Em Có Đau Lòng Không?

Chương 7: Chương 7: Cảm giác quen thuộc




Thời tiết thay đổi thất thường, mưa phùn liên miên, vẩy lên cửa kính xe, rồi chảy xuống thành một giọt dài, tựa như đang rơi lệ.

Xe dừng trước câu lạc bộ bơi lội, Hoa Tư Ninh ngồi cạnh nhỏ giọng thông báo: “Chủ tịch, tới nơi rồi ạ.”

Phàn Bân đi ra sau mở cửa xe cho anh. Lục Tư Hoằng bước xuống, ngẩng đầu nhìn thoáng qua toà nhà phía trước, sải bước đi vào, xuyên qua một đoạn đường dài tới nhà bơi.

Hàng ghế dài có một số người ngồi nghỉ ngơi, trò chuyện. Dưới hồ mấy vận động viên vẫn đang tập luyện, huấn luyện viên trên bờ chốc lát thổi còi chỉ đạo.

Đuôi mắt ông vô tình thoáng ngang, rồi quay phắt đầu lại, vội vàng buông còi chạy tới đón người.

Hoa Tư Ninh hướng bàn tay chỉ Lục Tư Hoằng, giới thiệu với huấn luyện viên: “Đây là chủ tịch của chúng tôi.”

Huấn luyện viên vô thức chà xát bàn tay vào quần, sau đó mới dám đưa ra, niềm nở chào hỏi: “Lục tổng, nghe danh đã lâu.”

Lục Tư Hoằng cũng lịch sự vươn tay bắt lại, gật đầu: “Huấn luyện viên Trâu, chào ông.”

Huấn luyện viên cười không khép miệng được, mới quay sang nhìn Hoa Tư Ninh, “Thư ký Hoa, chào cô.”

Hoa Tư Ninh nở nụ cười xã giao, gật đầu.

Lục Tư Hoằng cất giọng: “Tập luyện thế nào?”

“Vẫn ổn ạ, Lục tổng yên tâm, mọi người đều rất chăm chỉ cố gắng, nhất định sẽ không làm ngài thất vọng.”

Ánh mắt Lục Tư Hoằng hướng về phía hồ, phảng phất tĩnh lặng mà xa xăm, chợt hờ hững nói: “Chăm chỉ cố gắng là yếu tố có thể giúp đạt được thành tích ư?”

Sắc mặt huấn luyện viên thoáng chốc căng cứng, lúc này chợt nghe có người gọi: “Thầy.”

Mạc San Du bơi về đích, rốt cuộc đã hoàn thành bài tập luyện, cô cởi kính, nhìn hướng huấn luyện viên gọi một tiếng, sau đó leo lên bờ, Tần Kháp vội đi tới khoác khăn cho cô.

Cô đi tới cạnh huấn luyện viên, nói: “Em xong rồi ạ, thầy xem.”

Xem cái gì mà xem, huấn luyện viên vẫn đưa máy bấm giờ lên nhìn, một phút năm mươi chín giây.

Mạc San Du ghé đầu vào nhìn, cô lấy vạt khăn lau tai, chép miệng: “Chắc chắn chỉ khoảng một phút hai mươi lăm hai mươi sáu thôi ạ.”

Khoé môi huấn luyện viên giật giật, hễ cô mở miệng là chẳng hiểu vì sao lại luôn khiến ông nổi “sát tâm“. Thật đúng là, không nhìn xem ai đang ở đây, còn đứng đó đoán mò.

Ông nghiến răng, “Đây là Lục tổng, em còn không mau chào hỏi đi.”

Mạc San Du nâng mắt, hướng nhìn người đàn ông đối diện, tuy khi đó chỉ gặp thoáng qua, nhưng cô vẫn nhận ra người này, chính là “bạn học cùng trường” mà Ngải Lâm nói.

Không nghĩ bạn cùng trường lại là nhân vật phong vân thế cơ đấy.

Mạc San Du mỉm cười, vươn tay, “Lục tổng, xin chào ạ.”

Lục Tư Hoằng im lặng, khoé môi mím chặt thành một đường thẳng.

Có một giây ánh mắt anh loé lên cảm xúc khác lạ, nhưng rất nhanh liền tan biến, cho dù là Hoa Tư Ninh theo anh nhiều năm vẫn không nhìn ra được sự thay đổi trong nháy mắt ấy, anh thu hồi ánh mắt, vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn kia, nói: “Mạc tiểu thư, chào.”

Huấn luyện viên thoáng giật mình, nhưng chợt nghĩ lại Lục tổng biết đến Mạc San Du cũng không có gì lạ, anh bỏ ra số tiền tài trợ lớn, đương nhiên đối với mỗi vận động viên và năng lực của họ, anh chắc phải nắm bắt ít nhiều.

Mạc San Du vùi mình ở dưới hồ tập luyện mấy tiếng, bàn tay bị dợp đi, cũng lạnh hơn rất nhiều. Lục Tư Hoằng cứ ngỡ như chạm vào đá lạnh, hàng mày hơi nhíu lại, bất giác siết chặt tay hơn, giống như chỉ cần làm thế thì có thể truyền một chút hơi ấm cho cô, nhưng rồi anh lại rất nhanh buông ra, ánh mắt trở về hờ hững như không, chẳng nhìn đến cô.

