Tần Kháp lái xe đưa Mạc San Du đến chỗ hẹn, sau đó dặn dò cô: “Nhớ ăn đúng thực đơn nhé.”
Mạc San Du gật đầu: “Em biết rồi, lát nữa chị không cần đến đón.”
“Được, em chú ý một chút.”
Mạc San Du xuống xe, đi thẳng vào trong, nhà hàng Vũ Chính là một trong những nhà hàng đắt đỏ nhất ở Thượng Hải.
Tiếp đón cô là quản lý của nhà hàng, tươi cười niềm nở: “Mạc tiểu thư, xin chào, xin chào.”
Mạc San Du gật đầu.
Quản lý dẫn đường: “Mạc tiểu thư, xin mời.”
Thật ra số lần Mạc San Du đến nhà hàng này cũng không nhiều, nhưng bởi vì ông chủ nhà hàng này chính là chồng Ngải Lâm, cô nghiễm nhiên được hưởng ưu đãi của khách V.I.P
Ngải Lâm kết hôn được ba năm, hôn lễ năm đó vô cùng hoành tráng, chồng cô ấy vung tiền rất phóng khoáng, cả buổi lễ đều trang trí bằng hoa tươi, trực thăng vận chuyển trực tiếp từ Pháp sang, mỗi lần Mạc San Du hồi tưởng lại toàn khung cảnh ngập tràn hoa Lavender, cánh cổng hoa khổng lồ và con đường trải dài hoa tươi là cô lại thấy vô cùng cảm thán.
Đại sảnh tầng một có hai mươi bàn ăn, lúc này đều đã đầy người, cô theo quản lý vào thang máy lên khu phòng riêng ở tầng năm, đến phòng ăn mà vợ chồng Ngải Lâm đang đợi.
Nhân viên giúp kéo ghế, cô ngồi xuống, chào hỏi vài câu với Tiêu Lương Thành - chồng Ngải Lâm, còn không quên cảm khái: “Kinh doanh tốt thật đấy.”
Vũ Chính là một trong những sản nghiệp dưới tên của Tiêu Lương Thành.
Sở dĩ giá cả trên trời nhưng kinh doanh rất tốt là vì ngoài đồ ăn đẳng cấp, còn ăn điểm vì cách phục vụ của nhân viên vô cùng chuyên nghiệp, quan trọng hơn chính là sự xa hoa ở nơi này thoả mãn được tâm lý của mấy đại gia thích vung tiền.
Ngải Lâm cười cười, khoát tay Tiêu Lương Thành, hếch mặt: “Đương nhiên.”
Trong lúc trò chuyện, nhân viên bê thức ăn lên. Khẩu phần ăn của Mạc San Du phải theo quy chế, nên được gọi riêng, đặt ở trước mặt.
Ngải Lâm lơ đãng hỏi: “Trình Gia Khải khi nào mới về?”
Mạc San Du lột vỏ tôm: “Kế hoạch thu mua gặp một chút trục trặc, vẫn chưa có ngày về cụ thể.”
“Không nhớ ư?”
“Nhớ, rất nhớ, chẳng lẽ cậu không nhớ?” Cô ngẩng đầu, thản nhiên hỏi.
Ngải Lâm lườm cô: “Đừng có đánh sang tôi, chồng tôi ngồi sờ sờ ở đây.”
Cô nói: “Đều là bạn bè cả, không gặp cậu tôi cũng rất nhớ mà.”
Cô ấy mắng: “Đồ quỷ, ai cần cậu nhớ.”
“Thế mà có người cứ gọi cho tôi suốt đấy.”
Mạc San Du ăn một lúc, lau tay, uống hết một cốc nước. Ngải Lâm càng nhìn càng chướng mắt, nhịn không được phải lên tiếng.
“Trình Gia Khải rất tốt.”
“Cậu đối với tôi cũng rất tốt.”
Ngải Lâm hoàn toàn không hài lòng với thái độ của cô, bất mãn nói: “Không giống nhau.”
“Có gì không giống?”
“Cậu là người biết rõ nhất.”
Mạc San Du thở dài, bất đắc dĩ nói: “Lâm Lâm, cả hai người đều là bạn tốt của tôi.”
“Nhưng Trình Gia Khải...”
“Em uống đi.” Tiêu Lương Thành bỗng đưa nước cam đến bên miệng Ngải Lâm, ngăn cô ấy nói tiếp.
“Em không muốn uống.” Ngải Lâm nhăn mặt.
Tiêu Lương Thành vỗ đầu cô ấy, kiên trì đưa nước cam đến bên miệng: “Ngoan nào.”
Mạc San Du liếc nhìn, cúi đầu ăn tiếp.
Ngải Lâm nhìn cô, qua một lúc liền bất đắc dĩ thở dài, biết Mạc San Du rất cứng đầu, cũng không đề cập tới chuyện của Trình Gia Khải nữa, hai người rất lâu rồi mới gặp nhau, luyên thuyên mãi không hết chuyện. Nếu không phải sáng mai Mạc San Du phải tập luyện, không biết đến khi nào hai người mới thôi.
Mạc San Du cầm túi xách, đứng lên: “Tôi vào toilet một chút.”
Ngải Lâm gật đầu: “Được, tôi và A Thành đợi cậu ở sảnh.” Nói rồi cùng Tiêu Lương Thành đi trước.
Mạc San Du ra khỏi phòng vệ sinh, đi đến bồn rửa, cô đặt túi xách một bên, vặn vòi nước, đưa tay vào rồi ngẩng đầu. Tấm gương phản chiếu gương mặt đang ngây ra của cô, đáy mắt phiền muộn.
