Mạc San Du, Ngải Lâm, Trình Gia Khải đều không ở ký túc xá. Sau khi kết thúc ba tiết tự học buổi tối thì ra về.
Nhà Trình Gia Khải và Ngải Lâm cùng hướng, cho nên Mạc San Du vẫn thường một mình đi đi về về.
Lúc này Trình Gia Khải và Cao Kiến Văn cùng đám bạn với lớp bên cạnh có hẹn nhau, sau khi học xong liền kéo đi đá bóng.
Lúc sáu, bảy giờ trời đột nhiên mưa to. Tám giờ Mạc San Du rời khỏi lớp, gió đêm mang theo ẩm ướt hắt vào gương mặt cô, thoang thoảng trong không khí là mùi của bùn đất sau cơn mưa, cô khép chặt áo khoác, cùng Ngải Lâm ra bãi xe.
Mạc San Du vừa đá chân chống mới phát hiện ra một vấn đề, cô rầu rĩ: “Toi rồi.”
Ngải Lâm dắt xe tới, hỏi: “Sao thế?”
“Bánh xe bị xì rồi.”
“Xì rồi á?”
“Ừ.” Mạc San Du cào tóc: “Làm sao đây?”
Ngải Lâm ngẫm nghĩ, nói: “Hay cứ để xe lại đây, tôi đưa cậu về.”
“Bây giờ tối rồi, cậu cũng không cùng đường, đưa tôi về như vậy sẽ rất trễ, nguy hiểm lắm.”
“Nhưng hết cách rồi.”
Mạc San Du vẫn chừ chừ.
Chợt Ngải Lâm “a” một tiếng, nói: “Gọi cho Trình Gia Khải, bảo cậu ấy đi cùng chúng ta.”
“Chẳng phải cậu ấy có hẹn đi đá bóng à?”
“Đá bóng không quan trọng.” Ngải Lâm dắt xe, đốc thúc cô: “Cứ gọi đi.”
Mạc San Du đi song song cùng cô ấy, bấm máy gọi.
Qua hai cuộc, cô thở dài: “Không bắt máy.”
“Gọi lại xem.”
Lại gọi thêm lần nữa, sau cùng Mạc San Du không còn kiên nhẫn, cất điện thoại đi.
Ngải Lâm hỏi: “Không được luôn á?”
“Ừ.”
“Thôi...” Ngải Lâm vừa định nói được rồi, để ôi đưa cậu về, nhưng chưa kịp nói trọn câu thì chợt bị Mạc San Du túm lấy tay.
“Này, tớ biết làm sao rồi.”
Ngải Lâm còn chưa hiểu mô tê gì, hỏi: “Sao hả?”
Mạc San Du hất mặt, lúc này Ngải Lâm nhìn theo ánh mắt cô, thấy Lục Tư Hoằng đi ở trước.
Vẻ mặt cô ấy nghi hoặc: “Cậu định làm gì?”
Mạc San Du nhếch nhếch môi, hào hứng nói: “Tôi đi nhờ cậu ấy.”
Nói xong liền vội chào tạm biệt rồi đuổi theo anh.
Ngải Lâm trợn trừng mắt, cô ấy nghiến răng, thầm mắng cái kẻ trọng sắc khinh bạn kia.
Qua một giây, cô ấy đột nhiên ngớ ra, chưa biết có đi nhờ được không, đồ ngốc kia hăng hái sớm quá làm gì, nhưng nghĩ lại nếu mình còn ở đây, nói không chừng sẽ phá hỏng chuyện tốt thật, liền yên lặng dắt xe, chuồn đi trước.
Mạc San Du đuổi tới, cô giơ bàn tay khẽ vẫy: “Lục tư Hoằng, chào.”
Cô hỏi: “Cậu cũng vừa tan học à?”
Hai tay Lục Tư Hoằng bỏ vào túi áo khoác, ánh mắt nhìn thẳng, không để ý đến sự tồn tại của cô.
Mạc San Du nghiêng đầu nhìn Lục Tư Hoằng, vẻ mặt biết mà còn làm bộ: “Cậu định về à?”
Người nọ vẫn đi tiếp, cô đi bên cạnh anh, thú nhận: “Thật ra xe của tôi bị xì bánh rồi.” Cô kéo tay áo anh, chỉ: “Tôi đã để nó ở bãi giữ xe.”
