Ngoài ô cửa, cơn mưa đã tạnh dần, dư âm vẫn còn đọng lại những giọt nước gõ tí tách trên mái hiên, trong không khí đưa đến mùi ẩm ướt của đất và cây cỏ hòa quyện vào nhau, bình minh ló dạng bắt đầu hong khô đất trời.
Mặt trời lên cao, nắng vàng như được phếch mật ngập ngừng rót vào căn phòng nhỏ, kéo dài bóng Mạc San Du đang đứng trước gương.
Hôm nay cô mặc chiếc váy trắng trễ vai dài đến đầu gối, đây là chiến tích mà năm ngoái cô cùng Ngải Lâm đi dạo phố đã mua được, cho đến bây giờ mới có cơ hội để mặc, ngày hẹn hò đầu tiên, đương nhiên phải tạo ấn tượng khắc sâu, khiến Lục Tư Hoằng dù có già đến răng tóc rụng hết cũng không thể quên được.
Mạc San Du vuốt tóc, hài lòng nhìn bản thân trong gương thêm lần nữa rồi, cô đi tới chỗ tiểu Cửu ngồi xổm xuống: “Cảnh cáo đấy nhé, hôm nay tao phải đi hẹn hò, mày không được bò lung tung đâu đấy, nếu bị bà ngoại phát hiện sẽ mắng cho coi, ngoan ngoãn tung hoành trong phạm vi này thôi.” Ngón trỏ cô chỉ một lượt trong phòng, sau đó vỗ vỗ thân mình của nó: “Được rồi, đi đây, bái bai.”
Cô xách đôi hài búp bê cùng màu với chiếc váy trắng, tung tung chạy xuống lầu.
Bố Mạc đang đọc báo trên sô pha, bà ngoại đang xem tivi nghe được tiếng chân vang vọng trên cầu thang đều đồng loạt quay đầu.
Bố Mạc gấp lại báo, ngó đầu ra sau nhìn con gái một lượt, “Đi đâu đấy?”
“Đi chơi ạ.”
“Với ai?”
Mạc San Du đáp: “Lâm Lâm ạ.”
“Đi với tiểu Lâm mà chưng diện thế này hả?” Câu này là của bà ngoại Mạc San Du.
Tròng mắt Mạc San Du đảo một vòng, “Cái váy này con mua từ năm ngoái, cứ cất mãi mà không có dịp nên hôm nay lôi ra mặc luôn ạ.”
Mẹ Mạc từ trong bếp ló đầu ra ngắm con gái một lượt, tán thưởng, “Giống như công chúa vậy.”
Mạc San Du đáp: “Con vốn là công chúa nhỏ của bà ngoại và bố mẹ mà.” Cô hào hứng xoay một vòng, “Xinh không ạ?”
Ba người nhất tề gật đầu, “Xinh lắm.”
Mẹ Mạc bổ sung thêm, “Nếu mà điềm tĩnh một chút thì tốt rồi.”
Bà ngoại Mạc San Du lại không cho là đúng, đứng dậy đi đến cạnh cháu gái, “Trẻ con phải hoạt bát mới đáng yêu, đừng có suốt ngày bắt con bé phải mặt mày cau có như con.”
Mẹ Mạc nhíu mày, “Con cau có khi nào?”
Bà ngoại Mạc San Du chỉ vào giữa hai đầu chân mày mẹ Mạc, nói: “Đây, chính là bộ dạng này.”
Mạc San Du ngó đầu xem đồng hồ treo tường, “Con phải đi đây, tới giờ hẹn rồi ạ.” Nói rồi vèo một cái vọt ra đến cửa.
Mẹ Mạc nhìn con gái ngồi xổm ở cửa mang hài, hỏi: “Con không ăn sáng rồi đi sao?”
“Không ạ.” Mạc San Du hấp tấp đứng lên, cúi đầu chào ba người: “Bà ngoại, bố mẹ, con đi đây ạ.”
“Cái con bé này.” Mẹ Mạc càu nhàu, “Mẹ nhìn xem, nó mặc váy mà vẫn còn chạy như ma đuổi thế kia, nào có một chút dịu dàng của con gái chứ.”
Bà ngoại Mạc San Du liếc nhìn khinh bỉ, “Mẹ thấy cháu ngoại của mẹ chỗ nào cũng xinh xắn, chỗ nào cũng dịu dàng cả.”
