Em Chưa Từng Có Ý Định Ngừng Thích Anh

Chương 6: Chương 6: Giàu nghèo đều thương em




“E...em…” Cô ngác ngứ muốn rụt tay lại, nhưng rồi lại bị sự ấm áp đang lan tỏa từ tay ra khắp mạch máu trong cơ thể làm cho cứng đờ người như hóa đá.

“Chúng ta đi.” Trình Vương chỉ về phía trước, chiếc xe Maybach khác biệt với tất cả dòng xe đang đi trên đường.

Vài người đi qua ngưỡng mộ chiếc xe đến nỗi không rời được mắt, và đương nhiên Cố Tiểu Khả cũng thế. Cô kinh ngạc nhìn chiếc xe hồi lâu, biển số xe cũng thật đẹp, mới nhìn đã biết nó đắt tiền đến cỡ nào, chưa kể giá trị của chiếc xe đã không hề nhỏ.

Là xe của Trình Vương sao? Trình Vương vậy mà đi xe đắt tiền...Lẽ nào anh ấy rất giàu? Hay đây là xe của bạn anh ấy…

“Xe của anh ư?” Cô nắm chặt bó hoa trong tay, môi hơi bặm lấy nhau.

Trình Vương nhìn cô, thái độ tùy ý và thoải mái. “Đúng vậy.” Cô nàng này không lẽ nghĩ đây là xe anh đi thuê? Thật sự trông anh giống người nghèo vậy sao.

Nghe được câu trả lời dứt khoát từ miệng Trình Vương, Cố Tiểu Khả căng thẳng không nói gì thêm, sâu thẳm đáy mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.

Cảm nhận rõ đối phương không vui, Trình Vương nhíu mày. Anh nói gì sai? Tại sao khi biết đó là xe của anh thì Cố Tiểu Khả lại im lặng như vậy chứ. “Nếu em không thích chiếc xe này, anh có thể đổi nó.”

Đổi? Nói đổi là có thể đổi ư...Trình Vương quả nhiên là một người giàu có, không chừng anh là công tử bột của một gia đình giàu có nào đó cũng nên. Cô đã nghĩ anh là một chàng trai trưởng thành và đã tự gây dựng được tất cả mọi thứ bằng sự cố gắng chứ không phải từ tiền có sẵn của bố mẹ.

“Không có.” Cố Tiểu Khả lắc lắc đầu, cô buông lỏng bó hoa xuống rồi tiến về trước xe dưới sự ngạc nhiên của Trình Vương.

Không hiểu vì lý do gì mà Cố Tiểu Khả tức giận, dù có nghĩ lại từ đầu Trình Vương cũng không biết mình sai ở đâu. Thấy cô đã gần đến chiếc xe, anh vội đảo chân đi tới mở cửa xe cho Cố Tiểu Khả.

Cửa xe hai bên đều đã đóng lại, không khí trong xe có phần khó xử. Không ai nói gì, chỉ còn lại dòng nhạc du dương từ radio mà Trình Vương đã mở. Cố Tiểu Khả nhìn ra bên ngoài cửa xe, cô mải suy nghĩ mông lung về lời đồng ý bắt đầu tìm hiểu giữa mình và Trình Vương. Còn anh lại mãi băn khoăn không biết mình đã phạm tội gì mà để Cố Tiểu Khả lạnh lùng với mình, chỉ có điều...khi nhìn thấy khuôn mặt này của Cố Tiểu Khả anh lại thấy đáng yêu hơn bình thường!

Xe dừng lại trước một nhà hàng Trung Hoa sang trọng, đây là nhà hàng nổi tiếng nhất thành phố với các món ăn trung hoa chính gốc, ngon, đẹp...và đắt tiền.

Cố Tiểu Khả nhìn bảng hiệu nhà hàng mà e ngại, lúc này Trình Vương đi tới, anh lên tiếng làm cô có chút giật mình.

“Không thích nơi này?”

Cô vội lắc đầu. “Rất thích.”

Dù miệng nói thích nhưng rõ ràng trên mặt hiện rõ hai từ không thích. Không hiểu vì sao Cố Tiểu Khả nói dối, nhưng anh cũng không dám đổi địa điểm khi mà cô đã khẳng định thích nơi này. Trình Vương đưa một tay về phía trước, nghiêng đầu cười. “Chúng ta vào trong.”

