Em Chưa Từng Có Ý Định Ngừng Thích Anh

Chương 67: Chương 67: Em chưa từng có ý định ngừng thích anh (END)




Cố Tiểu Khả bước đến bên lan can du thuyền, nhìn ra mặt biển xanh bao la bên ngoài, từng cánh chim hải âu xa xa thu vào tầm mắt, bốn bể quanh đây chỉ nhìn thấy non xanh nhỏ bé.

Hôm nay là ngày kỉ niệm ba năm yêu nhau giữa cô và Trình Vương. Anh và cô quyết định đi du thuyền đến một hòn đảo nhỏ thuộc quyền sở hữu của Trình gia.

Trên chiếc du thuyền đậm mùi tiền này, Cố Tiểu Khả mặc chiếc váy maxi lụa màu trắng muốt, lưng và eo cô mảnh mai tựa hở tựa khép, mái tóc đen dài bay trong gió, khẽ vương qua làn da trắng hồng của cô.

Môi hồng như anh đào, mắt to tròn long lanh, vẫn là nụ cười tinh nghịch ấy, cô giờ đây đã trưởng thành hơn nhiều rồi.

Hương vị mằn mặn và mát lạnh của biển đem lại cho Cố Tiểu Khả cảm giác khoan khoái dễ chịu.

Trình Vương đi tới từ phía sau, anh đứng cạnh cô, nhìn ra khơi.

“Biển thật đẹp.” Cố Tiểu Khả nhìn anh sau đó trông ra biển luôn miệng khen ngợi.

“Đúng vậy.” Anh si tình với bộ dạng yêu đời của Cố Tiểu Khả, toàn thân gần như ngây dại.

Cố Tiểu Khả vén tóc vào tai hơi bĩu môi với anh. “Lẽ ra nên để cả gia đình chúng ta đi để thưởng thức vẻ đẹp này. Du thuyền to mà chỉ có hai chúng ta, thật cô độc.”

Anh đặt tay mình lên tay cô. Giữa biển và trời, giữa gió và mây, anh hôn lên vầng trán của cô thật dịu dàng khiến Cố Tiểu Khả ngây người, một lát sau thì hoàn toàn chìm đắm trong tình yêu của anh.

“Anh muốn chỉ có hai chúng ta.” Trình Vương không kìm được đưa tay cô lên hôn thêm một cái.

Cô không chấp nhất với anh nữa mà cùng anh hưởng thụ biển xanh giao mùa giữa hạ và thu. Thời tiết khi này đẹp nhất trong năm.

Du thuyền cập bến tới một hòn đảo, tuy Trình Vương nói với cô nó rất nhỏ, nhưng trong mắt cô hòn đào tư nhân này không nhỏ chút nào, nó rất lớn và hùng vĩ.

Có khu rừng riêng, khu nhà đồ sộ, khu vui chơi lớn và bờ cát trắng tinh với nước biển xanh ngát.

Cố Tiểu Khả vui vẻ chạy trên nền cát trắng mìn mịn, cô hòa mình với gió biển, miệng cười tươi đưa tay vẫy gọi Trình Vương.

Anh nhìn cô, từng bước, từng bước chạy theo cô, hai người rong ruổi cùng những con sóng nhỏ, tay trong tay, rồi lại mắt chạm mắt.

Anh ôm cô xoay vài vòng, nhịp tim hai người như hòa làm một, vừa thoải mái vừa hạnh phúc biết bao.

Tối hôm đó trên đảo mất điện, Cố Tiểu Khả ngồi trên một chiếc ghế đá đợi Trình Vương đi mua nước, đợi đã đến mười phút nhưng chưa thấy anh quay lại, cô có chút lo lắng muốn đi tìm, xong xung quanh rất tối, cô không dám rời đi sợ lúc anh quay lại không thấy cô.

“Tiểu thư, thiếu gia có dặn tôi đến đưa cô ra chỗ ngài ấy.”

Một cô gái đi tới, hơi cúi đầu chào Cố Tiểu Khả.

Cô ngoan ngoãn đi theo cô gái đó, vừa đi vừa nhìn xung quanh. Cô gái này chắc là người bản địa nên mới quen đường đến thế, tối như vậy cũng nhận ra đường đi.

Đi được một đoạn Cố Tiểu Khả dừng lại theo cô gái, cô gái đó rút trong túi ra chiếc khăn đỏ. “Tiểu thư, thiếu gia dặn tôi bịt mắt cô lại.”