“Mẹ dối lòng mà không biết ngượng ạ?”
“Nói cái gì?” Bà ngoại Mạc San Du lạnh mặt phát một cái lên vai mẹ Mạc.
“Đau mà mẹ.” Mẹ Mạc kêu lên.
“Chỉ có con mới chê con gái của mình như vậy.”
Bố Mạc đồng lòng, phụ hoạ thêm, “Trẻ con mới lớn, năng động một chút thì tư duy mới phát triển tốt, em đừng suốt ngày khó khăn với con bé quá.”
“Em khó khăn khi nào? Em chỉ muốn con gái anh nữ tính một chút, đừng có y như khỉ múa may không ngừng, vậy cũng sai sao?”
“Anh thấy như vậy rất tốt.”
“Tốt chỗ nào?”
“Em còn không biết con gái thừa hưởng gen gì từ em à?”
???
Bố Mạc thong dong nói: “Quá xinh đẹp.”
Bà ngoại Mạc San Du liếc con rể, vậy còn gen của vợ con thừa hưởng từ ai?
Mẹ Mạc: “...” Liên quan không?
Bố Mạc như đọc được suy nghĩ của vợ, điềm nhiên nói tiếp: “Em quên bọn nhỏ tầm tuổi tiểu Du là đang dậy thì à? Trẻ con tuổi này rất nhạy cảm, tâm lý biến chuyển, đặc biệt là trong chuyện tình cảm, rất dễ xảy ra rung động rồi mộng mơ. Con gái của chúng ta lớn lên dễ thương, xuất xắc như vậy, em lại còn muốn con phải dịu dàng thuỳ mị, chẳng khác nào bắt nó xây dựng hình tượng nữ thần trong lòng nam sinh, có tên nhóc nào mà không xao xuyến cho được?” Ông đã từng là một đứa trẻ mười lăm mười sáu tuổi, làm sao mà không hiểu tâm sinh lý của mấy bọn nhóc bây giờ.
Bố Mạc nhìn mẹ Mạc rơi vào trầm mặc, rất hài lòng mà uốn nắn vợ thêm nữa, “Để con bé như hiện tại mà lại tốt, ít ra chứng tỏ trong mắt nó không hề để ý đến ai nên tâm tính mới thoải mái như vậy.”
“Em chỉ nói vài câu, anh cần phải giả thuyết nhiều như vậy không?”
“Anh đâu có giả thuyết, em muốn con gái sửa đổi tính nết á? Trừ khi nó gặp được chàng trai trong mộng của nó, đến lúc đó không cần em phải cằn nhằn, anh khẳng định nó sẽ tự biết chăm chút bản thân, thu liễm lại tính tình cho xem. Khi ấy em còn không kêu gào trẻ con chỉ nên lo ăn học, không nên yêu đương sớm nữa ư?”
Bà ngoại Mạc San Du gật gù: “A Thịnh nói rất có lý.”
Mẹ Mạc trợn trắng dòm hai người, “Được được, con không động đến cháu gái cưng và con gái cưng của hai người nữa. Mắc công lại lôi một đống yêu đương bát nháo ra mà đe doạ.”
“Anh đâu có đe doạ, anh nói sự thật mà.”
Mẹ Mẹ lườm bố Mạc lăm lăm, xoay người đi vào bếp, để lại bóng lưng giận dỗi.
Bố Mạc bật cười lắc đầu, tiếp tục đọc báo.
Bà ngoại Mạc San Du cũng trở lại sô pha xem tivi.
***
Mạc San Du không đi xe đạp, cũng không thể để Lục Tư Hoằng đến tận nhà, cho nên hai người hẹn ở trước đầu ngõ nhà cô.
Mạc San Du đi bộ ra đến đầu ngõ, nhìn thấy Lục Tư Hoằng đang đứng đợi, cô nhếch môi, khẽ nhón chân, rón rén chạy tới chụp một cái, hai bàn tay nhanh chóng che mắt anh lại, cười thút thít trong lòng, không để ngoài miệng phát ra âm thanh.
Lục Tư Hoằng giật mình, theo bản năng muốn túm chặt cổ tay đối phương, nhưng vừa chạm đến khung xương nhỏ nhắn ấy, bàn tay liền buông lỏng sức lực, hương thơm nhàn nhạt truyền đến bên mũi, nhất thời làm anh ngây ngẩn.