Lục Tư Hoằng tránh khỏi tay cô, cau mày: “Nói chuyện cứ nhất định phải lôi kéo thế này ư?”
Mạc San Du phản bác: “Còn không phải do cậu lơ tôi à?”
“Biết vậy sao còn theo tôi làm gì?”
Mạc San Du thẳng thắng đáp: “Đương nhiên là vì thích cậu rồi.” Cô nói: “Cậu cho rằng tôi rãnh rỗi chắc, không quan tâm thì chạy theo làm gì?”
“Tôi không cần cậu quan tâm.” Anh lạnh nhạt đáp.
“Chuyện này không thể nói không cần là được.”
Lục Tư Hoằng thở hắt một hơi: “Rốt cuộc cậu muốn gì?”
Mạc San Du nhún vai, nói: “Cậu cho tôi đi ké nhé!”
Vẻ mặt anh như nhìn kẻ thần kinh: “Nếu tôi nói không thì sao?”
“Cậu nỡ ư?”
Lục Tư Hoằng cảm thấy câu hỏi này rất buồn cười, “Cậu nói xem.”
Mạc San Du tự cho là đúng: “Đương nhiên là không nỡ.”
“Thật biết dát vàng lên mặt.”
Cô nhướn mày, nói: “Cảm ơn.”
Nhiệt độ đã trở nên lạnh hơn rất nhiều, Lục Tư Hoằng không muốn dùng dằng với cô, anh xoay người, nhưng cánh tay một lần nữa bị túm lại.
Lục Tư Hoằng gạt phắt ra, giọng cáu gắt: “Cậu có mặt mũi hay không hả?”
Kể từ lúc theo đuổi anh thì mặt mũi cô đã vứt đi hết rồi.
Mạc San Du nói: “Cho tôi đi nhờ đi.”
Lục Tư Hoằng thật sự nhịn hết nổi: “Bạn cậu đâu, vừa rồi tôi thấy hai người đi cùng, sao không nhờ?”
Mạc San Du ngạc nhiên: “Cậu nói Lâm Lâm hả? Vừa rồi cậu đã thấy tôi?”
Anh đương nhiên sẽ không trả lời câu hỏi vô vị này.
Mạc San Du lại nói: “Tôi và Lâm Lâm ngược hướng, cậu ấy là con gái, đưa tôi về rồi một mình đi trong trời tối thế này, không an toàn.”
“Vậy cậu có nghĩ tôi với cậu cũng không cùng đường không?”
Mạc San Du cau mày: “Lục Tư Hoằng, dù sao cậu cũng có xe đưa đón, tôi đi nhờ một chút thì đã sao! Hôm nay là sự cố, tôi không cố ý, cũng đâu phải nhờ cậu mỗi ngày, cần phải khó chịu vậy ư?”
Còn giở giọng tức giận, là ai đang nhờ ai đây?
Cơn gió thổi đến làm tán cây đong đưa, âm thanh xào xạc khẽ vang lên như một bản nhạc không theo giai điệu, khí lạnh phủ xuống ngày càng dày đặc, sân trường lúc này vắng tanh, ngoại trừ những học sinh ở nội trú đang học bên trong thì hầu như không còn ai.
Lục Tư Hoằng nhìn thẳng vào mắt cô, ba giây sau, anh vẫn im lặng, xoay người đi nhanh ra xe.
Tài xế đỗ xe trước cổng, thấy anh ra liền đi xuống mở cửa giúp anh.
Mạc San Du nhìn theo bóng lưng anh, khẽ cắn môi dưới, trong lòng kêu khổ.
Tiêu thật rồi, làm sao về nhà!!!
Lục Tư Hoằng vừa khom người, chợt quay đầu lại, thấy cô còn đứng đực ra đó, anh hơi lớn giọng, hướng cô nói: “Định đứng hít gió đến sáng à?” Sau đó ngồi vào xe, vẻ mặt như vô cùng phiền chán, không kiên nhẫn nói: “Lên xe.” Theo sau đó là một tiếng “rầm”, cửa xe đáng thương bị ai đó đóng thật mạnh.
Cơn gió lạnh thổi đến, Mạc San Du lại cảm thấy như có bếp than sưởi ấm, cô nhoẻn miệng cười, nhanh chóng chạy đến leo lên xe.