“Kỳ bí vậy sao?” Cố Tiểu Khả cười tươi, chấp nhận bịt khăn mắt lại.

Cho đến khi cảm nhận chân mình đã bước đến cát, Cố Tiểu Khả đoán được cô đã đứng trên bờ biển rồi. Chỉ là xung quanh yên ắng quá, chỉ còn lại tiếng sóng vỗ.

“Đ...đến chưa vậy?” Cô e ngại.

Lúc này đột nhiên khăn từ trên mắt Cố Tiểu Khả rơi xuống.

Xung quanh cô đều là nến đỏ và cánh hoa hồng trải khắp, Trình Vương mặc chiếc quần soóc trắng, áo sơ mi hoa đi biển anh tuấn quỳ chân dưới cát, tay là đóa hoa hồng xanh hiếm có, màu của nó giống như biển, rất lấp lánh.

“Vương?” Cô thẫn thờ giây lát.

Nhạc từ đâu vang lên rất đúng lúc khiến cảm xúc cô càng thăng hoa hơn, Trình Vương muốn làm gì đây.

“Tiểu Khả. Ba năm ở bên cạnh em, anh thừa nhận mình đã không thể sống thiếu em. Em giống như ngọn đèn ấm áp nhất anh từng gặp, em giống như bông hồng không bao giờ héo rụi trong anh, em là tín ngưỡng duy nhất trong cuộc đời này của anh.” Trình Vương xúc động đưa bó hoa ra, một tay rút hộp nhỏ màu đen tuyền đính một viên đá quý bên trên ra, anh mở hộp, bên trong chiếc nhẫn kim cương đang tỏa sáng giữa ngàn ngọn nến. “Tiểu Khả, anh yêu em. Đồng ý làm vợ anh nhé?”

Cố Tiểu Khả đưa hai tay lên che miệng lại. Cô chậm rãi đi đến bên anh. Anh đã cất công chuẩn bị những thứ này bao lâu chứ!

Nhận hoa từ anh, Cố Tiểu Khả cười, nước mắt hạnh phúc lăn xuống khỏi hàng mi. “Vương, em đồng ý.”

Câu trả lời vừa thốt ra, mọi ánh đèn khắp nơi vụt sáng. Chiếc đu quay vòng tròn ở khu vui chơi bên cạnh thắp sáng một vùng, tòa nhà lớn nhất trên đảo chạy một dòng chữ: Tiểu Khả, anh yêu em. Pháo hoa từ đâu bắn lên nở rộ trên bầu trời đêm, mọi thứ đều trang trọng và nổi bật, lãng mạn vô cùng.

“Chúc mừng, chúc mừng!”

Bố mẹ đôi bên không biết xuất hiện từ khi nào, còn có cả vợ chồng Á Lệ cùng Ngô Chí Hào đi tới. Ai nấy cầm cây pháo nhỏ đẹp mắt, người vỗ tay ào ào hoan hô cho cặp đôi kia.

Cố Tiểu Khả thở dồn dập, cô đeo chiếc nhẫn của Trình Vương, anh ôm cô, hôn cô trước sự chứng kiến của mọi người. Có thể nhìn ra được cô của bây giờ đang sung sướng và mãn nguyện đến nhường nào...

Màn cầu hôn kết thúc, pháo hoa trên trời còn chưa ngớt, ai cũng ngước đầu lên ngắm nhìn. Á Lệ cười đến tít mắt xong không quên Cố Tiểu Khả, cô đi tới nắm tay cô bạn thân.

“Nhớ mời mình làm phù dâu.”

Cố Tiểu Khả cười châm biếm chỉ chỉ vào cái bụng phình to của Á Lệ. “Thật đáng tiếc, ai bảo cậu lấy chồng trước mình chứ.”

Á Lệ phụng phịu xoa xoa bụng rồi cười dịu dàng. Thai đã ở tháng thứ sáu, cô ấy sắp được làm mẹ rồi.

Trình Vương dang rộng tay bao bọc Cố Tiểu Khả bé nhỏ vào mình như món đồ đắt giá cần được bảo vệ.

Cô giữ lấy tay anh ở eo mình. Miệng nói nhỏ, hướng mắt đến biển lớn. “Em chưa từng có ý định ngừng thích anh.”

Như lời gió thầm thì, Trình Vương hơi nhìn xuống. “Em vừa nói gì sao?”

Cố Tiểu Khả lắc đầu nhẹ nhàng, cô kiễng chân hôn môi anh, nhìn anh say đắm.

“Vương. Em yêu anh.”

____END____

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.