Thấy Á Lệ bày ra khuôn mặt phức tạp, Cố Tiểu Khả cũng lo lắng mấy phần. “Sao thế, cậu và Ngô Chí Hào xảy ra chuyện gì?”
Tình yêu của bọn họ vốn được cho là đẹp nhất trong mắt Cố Tiểu Khả. Ngô Chí Hào là một chàng trai hào hoa, tính cách phóng khoáng lại hay cười, đối với Á Lệ rất thoải mái, hai người cũng có những lần xảy ra cãi vã nhưng chưa bao giờ giận nhau được quá ba ngày, đương nhiên người xin lỗi trước dù không mắc lỗi sai vẫn là Ngô Chí Hào. Á Lệ vì vậy mà rất yêu anh ta, dường như đã có thói quen dựa dẫm vào Ngô Chí Hào mỗi khi ở bên nhau. Nhưng tính cách hai người có phần đối lập, Á Lệ trông trưởng thành bao nhiêu thì Ngô Chí Hào lại thích bay bổng bấy nhiêu.
So về sắc Á Lệ không thua kém bất kỳ người con gái nào, nhưng Ngô Chí Hào lại quá nổi bật so với cô, anh ta thu hút không ít các cô gái, Á Lệ vì khó tính mà rất ít đàn ông tiếp cận, có lẽ vì vậy mà Ngô Chí Hào chưa bao giờ lo mất đi người yêu của mình.
Yêu nhau bốn năm, hai gia đình đều biết, thậm chí còn thường xuyên qua lại coi như con cháu trong nhà từ lâu rồi. Bây giờ mà có vấn đề nhất định giải quyết không dễ dàng.
“Gần đây Ngô Chí Hào rất lạ.” Á Lệ thở dài.
Cố Tiểu Khả là bạn thân của Á Lệ bao nhiêu năm, bộ mặt vui buồn, khóc lóc gì của cô ấy cô đều được trực tiếp trải nghiệm, nhưng lần này nghe điệu bộ của Á Lệ nói khiến cô rất lấy làm tức giận. “Mình sẽ đi gặp hắn ta, quát mắng hắn ta đến khi nhận ra lỗi sai rồi đi xin lỗi cậu thì thôi!”
“Đừng.” Á Lệ nhanh chóng kéo tay Cố Tiểu Khả lại, vẻ mặt không mang theo sự phức tạp nữa, có lẽ vì sợ Cố Tiểu Khả quá lo lắng cho cô mà làm bừa, đi gây phiền phức với Ngô Chí Hào.
“Tại sao chứ? Vậy cậu phải nói cho mình biết chuyện gì đã xảy ra.” Cố Tiểu Khả hậm hực, đôi má phính khẽ hồng lên.
Hai người lại ngồi đối diện nhau, Á Lệ đến lượt ngồi im, còn Cố Tiểu Khả thì ăn nho, cô vẫn đang chờ đợi Á Lệ mở lời đây, rốt cuộc tiểu tử kia lại làm gì khiến Á Lệ buồn chứ.
“Mình nghĩ Ngô Chí Hào đã chán mình rồi.” Á Lệ cười như không.
“Không thể nào!” Cố Tiểu Khả suýt nữa sặc trái nho trong miệng, cô lập tức phản biện. “Cậu xinh đẹp như này, tốt bụng như này, hắn tuyệt đối không chán cậu.”
Nghe những lời khen thật lòng từ miệng Cố Tiểu Khả dường như tâm trạng của Á Lệ tốt hơn một chút. “Có gì là không thể, hoa nở còn có thể tàn cơ mà.”
Cố Tiểu Khả đặt bát nho xuống bàn, nắm lấy bàn tay ấm của Á Lệ, cô ấy chưa bao giờ suy nghĩ cực đoan như này. “Lý do gì cậu cho là vậy?” Tình yêu bốn năm có thể lung lay, nhưng không thể dễ dàng đổ vỡ, đúng không?