Trong xe bật điều hoà, rất ấm áp, Mạc San Du gật đầu chào chú tài xế, sau đó mới quay sang nói với anh: “Thật ra cậu cũng không lạnh lùng như vẻ bề ngoài của mình lắm đâu.”
Lục Tư Hoằng nói địa chỉ nhà cô cho tài xế, khoé mắt liếc sang cô, thấy ánh mắt lấp lánh của cô đang nhìn anh, vô cùng nham hiểm.
Mạc San Du cười cười, nghiêng đầu lắc lư hai cái, mắt vẫn đăm đăm nhìn anh: “Cậu còn nhớ cả địa chỉ nhà tôi cơ à?”
Lục Tư Hoằng chống cằm, mắt hướng ra ngoài cửa sổ, lạnh giọng cất lời: “Còn nói nhảm nữa thì tự xuống xe đi bộ đi.”
Mạc San Du bĩu môi, nhìn chú tài xế qua gương, ông lịch sự cười với cô.
Cô hỏi: “Cháu gọi chú thế nào ạ?”
Qua kính chiếu hậu, ông nhìn cô, nói: “Tôi là Tề Phúc.”
“Dạ, vậy cháu gọi chú Tề nhé.”
Tề Phúc cười.
Mạc San Du tự giới thiệu: “Cháu tên Mạc San Du, chú có thể gọi cháu là tiểu Du.” Ngón cái cô nghiêng nghiêng, thoáng chỉ Lục Tư Hoằng, nói: “Cháu là bạn cùng trường với Lục Tư Hoằng ạ.”
Tề Phúc thoáng nhìn qua anh trong gương, gật đầu: “Vậy à.”
“Cháu có thể hỏi chú bao nhiêu tuổi không ạ?”
Tề Phúc thoải mái nói: “Được chứ, tôi đã bốn mươi rồi.”
Mạc San Du gật gù: “Dạ.” Dừng một giây, cô hỏi: “Mỗi ngày chú đều đưa đón cậu ấy?”
“Đúng vậy.” Tề Phúc nói: “Tôi làm lái xe cho Lục gia cũng đã hai mươi mốt năm.”
Mạc San Du nhìn người ngồi cạnh, âm thầm đánh giá, rồi lại ngẩng đầu hỏi Tề Phúc: “Phải nhìn gương mặt lạnh này mỗi ngày, chú có cảm thấy ngột ngạt không ạ?”
Tề Phúc ngạc nhiên, dừng mấy giây cũng không biết nói làm sao, đành cười trừ, vừa há miệng thì đã bị ngăn lại.
Lục Tư Hoằng vẫn luôn im lặng bỗng cất lời: “Chú cứ tập trung lái xe đi ạ.”
“Vâng, cậu chủ.”
Mạc San Du nhìn anh, anh cũng quay đầu nhìn cô, nói: “Cậu ngừng nói một giây sẽ chết ư?”
Mạc San Du rất tự nhiên đáp: “Không chết, nhưng sẽ cảm thấy rất buồn chán.” Cô hơi nhích về phía anh, sẵn giọng dạy bảo: “Lục Tư Hoằng, tôi nói này, cậu mới bao nhiêu tuổi, lúc nào cũng cố tình bày ra vẻ mặt thâm trầm làm gì hả!”
Lục Tư Hoằng giơ tay, ngăn không cho cô tiếp tục lấn về phía anh, cau mày, nói: “Nhích sang bên kia.”
Cô dường như không nghe thấy, tiếp tục sấn tới, Lục Tư Hoằng hoàn toàn không còn kiên nhẫn, gằn giọng khó chịu: “Mạc San Du!!!”
Mạc San Du ngạc nhiên, “ây dô” một tiếng, môi mỏng bật cười, lộ ra hàm rắng sáng bóng: “Cậu chịu gọi tên tôi rồi.”
Mặt Lục Tư Hoằng đen thui.
Đột nhiên cô rất nghe lời, không tiếp tục trêu chọc anh nữa, ngoan ngoãn lùi người về sau, ngồi sát đầu ghế bên kia, khoé môi vẫn không nhịn được mà nhếch lên, nói: “Nếu cậu hạ giọng một tí nữa, dịu dàng một tí nữa, chắc chắn nghe sẽ rất êm tai.” Cô nhìn anh, khẽ nháy mắt, rồi chống cằm, nhìn ra ngoài.
