngừng. “Sao lại về quê chứ, con còn phải kiếm việc làm.”

“Còn kiếm việc làm gì nữa, mau về nhà cho mẹ. Còn nhớ Chương Hạo Hiên, con trai của bạn mẹ không?”

Nghe đến cái tên xa lạ Cố Tiểu Khả liền lắc đầu, đút một tay vào túi áo. “Mẹ có nhiều bạn như vậy, con không nhớ được.”

“Ai da, thằng bé trước kia ở cạnh nhà mình, sau này liền sang nước ngoài ở cùng bố nó. Nó đã về rồi, là một tổng giám đốc tài năng.” Điệu bộ của bà có chút trách móc nhưng vẫn xen lẫn vui mừng.

Nhớ lại năm xưa bên cạnh nhà mình có một cậu bé mập mạp, lúc nào cũng ngồi trước cửa nhà ăn socola. Cố Tiểu Khả ồ lên một cái, còn nhớ khi xưa cô và anh ta có nói chuyện qua mấy lần, anh ta rất nhút nhát. Sau này khi anh ta chuyển đi cô cũng không có ấn tượng gì đặc biệt, dù sao lúc đó cô cũng còn quá nhỏ, chỉ khoảng năm tuổi, nếu nhớ không nhầm...hiện tại Chương Hạo Hiên cũng bằng tuổi Trình Vương.

“Con nhớ rồi, mẹ nhắc đến tên anh ta là có ý gì vậy?” Cô hỏi theo bản năng, đầu hơi dựa vào ghế xe.

Bà nói bằng giọng nhỏ nhẹ như sợ có ai nghe thấy. “Thằng bé quay lại còn không phải là vì tìm con? Tiểu Khả, người ta thích con lắm đấy!”

“Sao?!” Cố Tiểu Khả giật mình ngồi dậy, không chú ý đầu cộc mạnh vào trần xe đau nhói.

Chương Hạo Hiên thích cô? Không thể nào, đã qua mười mấy năm rồi, cô thậm chí không tưởng tượng ra được anh ta nhìn như thế nào, đang yên đang lành quay trở về nước, lại còn nói thích cô. Bịa đặt! Nhất định mẹ cô đang có ý đồ đen tối!

“Phu nhân, mẹ có nói gì cũng phải có chút tình lý nha.” Cố Tiểu Khả phụng phịu xoa đầu.

“Mẹ không nói đùa. Hạo Hiên thật sự đã về, mẹ mới đầu cũng không nhận ra nó. Thật không ngờ nó lại là cháu trai trưởng của một tập đoàn có tiếng, nó quay lại đây là tìm con, con chính là tình đầu của Hạo Hiên. Chỉ cần cái gật đầu của con, mẹ và mẹ của nó lập tức sắp xếp hôn sự!”

Cố Tiểu Khả nghe chưa hết đã cắt ngang lời. “Mẹ!”

“Con bé này, sao lại hét lên thế hả!”

“Con không cần hôn sự này. Hơn nữa con cũng không thích anh ta, con vừa mới ra trường mẹ đã muốn gả con đi, mẹ có thể quá đáng vậy sao?” Cô nói bằng giọng buồn buồn, cô biết, mẹ cô là người ở quê, chịu ảnh hưởng không ít quan niệm lạc hậu ở đó. Con gái cứ đến tuổi cập kê là phải lấy chồng, Cố Tiểu Khả cô học đến đại học đã là may mắn.

Bên kia im lặng một hồi lâu, không cần nói Cố Tiểu Khả cũng đoán ra sắc mặt của mẹ đang rất tệ, chắc chắn bà lại tự quyết định điều gì rồi.

“Không cần nói nữa, mẹ đã sắp xếp một buổi xem mắt tại nhà chúng ta. Cuối tuần này nếu con không về, từ giờ đừng gọi mẹ là mẹ nữa!”

Tút tút tút…

“Mẹ? Mẹ?!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.