“Anh ấy gần đây không ăn cơm nhà thường xuyên, ra ngoài thì về nhà rất muộn, về đến nhà cũng quay lưng về phía mình ngủ luôn. Anh ấy không thường xuyên tạo những bất ngờ cho mình nữa, anh ấy cũng hiếm khi ngọt ngào với mình…” Á Lệ nói bằng điệu bộ tủi thân, chỉ còn nước mắt là chưa rơi.
Cố Tiểu Khả á khẩu...ở chung một nhà với người yêu thì sẽ như vậy sao? Cô không biết, cũng chưa trải nghiệm. Nhưng không ăn cơm nhà lại còn về muộn, nhất định có gì giấu diếm rồi.
Dù vậy cô cũng vỗ về Á Lệ. “Đừng lo lắng, chúng ta tốt nghiệp đại học xong còn rất nhiều thứ phải lo lắng, huống hồ Ngô Chí Hào rất phóng khoáng, có lẽ dạo gần đây ham vui với bạn bè vì vừa thi cử xong nên mới như vậy.”
Thấy câu trả lời của Cố Tiểu Khả có lý, Á Lệ cũng không nhắc thêm điều gì nữa. Cô chỉ khuyên Cố Tiểu Khả vài câu, chia sẻ kinh nghiệm yêu đương với Cố Tiểu Khả rồi lập tức rời khỏi nhà Cố Tiểu Khả để ra về.
Sau khi tiễn Á Lệ, Cố Tiểu Khả chỉ biết thở dài. Hai ngày hôm nay Trình Vương cũng bận công việc, hai người chỉ gọi điện hoặc nhắn tin.
“Thay đồ đi, năm phút nữa anh ở trước nhà em.”
Đọc xong tin nhắn của Trình Vương, bất giác Cố Tiểu Khả cười tươi, răng nanh lộ ra thêm phần láu lỉnh. Vừa hay cô rất nhớ anh, đúng là biết tạo bất ngờ!
Trên đường đến một khách sạn để ăn tối, Cố Tiểu Khả liên tục kể những chuyện mà Á Lệ nói với mình chiều hôm nay cho anh nghe. Anh vậy mà một câu cũng không đáp trả, rất tập trung vào câu chuyện cô đang nói.
“Hừm. Suy cho cùng đàn ông ai cũng thích cái lạ.” Cố Tiểu Khả ấm ức thay Á Lệ, cô khoanh tay trước ngực.
Trình Vương nhíu mày, anh nhìn gương chiếu hậu phía trước, thấy tâm trạng Cố Tiểu Khả không tốt, không có ý làm cô tức giận. “Thật ra áp lực lập nghiệp của đàn ông rất lớn.”
Nghe vậy Cố Tiểu Khả liền giãn chân mày, cô quay sang nhìn anh rồi lại quay đầu về vị trí cũ. “Có lẽ là vậy, là em không thấu đáo.”
“Nhưng không có nghĩa là bỏ mặc người phụ nữ của mình.” Anh vừa xoay vô lăng vừa tiện tay với sang xoa xoa đầu cô ngọt ngào.
Cô hồng hồng hai má, không khí trong xe rất nhanh tăng nhiệt độ, nhìn anh luôn giữ bộ dạng điềm tĩnh và chín chắn đó, cô có cảm giác anh là nhà. Một ngôi nhà vững trãi để cô trú mưa trú gió, để cô trút bỏ mọi suy nghĩ không cam tâm ra ngoài, sau cùng nhận lại từ anh vẫn luôn là những lời khuyên đúng đắn, những kinh nghiệm như đã từng trải khi còn ở giai đoạn khó khăn.
Cố Tiểu Khả nhắm mắt hưởng thụ giây phút bình yên, bên anh cô không phải lo lắng gì hết, thôi thì suy nghĩ gì cũng để sau đi!