Người phía sau bật cười phát ra âm thanh khúc khích, nhưng cũng không nói chuyện.
Ngón cái Lục Tư Hoằng xoa nhẹ trên làn da láng mịn như ngọc ấy vài lần, sau đó bàn tay trượt qua lòng bàn tay nhỏ nhắn, lướt đến từng ngón tay thon dài kia, khẽ nắm lại, anh từ tốn kéo hạ bàn tay ấy xuống, nhẹ nhàng đặt lên một nụ hôn.
Nụ cười trên môi Mạc San Du đông cứng lại, cảm giác tê rần từ lòng bàn tay truyền tới, xộc thẳng đến trái tim cô.
Lục Tư Hoằng vẫn nắm tay cô, hạ giọng nói, “Ngốc.”
Mạc San Du bị bắt quả tang, thẹn quá hoá giận, nhe nanh mắng: “Lục Tư Hoằng, cậu còn chưa biết là ai mà dám làm hành động này ấy hả? Tôi không ngờ cậu thoáng như vậy đấy.”
Anh nghe ngữ khí của cô cố ý bày ra vẻ giận dữ thì nhếch môi, cánh tay khẽ dùng sức, một bàn tay đang bị anh nắm, một tay vẫn giữ trên mắt anh, cả người Mạc San Du cứ thế bị anh kéo nhẹ, bất giác phải nhón chân, kề mặt lên vai anh. Lục Tư Hoằng nghiêng mặt, theo sau là hơi thở ấm áp của anh vờn quanh trước mũi, ánh mắt hai người chạm vào nhau, anh nói: “Bởi vì tôi biết là cậu.”
Bởi vì cậu không biết, ngay từ khoảnh khắc trái tim không hề phòng bị, có hương vị dâu tây len lỏi vào cõi lòng, tôi lén mang cất giữ, ủ ấp từng ngày.
Làm sao có thể không nhận ra.
Mạc San Du bĩu môi, “Nói dối.”
Lục Tư Hoằng véo mũi cô, “Ngoài cậu, còn ai dám giở trò trẻ con này với tôi, ngốc quá.”
“Lục Tư Hoằng, đủ rồi đấy nhé, cậu mới ngốc á.”
“Ừ, tôi ngốc.” Anh học theo cô, khoé môi nở nụ cười tủm tỉm, “Tên ngốc thích cô ngốc mất rồi.”
“Dẻo miệng.” Mạc San Du đỏ mặt lầm bầm, nhưng khoé môi không kiềm được khẽ cong cong, “Bỏ qua cho cậu đấy.”
“Đa tạ tiểu thư.” Lục Tư Hoằng bày ra vẻ mặt như được đại xá.
Mạc San Du nhìn nụ cười của anh, lại nhìn tư thế của hai người có chút thân mật, ý thức được vẫn đang đứng ở đầu ngõ nhà mình, vội rút tay ra, lùi về sau vài bước, giữ khoảng cách “bạn bè“.
Lục Tư Hoằng nhìn vẻ mặt đề phòng cảnh giác của cô thì khoé môi càng nhếch cao hơn nữa, khi ánh mắt thoáng động, mới nhìn rõ chiếc váy của cô, ngươi mắt khựng lại, hoàn toàn bị thu hút.
Mạc San Du thấy ánh mắt của anh, cô chợt nhớ đến hôm nay mình vì buổi hẹn hò đầu tiên mà tìm một chiếc váy xinh ơi là xinh, mất công là cho thật phẳng, ngay cả một nếp nhăn cũng không có, lại đứng trước gương thật lâu để quan sát bản thân thật hoàn hảo mới đến gặp anh.
Hai tay cô túm nhẹ góc váy, xoay tròn một vòng, hứng khởi cất lời: “Lục Tư Hoằng, cậu nhìn xem, hôm nay tôi có xinh không?” Cô đứng chắp tay sau lưng, người và đầu nhẹ lắc lư qua lại, cười cười.