Đèn trong xe hơi tối, khi xe lướt qua những ngọn đèn đường, ánh sáng màu cam nhạt phủ lên gương mặt cô, lúc sáng lúc tối, gò má tinh khiết trắng nõn, thấp thoáng thấy khoé môi cô cong cong, để lộ tâm tình rất tốt.
Ánh mắt Lục Tư Hoằng lướt qua, dừng hai giây, rồi lại hướng mặt nhìn cảnh vật bên ngoài.
Sau này, khi anh một mình gọi tên cô trong đêm tối, từ dịu dàng đến tức giận, từ tức giận hoá buồn bã, rồi chỉ còn lại một chuỗi bi thương.
Không dưới một lần anh thầm nghĩ, nếu sớm biết cô có thể tàn nhẫn đến như thế. Ngay từ đầu anh sẽ chẳng hề cho cô một chút xíu cơ hội nào, trực tiếp đá văng cô ra, để thế giới của anh không bị xáo trộn như vậy, cũng sẽ không vì thiếu đi cô, mà trở nên hoang tàn đổ nát.
***
Xe đổ trước cổng, Mạc San Du chào hỏi chú Tề xong, lại quay sang giơ tay tạm biệt Lục Tư Hoằng, anh vẫn không thèm nhìn cô, gương mặt đáng ghét cứ hếch sang hướng khác.
Cô bĩu môi, ngán ngẩm mở cửa xe, vừa mới bước xuống, tay cô chỉnh lại dây đeo ba lô trên vai, chưa kịp quay người lại chào tạm biệt thêm lần nữa, cửa xe đã bị ai đó ăn theo thói cũ, tiếng “rầm” lần này cơ hồ còn lớn hơn lúc anh gọi cô lên xe.
Mạc San Du nhìn theo, dứ dứ nắm đấm với bóng lưng của cái người khó ưa trong xe kia.
Nếu không phải vì gương mặt đẹp chết người đó, với cái tính khí này của anh thì còn lâu mới có người thèm để ý.
Đúng là ngạo mạn.
Mạc San Du về phòng, sau khi tắm rửa rồi ngồi ôn bài một lúc, cô mới kéo Tiểu Cửu vẫn còn thức ra đùa một lát.
Lúc này Trình Gia Khải gọi tới.
Cô nhìn đồng hồ, đã mười giờ rưỡi, nhấc máy:
“Sao vậy?”
Giọng Trình Gia Khải lẫn với tiếng gió, nghe hơi gấp: “Vừa rồi tôi để điện thoại trong cặp, không nghe thấy, cậu gọi tôi ư?”
“Ừ.”
“Có chuyện gì hả?” Anh thấy đến tận năm cuộc gọi nhỡ.
Mạc San Du lơ đãng: “Không có gì, định nhờ cậu đưa về thôi.” Cô giải thích: “Xe đạp của tôi bị bể bánh.”
“Hả?” Đầu bên kia dường như còn có mấy giọng nói. Cô nghe anh đáp: “Tạm biệt.”
Hơi thở anh qua ống nghe có chút nặng nề, anh hỏi: “Vậy cậu về chưa, đang ở đâu?”
Tiểu Cửu đã có vẻ buồn ngủ, cô đem nó về ổ, đặt di động kẹp ở giữa má và vai, đáp: “Về rồi, cậu vẫn chưa về à?”
“Về bằng cách nào?”
“Tóm lại đã về rồi.” Cô nói: “Giờ cũng trễ, sao cậu còn chưa về, mới chơi đá bóng xong ư?”
“Ừ.” Giọng Trình Gia Khải bỗng nhỏ đi, “Xin lỗi.”
Mạc San Du ngạc nhiên: “Sao cơ?”
“Không có gì, cậu về an toàn thì tốt rồi.” Chợt, giọng anh nghiêm túc hẳn: “Sau này tôi sẽ không để cậu gọi không được.”
Mạc San Du thấy buồn cười, “Cậu hâm à?”
Đầu kia im lặng, có tiếng sột soạt.
“Cậu mau về đi, trễ rồi.”
“Tôi biết rồi.”
“Được, về cẩn thận.”
Anh nhẹ giọng: “Ngủ ngon nhé.”
Mạc San Du nhìn di động đã tắt, cô đặt lên bàn, duỗi vai một cái, tắt đèn lên giường ngủ.