Ngải Lâm nói rất đúng, Trình Gia Khải đối tốt với cô thế nào, cô là người rõ nhất.
Anh luôn ở bên cạnh cô, mỗi một chuyện đều vì cô mà lo lắng suy nghĩ, nói không cảm động thì tuyệt đối là giả.
Mạc San Du không hiểu vì sao rất nhiều lần muốn tiếp nhận anh, nhưng sâu thẳm trái tim lại cảm thấy vô cùng hoang mang trống trải, từ tận đáy lòng bỗng dấy lên nỗi sợ hãi vô cớ, chính cô còn không biết mình đang sợ hãi điều gì.
Rõ ràng trong tim không hề có ai, nhưng lại không thể dung nạp được một ai cả.
Trình Gia Khải từng nói: Anh cho rằng, yêu một người giống như đang tham gia chạy marathon vậy. Ai kiên trì lâu, người đó thành công.
Nhưng cô cảm thấy, chuyện tình cảm không thể chỉ nói đến cố gắng là được.
Cô cũng từng ép buộc mình phải yêu anh, nhưng không thể.
Không yêu chính là không yêu, cô có thể cảm động vì anh, nhưng lại không thể tìm được một chút rung động trong mỗi việc anh làm vì cô.
Mạc San Du xuống tới đại sảnh, nhìn thấy bóng lưng của vợ chồng Ngải Lâm, vừa định lên tiếng thì chợt nhận thấy bọn họ đang nói chuyện với người khác. Cô đi tới, bước chân rất chậm, đến khi nhìn rõ gương mặt người đàn ông cùng cô gái đứng cạnh anh ta.
Bọn họ cũng không trò chuyện lâu, lúc cô còn chưa tới gần thì hai người kia đã rời đi.
Mạc San Du nhớ lại vừa rồi vô tình chạm phải ánh mắt của người đàn ông ấy.
Đôi mắt sâu thẳm, như xa lạ, như quen thuộc. Nhiều hơn hết là sự ảm đạm, nhưng chỉ sau một giây liền biến mất, khiến cô không thể nắm bắt, cho rằng bản thân mình đã nhìn lầm.
Ngải Lâm quay đầu nhìn thấy Mạc San Du, đáy lòng giật thót, bỗng cảm thấy căng thẳng. Tiêu Lương Thành ôm vai cô ấy, bóp nhẹ.
Mạc San Du hỏi: “Ai thế?”
Ngải Lâm cười: “Một người quen thôi, gặp nhau nên chào hỏi một chút.”
“Tôi có biết không?”
Ngải Lâm cắn răng: “Có lẽ là biết, bạn học cùng trường mà.”
Vẻ mặt Mạc San Du không hề nghi ngờ, cô gật đầu: “Đi thôi.”
Đưa Mạc San Du về đến câu lạc bộ, trên xe chỉ còn hai vợ chồng Ngải Lâm, cô trao đổi ánh mắt với Tiêu Lương Thành, vỗ ngực, thở phào một hơi.
Tiêu Lương Thành hỏi: “Sao lại căng thẳng như vậy?”
Cô liếc mắt: “Còn có thể không căng thẳng ư, suýt nữa chút là chạm mặt rồi.”
Anh thở dài, buông một tay sang vuốt tóc cô, dịu dàng nói: “Anh thấy em nghĩ nhiều rồi, nếu nhất định phải gặp nhau, sớm muộn gì cũng không thể tránh khỏi.”
Cô bực mình, gạt tay anh ra: “Nói cái gì mà không thể tránh khỏi hả, anh không thấy sáu năm qua Du Du rất tốt ư?”
“Em thật sự cho rằng rất tốt?”
Ngải Lâm không hiểu: “Anh có ý gì?”
“Xoài chua hay ngọt cũng chỉ có người ăn mới cảm nhận được. Em không thể chỉ nhìn cái vỏ xanh bên ngoài rồi phán xét. Cô ấy bên ngoài thì cười cười nói nói, nhưng sâu trong lòng nghĩ gì chúng ta đều không rõ.” Tiêu Lương Thành chăm chú nhìn phía trước, nói tiếp: “Vừa rồi lúc anh quay lại, trong ánh mắt của Mạc San Du khi nhìn cậu ta rõ ràng có một tia khác lạ, nhưng lúc hỏi em lại bày ra bộ dạng hoàn toàn thơ ơ không quan tâm, dường như chỉ là câu hỏi bâng quơ mà thôi, em không thấy lạ hả?”
Ngải Lâm nghẹn lời: “Em...” Dừng một chút, cô giật mình: “Anh nói gì?”
Ánh mắt khác lạ, khác lạ cái gì?
“Em cho rằng sẽ giấu cô ấy được bao lâu, chẳng lẽ lại thêm sáu năm nữa?”
“Anh đang trách em?”
“Không hề, anh chỉ sợ một ngày nào đó Mạc San Du tự mình tìm hiểu sự thật, đến lúc đó mọi người định giải thích thế nào, vì muốn tốt cho cô ấy ư?” Tiêu Lương Thành cố gắng diễn giải: “Anh nghĩ nên để mọi chuyện diễn ra tự nhiên, đừng tìm cách che giấu sự thật nữa, để cô ấy cứ mơ hồ không biết gì cũng không phải là chuyện tốt.”
Ngải Lâm không đồng tình, cô bĩu môi, xoay đầu ra cửa xe: “Anh không hiểu gì hết.”
Cô không thể quên được bộ dạng của Mạc San Du sáu năm trước, cho nên cô cho rằng, Mạc San Du như bây giờ mới là tốt nhất.
Tiêu Lương Thành thở dài, cũng không biết nói gì hơn.