Vạt váy theo động tác của cô mà lay động như sóng nước mùa thu, đôi chân lộ ra dưới lớp váy trắng nõn như sữa, tựa như một vệt sáng lung linh điểm xuyết cho mặt đường tối màu ẩm ướt vì cơn mưa đêm qua. Lướt mắt lên trên lại càng bị hút hồn hơn, phần vai trắng ngần đều lộ hết ra ngoài, chỉ có hai sợi dây mỏng manh tựa như đang gắng sức chống đỡ cho chiếc váy, càng tô điểm cho xương quai xanh tinh tế nhỏ nhắn đang nhô lên kia, vừa nhìn đã cảm thấy rất vô dụng, không có một chút xíu an toàn nào cả.
Có xinh không á?
Nhìn vào gương mặt đang đần ra của Lục Tư Hoằng là biết.
Anh không nghe thấy tiếng gió thổi, không ngửi được hương hoa hạnh lan toả nơi đầu ngõ, không nhìn thấy dưới chân tường bám đầy rêu phong đang đắm mình dưới ánh tịch dương, phảng phất như thời gian đã trôi qua ngàn năm. Dường như trong mắt anh, tất cả mọi thứ bây giờ đều trở nên rất mơ hồ, chỉ có người con gái xinh đẹp với chiếc váy trắng tinh khôi ấy là khắc sâu vào lòng, cho dù vật đổi sao dời, cho dù về sau đôi chân mệt mỏi khi đã bước qua bao con đường tối tăm không ánh sáng, vẫn không thể lay động được ký ức thấm đượm vẻ si mê ngày hôm nay.
Người ấy giẫm lên cảnh sắc tươi đẹp, tiến thẳng vào giấc mộng của anh, mấy độ hoa nở, mấy độ hoa tàn, vĩnh viễn không rời đi, để cho anh mãi mãi lưu giữ.
Trong mắt Lục Tư Hoằng bây giờ, trên thế gian này chẳng có ai xinh hơn Mạc San Du được nữa.
Mạc San Du thấy Lục Tư Hoằng cứ im lặng không biểu lộ một chút cảm xúc nào, cô bất mãn phụng phịu, tay hươ hươ trước mặt anh, “Lục Tư Hoằng.”
Cô gọi mấy lần, ánh mắt Lục Tư Hoằng đang dại ra mới khẽ chớp một cái, lại chớp thêm một cái nữa, “Xinh... rất xinh.”
Trong đôi mắt sâu thẩm như hố đen kia, Mạc San Du bắt gặp một cái tên gọi là “si mê”, anh cứ như vậy mà nhìn cô, “Mạc San Du, tôi không muốn bị bố cậu đuổi đánh vì đã hôn con gái của ông ấy ở trước đầu ngõ và bị hàng xóm bắt gặp đâu.”
Mạc San Du há hốc miệng, mắt đẹp mở to ra, ngẫm lại lời anh nói, bỗng dưng bật cười, cô sáp đến gần, hai tay vỗ lên má anh, “Lục Tư Hoằng, cậu thật đáng yêu.”
Mi mắt Lục Tư Hoằng hạ xuống, đuổi theo nụ cười tươi tắn của cô, một bàn tay anh giữ lấy tay cô đang áp lên má mình, cất giọng trầm thấp cưng chiều: “Cậu cũng đáng yêu.” Anh nói: “Đi ăn sáng trước nhé?”
“Ừ ừ ừ.” Mạc San Du cười khúc khích gật đầu.
“Cậu muốn ăn gì?”
“Sủi cảo.”
“Vậy chúng ta đi ăn sủi cảo.”
“Tôi biết một chỗ bán rất ngon.”
“Vậy cậu dẫn đường đi.” Lục Tư Hoằng cười nói.
“Được.” Mạc San Du để anh nắm lấy tay mình, băng qua lối nhỏ, “Lục Tư Hoằng, cậu đi xe bus bao giờ chưa?”
“Chưa.”
“Vậy hôm nay chúng ta đi xe bus nhé.” Mạc San Du khẽ nhảy chân sáo, líu lo nói.
“Ừm.” Lục Tư Hoằng chú ý dưới chân cô, chỉ sợ không cẩn thận bị vấp ngã, nhất thời nghĩ đến cảm giác của mẹ Mạc mỗi khi nhìn thấy cô chạy nhảy không thèm ngó ngàng trước sau, “Đi đàng hoàng lại nào, cậu mặc váy ngắn đấy.”