“Ừm.” Cố Tiểu Khả đi vào trước, cô cười trừ.

Bảo vệ bên ngoài khi nhìn thấy hai người đã lầm tưởng họ là anh em ruột trong nhà, một người nhìn lão luyện, có khí chất. Một người bé nhỏ lại dễ thương, giống như học sinh cấp ba vậy. Mãi anh ta cũng không thể ngờ đây là hai người đang có tình ý với nhau.

Đồ ăn đã được đem lên, bàn tròn xoay với hàng chục món ngon cũng không làm Cố Tiểu Khả vui vẻ hơn là bao. Cô ngồi đối diện Trình Vương, hai tay siết chặt vạt váy, mấy lần muốn mở lời nhưng lại thôi.

“Em sao vậy? Có gì khó chịu à?” Trình Vương đẩy đến trước mặt cô một đĩa thịt bít tết vừa chín tới vẫn còn ấm nóng, từng thớ thịt anh cắt đều thẳng và đẹp.

Cố Tiểu Khả nhìn đĩa thịt, cô hít một ngụm khí lạnh lấy can đảm để hỏi Trình Vương một vài câu mình đang thắc mắc. “T...Trình Vương, hiện tại anh đang làm nghề gì vậy?”

Anh nghe được câu hỏi thú vị của cô lập tức đưa một tay lên chống cằm, miệng vẫn nhoẻn cười bí ẩn. “Tại sao em hỏi vậy?”

Bị câu hỏi của Trình Vương làm cho á khẩu, Cố Tiểu Khả bối rối nhìn xuống đĩa thịt, hơi thở có chút hỗn loạn. Biết trả lời sao chứ, trả lời rằng cô không muốn yêu một người thích phụ thuộc sao? Hoặc là cô không thích yêu một người khi sinh ra đã ngậm sẵn muỗng vàng mà không cần phải làm việc?

“Ha ha, đùa em chút. Không cần nghiêm trọng như vậy.” Trình Vương bật cười khi nhìn thấy hai má hồng của Cố Tiểu Khả xịu xuống. “Anh…” Anh cất giọng khiến người khác phải tò mò. “Là chủ tịch một công ty.”

Đùng!

Bên tai Cố Tiểu Khả như có một tiếng sét đánh ngang, cô vội bật dậy khỏi bàn ăn theo phản xạ. Chủ tịch của một công ty há chẳng phải rất tài giỏi sao? Chẳng trách anh ấy lại đi xe đắt tiền như vậy, một vị chủ tịch thì đến nhà hàng sang trọng như này cũng không có gì là lạ.

Nhưng đối với cô...cô là một người con gái bình thường, ngoài có một chút nhan sắc ra thì gia cảnh nhà cô cũng bình thường như bao người khác. Cô không giàu có, cô không được như anh. Mối quan hệ này không thể tiếp tục, cô không muốn mình hẹn hò với một người có quá nhiều ưu điểm.

“Xin lỗi, em nghĩ chúng ta không hợp. Em về trước đây.” Cô hít thở sâu vội quay người định chạy đi.

“Khoan đã.” Trình Vương lạnh lùng giữ tay cô lại, giọng nói của anh khiến cô phải sợ hãi. “X...xin lỗi đã làm em sợ.” Anh hơi buông lỏng cổ tay của Cố Tiểu Khả ra.

Không biết phải giải thích như thế nào, nhưng Cố Tiểu Khả lại cảm thấy có chút canh cánh trong lòng. Cô thật tâm là không muốn từ bỏ người đàn ông này, cô đã rất thích anh cơ mà…

“Em chỉ là một sinh viên sắp tốt nghiệp...tương lai còn không xác định là làm nghề gì. Hơn nữa hoàn cảnh của em và anh không giống nhau. Em…”

Những lời tiếp theo đều bị ngón tay trỏ của Trình Vương đặt lên môi chặn lại, anh ôn nhu nhìn cô, đôi mắt chứa đựng sự nuông chiều, vẫn là khuôn mặt này luôn khiến Cố Tiểu Khả điêu đứng. Anh mỉm cười.

“Tiểu Khả, em sao lại quan trọng chuyện đó? Giàu nghèo anh đều thương em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.