“Chuyện này... Xin lỗi hai bác, cháu còn có việc nên đi trước. Hai bác và anh Trình đây cứ ngồi tiếp chuyện ạ.” Chương Hạo Hiên luống cuống đứng dậy, khi đứng còn có chút choáng váng.
Tần Tịch Hương vội vàng đứng dậy nửa vời. “Sớm vậy sao? Ở lại uống hết chén trà rồi về.”
“Dạ thôi ạ. À... Vậy cháu xin phép bác trai bác gái, Trình tổng, cứ tự nhiên.” Chương Hạo Hiên chìa tay ra trước mặt Trình Vương. Ban đầu thái độ rất cứng rắn, từ khi biết vị ngồi trước mặt đây có thân thế khó lường thì Chương Hạo Hiên không dám đả động thêm gì khiến Trình Vương giận dữ.
Trình Vương vốn đang lo tâm trạng của Cố Tiểu Khả hơn, anh lạnh giọng. “Cảm ơn.”
Bàn tay lơ lửng giữa không trung khiến Chương Hạo Hiên xuất hiện vài nét căng thẳng. Mất một hồi lâu mới gượng gạo thu tay về, cúi chào bố mẹ Cố Tiểu Khả một lần nữa rồi mới lùi người ra cửa mà đi.
Tần Tịch Hương sau khi tiễn Chương Hạo Hiên ra đến cửa thì quay về ngồi xuống ghế. Thấy con gái mình vẫn đang đờ đẫn như người mất hồn liền phẩy tay mấy cái.
“Ngồi xuống đi con.”
Cảm nhận được bàn tay ấm nóng của anh đặt lên tay mình, Cố Tiểu Khả hơi thu tay lại, tránh đi sự quan tâm của anh rồi ngồi xuống bên cạnh Trình Vương.
Trình Vương thần sắc thay đổi, biết cô đang không ổn nên cũng không dám làm gì, đôi mắt nhìn cô như thấu hiểu sạch sẽ mọi suy tư.
“Cậu Trình là người ở đâu vậy?” Cố Bách Điền hắng giọng phá tan bầu không khí căng thẳng.
Trình Vương bình tĩnh đáp trả mọi câu hỏi của hai vị phụ huynh, câu trả lời nào của anh cũng khiến họ giật mình.
Một lúc sau Cố Tiểu Khả đứng dậy nói muốn vào nhà vệ sinh, ba người trong phòng khách nhìn cô chằm chằm. Thấy mẹ của cô định đi theo, Trình Vương lập tức đứng dậy.
“Cháu đi xem cô ấy thế nào.”
“Được.”
Đứng trong phòng vệ sinh, Cố Tiểu Khả tạt một chút nước lạnh lên mặt lấy lại tỉnh táo. Dòng nước lạnh giá khiến da mặt cô tê tái đến buốt óc, cô nhìn mình trong gương.
Gần hai năm bên cạnh Trình Vương, thứ gì về cô anh đều biết, việc gì của cô anh cũng điều tra ra, những chuyện đáng ngờ khác... Nhưng cô chưa từng nghĩ anh có thân phận cao quý như thế.
“Tiểu Khả...”
Bên ngoài là tiếng gõ cửa êm tai, Cố Tiểu Khả sực giật mình. Cô im lặng.
“Em ổn chứ?”
“E...em ổn.” Cô hơi run giọng.
Anh trầm ưu.
“Anh mong em hiểu nỗi lòng anh. Anh giấu em chuyện này chỉ là muốn tốt cho chúng ta.” Trình Vương nhẹ giọng, ánh mắt dịu bớt phần nào.
Đáp trả lại anh vẫn là sự im lặng. Anh thở dài.
“Đêm nay anh sẽ ngủ ngoài xe. Đợi tâm trạng em tốt hơn chúng ta sẽ về thành phố.”
Tiếp theo đó là tiếng bước chân xa dần của anh và tiếng tạm biệt của ba người bên ngoài phòng khách. Cố Tiểu Khả lúc này mới lẳng lặng mở cửa đi ra, vừa ra đến ngoài đã bị mẹ cô vỗ nhẹ vào vai.
“Tiểu Khả, con gái của mẹ lại có thể giỏi như vậy?”
“Em nói cái chuyện đương nhiên này là có ý gì. Nuôi ăn nuôi học đến đại học, con gái của chúng ta vừa tài giỏi vừa may mắn.”
Cô biết sự may mắn mà bố mẹ cô muốn nói ở đây nghĩa là gì. Cô cũng hiểu rằng họ đã ngầm chấp nhận Trình Vương, Chương Hạo Hiên đã bị lu mờ trong mắt họ.
Đây là chuyện tốt...hay xấu?
Ban đêm ngoài trời tiếp tục có tuyết rơi, không khí lạnh lẽo, không một ai ra khỏi nhà giờ này. Bên ngoài xe ô tô là bóng dáng cao cao, một đốm lửa lập lòe.
Trình Vương rít một hơi thuốc ngửa mặt lên nhìn trời bằng sự u ám.
Chuông điện thoại reo lên.
“Trình tổng, bắt được tên cầm đầu tổ chức trộm cướp vũ khí lần trước rồi. Chúng ta nên làm gì?”
Một làn khói trắng đặc được nhả ra từ miệng anh. “Như cũ.”
“... Rõ!”
Vứt điếu thuốc mới hút được một nửa xuống tuyết trắng, Trình Vương mở cửa bước vào xe.
Đêm nay Tần Tịch Hương có rất nhiều điều muốn nói với Cố Tiểu Khả, cuối cùng vì vậy mà bà đòi ngủ với cô bằng được.
“Con gái, cậu ta có tốt với con không?”
“... Tốt.”
“Vậy là được rồi... Mẹ chỉ sợ cậu ta giàu có, không coi con ra gì. Nếu vậy thì bỏ quách đi, Chương Hạo Hiên vẫn tốt với con.” Tần Tịch Hương ngồi dựa vào thành giường, Cố Tiểu Khả gối đầu lên chân bà. Bà vuốt ve mái tóc mượt của cô.
Trình Vương chưa từng phân biệt giàu nghèo với cô, cô thậm chí còn không biết thân phận của anh trong suốt hơn một năm yêu đương...
“Cậu Trình đó thật đẹp trai, gia thế lớn, tài sản không nhỏ. Con không nên bỏ qua cậu ta, hơn nữa cậu ta có vẻ rất yêu con.”
“Yêu?” Cô nhỏ giọng.
“Đúng vậy. Ánh mắt cậu ta khi nhìn con rất đặc biệt. Khi xưa...bố của con cũng nhìn mỗi mẹ như thế.” Bà cười ôn nhu.
Thật vậy sao? Thật rằng anh rất yêu cô chứ?
Nhưng thân phận của cô thấp kém, gia đình xuất thân là nông dân ở vùng quê... Anh thật sự không quan tâm điều đó sao. Nếu vậy thì đúng là rất đặc biệt.