Mà khoảnh khắc chạm vào tay Lục Tư Hoằng, Mạc San Du không kiềm nổi giật mình, cô cũng không nhận ra có mấy giây anh đã siết chặt tay mình, đến khi buông ra rồi vẫn thất thần, cánh tay cô buông xuống, bàn tay âm thầm cuộn lại, tựa như muốn lưu giữ một điều gì đó.

Cảm giác vừa rồi rất quen thuộc, bàn tay ấy...

Ngỡ như đã từng nắm lấy tay cô, rất nhiều lần.

Tại sao lại như vậy?

“Lục tổng, đây là Mạc San Du, em ấy là một vận động viên rất giỏi, cũng rất cố gắng, đã từng giành rất nhiều giải thưởng, cho nên ngài cứ yên tâm.” Huấn luyện viên tươi cười đem Mạc San Du ra giới thiệu, hừ, ngài nói chỉ có cố gắng thì không thể đạt được kết quả tốt, nhưng con bé vừa là một người xuất sắc, vừa biết kiên trì cố gắng, thế thì có thể “đạt được kết quả tốt” trong mắt ngài chưa hả?

“Rất tốt, nhưng điều tôi muốn không phải chỉ vài cái huy chương bạc hạng hai hạng ba.” Anh nhìn cô, đôi mắt đen láy sâu thẩm, nhàn nhạt nói: “Dù sao hội thi VĐTG* cũng không phải vài ba người tôm tép tham gia, mong rằng cô Mạc đây đừng làm tôi thất vọng.”

*VĐTG là viết tắt của giải Vô Địch Thế Giới do liên đoàn bơi lội thế giới (FINA) tổ chức. Liên đoàn thành lập từ ngày 19 tháng 07 năm 1908. Trụ sở ở Lausanne, Thuỵ Sĩ.

Đây là ý gì thế? Nói học trò của ông từ trước giờ đi thi đều gặp phải những hạng thường nên mới may mắn đoạt giải đó hả? Vậy Abbey là nhân vật gì đây?

Người này thật là!!!

Huấn luyện viên gần như bị anh làm cho đầu sắp bốc hoả, nhưng chỉ có thể cắn răng cười gượng.

Mà Mạc San Du lại không chú ý nhiều thế, lúc cô cúi đầu đã hoàn toàn bị thu hút bởi con rắn trên cổ tay người đàn ông đối diện.

Ánh mắt cô sáng lên, lấp lánh như sao nhìn chằm chằm vào con rắn lười nhát đang híp mắt kia, cái lưỡi nhỏ của nó không ngừng thè ra.

Quyến rũ.

Sự quyến rũ chết người.

Cô không kiềm được vươn tay, nhưng giữa chừng sực nhớ ra, vội dừng động tác, ngước mặt nhìn người nọ, môi son nở nụ cười: “Lục tổng, con rắn của ngài đáng yêu quá.”

Giọng điệu Lục Tư Hoằng hời hợt: “Vậy ư?”

Cô gật đầu, nói tiếp: “Trùng hợp thật, tôi cũng rất thích loài vật này, nhưng lại không có thời gian để chăm sóc nên không thể nuôi.”

Anh nâng tay trái lên, cúi đầu xuống khẽ vuốt ve thân mình Cửu Cửu: “Người thích loài này rất hiếm, xem ra sở thích cô Mạc cũng thật độc đáo, nếu đã không có thời gian sao không để bạn trai nuôi giúp, như vậy lúc rãnh rỗi vẫn có thể đến chơi đùa với nó, hay là...” Anh từ tốn nói, tựa như bâng quơ: “Có người không nguyện ý?”

Mạc San Du nhíu nhíu mày, cảm thấy trong lời này ẩn chứa một chút châm chọc, lại dường như không phải, người cao cao tại thượng như thế này sao có thể rỗi hơi đi công kích loại tôm tép như cô được chứ.

Chỉ có Tần Kháp ngậm ngùi đứng ở phía sau, trái tim như bị tên khốn nào đó giật lấy, ném lên thả xuống như quả bóng.

Mạc San Du cười nhạt, chọn cách im lặng.

Không biết có nhìn lầm hay không, ánh mắt của người đàn ông đối diện vừa loé lên một tia lạnh lùng, nhưng chớp mắt một cái, vẫn là biểu cảm hờ hững kia: “Nếu Mạc tiểu thư đã thích như vậy, có thể thử xem.” Anh đưa tay trái ra.

Hoa Tư Ninh đứng cạnh có chút bất ngờ nhìn anh. Đúng là loài vật này có rất nhiều người sợ, nhưng vẫn có một vài người vừa nhìn thấy đã yêu thích, mà ngoài anh ra thì con rắn này không hề thích ai động đến nó, nếu không sẽ hung tợn mà cắn, hơn nữa chính bản thân anh cũng không thích cho người khác chạm vào, bây giờ tuỳ tiện nói vài câu liền có thể “giao” nó cho người khác ư?