“Có ngắn lắm đâu.” Mạc San Du phủ nhận, “Xoay vài vòng còn được nữa là.”
Lục Tư Hoằng nhìn thấy cô đang muốn xoay tròn, vội ngăn cản lại, liếc nhìn dòng xe đang rong ruổi trên đường, chân mày anh hơi nhíu, “Lát nữa tôi phải đi mua một cái áo khoác dài.”
“Làm gì?” Sao khi không lại nói muốn mua áo khoác?
Ánh mắt Lục Tư Hoằng đảo qua, nhìn găm vào bắp chân nhỏ nhắn đang lộ ra kia, lầm bầm bất mãn: “Để che lại.”
“Che lại...” Mạc San Du đang nói giữa chừng, đột ngột dừng lại, theo ánh mắt của Lục Tư Hoằng nhìn xuống chân mình, chợt hiểu ra anh muốn che lại cái gì.
Cô trợn mắt nhìn anh.
“Mạc San Du, sau này cậu không được mặc váy ngắn thế này nữa.”
“Không đẹp ư?” Mạc San Du dường như không thèm đếm xỉa.
Lục Tư Hoằng kéo cô tới gần, mặt áp sát, “Đẹp, nhưng cái đẹp này chỉ một mình tôi có thể ngắm, không cho phép cậu mặc mấy loại váy hở trên hở dưới thế này nữa.”
Mạc San Du trừng mắt, “Ấu trĩ.” Cô nói: “Lúc tôi bơi lội cũng đều là như thế này đấy.”
Nhớ tời lời bàn luận của đám nam sinh trong trường khi nhìn thấy cô mặc đồ bơi tham gia thi đấu lần trước, Lục Tư Hoằng cảm thấy mặt mày sa sầm, không vui nổi.
“Được rồi được rồi, đi ăn thôi, tôi đói lắm rồi.” Mạc San Du thấy mét mặt anh chuyển biến, cô lắc lắc cánh tay anh, lầm bầm than.
“Cậu phải hứa...” Lục Tư Hoằng chưa muốn bỏ qua, nhưng Mạc Dan Du lại chẳng thèm ngó ngàng đến, lôi kéo anh xềnh xệch.
Anh thở dài: “Mạc San Du...”
“Biết rồi, lắm lời.”
Lục Tư Hoằng cười tủm tỉm, trở tay nắm lấy bàn tay nhỏ của cô.
Tiệm sủi cảo không xa lắm, đi bộ năm phút là đến nơi, buôn bán cũng có tiếng, người tới ăn rất đông, hai người phải tự tìm chỗ ngồi cho mình.
Mạc San Du vừa ngồi xuống, lại bị Lục Tư Hoằng đuổi vào trong góc, “Cậu nhích sang bên kia đi.”
Cô ngơ ngác nhích vào, thấy anh ngồi cạnh bên mình, ngẩn ngơ nói: “Ở đó trống chỗ mà, qua đó ngồi cho thoáng.” Cô chỉ phía đối diện, cái bàn này không nhỏ, nhưng hai người ngồi kề nhau có chút chật chội.
Lục Tư Hoằng lại không cảm thấy gì, chỗ hai người ngồi ở tận trong góc, quay mặt vào bên trong, đối diện là tường gạch, bên trái cũng là tường gạch, nhưng phía bàn bên phải còn có người ngồi, là hai tên con trai, anh cứ cảm thấy ghế bên cạnh cô để trống đối với đôi chân trắng ngần kia không hề an toàn chút nào.
“Không thoáng sao?” Anh dịch ghế ra ngoài, nhưng quyết không đổi chỗ, nghiêng mặt hỏi: “Được chưa?”
“...” Lục Tư Hoằng lên cơn thần kinh gì vậy?
Hai chân Mạc San Du co lại, gác trên thanh ghế thấp, Lục Tư Hoằng hơi sải chân dài, ở tầm nhìn ngang, chân cô hoàn toàn bị anh che khuất, mới đầu cô còn không nhận ra, sau khi chủ quán bưng hai phần sủi cảo tới, cô thẳng lưng, một chân đặt trên đất, lúc này mới thấy Lục Tư Hoằng cũng di chuyển, chân sửa đổi tư thế.
“...” Mạc San Du.
Bây giờ còn không nhìn ra ý đồ của anh thì uổng cho trí thông minh của cô quá rồi.