Điều này chỉ có thể lý giải, niềm đam mê về bộ môn bơi lội của anh đã đạt đến cảnh giới thượng thừa, với vận động viên bơi lội cũng có thể ưu ái như vậy.

Mạc San Du nghe vậy liền vui mừng, khoé môi nhếch cao, không kiềm chế được nụ cười, vươn tay đến, mà Cửu Cửu trên tay anh lại ngoan ngoãn phối hợp đến bất ngờ, trườn qua tay cô rất nhanh.

Lục Tư Hoằng nhìn bộ dạng của nó quấn quýt người ta thế kia, liền hừ lạnh.

Đúng là không có tiền đồ.

Trong lòng âm thầm mắng khẽ.

Đần độn.

Huấn luyện viên nhịn không nổi phải lùi xa mấy bước, nhìn đã thấy đáng sợ rồi, sao có thể cưng nựng như thú cưng được như vậy.

Cô ngược lại vuốt ve thân mình Cửu Cửu nhiều lần, biểu lộ sự yêu thích không muốn buông.

Trong đầu bất chợt vang lên một giọng nói quyến rũ, trầm thấp như rượu ủ lâu năm làm say lòng người khiến động tác của cô dừng lại: “Mạc San Du, anh nuôi Tiểu Cửu đến mập mạp trắng trẻo như thế, em định thưởng cho anh như thế nào đây?”

“Anh muốn thưởng thế nào?”

Cơn gió nhẹ nhàng thoảng qua, bầu không khí im ắng lạ thường, ngón tay người đàn ông vuốt ve bờ môi cô, gương mặt anh kề sát, mờ nhạt như ảo ảnh, chỉ có hơi thở tươi mát rõ ràng vờn quanh trước mũi cô, âm giọng dịu dàng tựa như hơi ấm của bếp than hồng bao lấy, có ai đó đã nói: “Thế này...” Theo sau là một nụ hôn cuồng nhiệt ập đến.

Hai mắt cô nhắm lại, bàn tay bất giác siết chặt, con vật nhỏ bị cô làm đau, tính hung bạo trỗi dậy, há miệng liền cắn một cái.

Mạc San Du đau đớn kêu khẽ một tiếng, nhìn xuống mu bàn tay đã bị cắn chảy máu.

Huấn luyện viên cùng Tần Kháp vội vàng tiến lên.

Đầu mày Lục Tư Hoằng nhíu chặt, nhưng ánh mắt rất nhanh khẽ dời đi, mũi chân vừa nhấc lên cũng kịp âm thầm thu lại, vươn tay nhận Cửu Cửu, nheo mắt hỏi: “Không sao chứ?”

Mạc San Du che lại mu bàn tay, cười nhạt: “Không sao.”

Sau đó đối thoại chỉ còn lại giữa huấn luyện viên và Lục Tư Hoằng, Mạc San Du được Tần Kháp đưa đi xử lý vết thương.

***

Lục Tư Hoằng bước ra từ phòng tắm, trên tay cầm khăn lau tóc, đi tới ngồi trên sô pha. Cửu Cửu đang cuộn tròn trên đó vừa cảm nhận được anh ngồi xuống, nó lập tức trườn tới bò vắt ngang trên đùi anh.

Tay đang lau tóc bỗng dừng lại, trong đầu thoáng qua hình ảnh mu bàn tay trắng nõn có hai vết cắn với vệt máu đỏ tươi, lại nhìn bộ dạng Cửu Cửu đang lười biếng bỗng cảm thấy chướng mắt, thầm nghĩ có nên bẻ răng nó luôn không.

Anh vỗ vỗ đầu nó: “Giỏi lắm, hôm nay nhịn ăn nhé.” Nói xong tóm lấy Cửu Cửu đang híp mắt hưởng thụ chờ được “ân sủng” về ổ của nó, rồi xoay người đi vào phòng.

Tấm rèm trong phòng được kéo ra, phía dưới là thành phố xa hoa, những ánh đèn nhuốm màu cho cảnh đêm càng thêm rực rỡ.

Lục Tư Hoằng tựa lưng vào bức tường kính châm một điếu thuốc, bàn tay kẹp thuốc đưa lên môi rít một hơi thật sâu rồi chậm rãi nhả ra, khói trắng mờ ảo trước mặt giống như đám sương trắng trong lòng anh, nỗi phiền muộn tận nơi sâu thẳm trái tim có gạt thế nào cũng không đi.

Anh xoay người lại, bóng hình anh mờ ảo qua khung cửa kính, chẳng hiểu vì sao như đang chồng chéo một gương mặt khác.

Cô cười, cô nói, mỗi một điệu bộ, mỗi một cử chỉ đều khiến anh quên mất phương hướng, quên mất chính mình.

Vết thương cũ ở chân trái dường như đang tái phát, bàn tay anh siết chặt ấn lên khung cửa kính, trán anh tựa vào tấm thuỷ tinh lạnh lẽo, hít thở có chút khó khăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.