Em Có Đau Lòng Không?

Chương 18: Chương 18




Mặc dù đã bước sang đầu mùa hạ, nhưng thời tiết vẫn chưa oi bức lắm.

Ánh nắng dịu nhẹ rọi xuống qua tán cây, loang lỗ những nét nhỏ, hắt lên gương mặt tinh khiết trắng nõn của Mạc San Du, cô cùng Ngải Lâm ngồi trên ghế đá, chiếc quạt giấy trên tay khẽ phe phẩy.

Ngải lâm mở chai nước, uống vài hớp, mắt vẫn dõi theo đám người ngoài sân bóng rỗ, nói: “Chơi cũng hăng say thật.”

Ánh mắt Mạc San Du dính chặt vào người con trai đang linh hoạt chuyển động trên sân bóng rổ, quả bóng đánh dưới tay giống như hợp thành một thể với anh, cùng anh vượt qua rào cản trước mặt, sau khi hoàn thành động tác ném bóng giả, Lục Tư Hoằng nhẹ nhàng xoay người, đôi chân nhanh nhẹn chạy về phía trước, tâng người lên cao, bàn tay đẩy một cái, quả bóng theo hình vòng cung chuẩn xác rơi vào rổ. Khoé miệng Mạc San Du nâng lên, nhìn thấy khắp người anh còn toả sáng hơn cả ánh nắng mùa hạ.

Lục Tư Hoằng ném bóng cho một cậu bạn, anh xoay người đi về phía hàng ghế đá, đuôi mắt Mạc San Du nhìn thấy Đỗ Tâm ngồi ở ghế đá bên kia đã đứng dậy, cô nhét chiếc quạt giấy cho Ngải Lâm, vội đứng dậy, mang theo nước và khăn giấy trên tay, chạy nhanh đến trước mặt Lục Tư Hoằng.

Mái tóc anh mướt rượt mồ hôi, tóc mái trên trán rũ xuống, áo thun cũng thấm đẫm mồ hôi, dán sát vào cơ thể, Mạc San Du nhìn cơ ngực ẩn hiện sau lớp áo, âm thầm nuốt nước bọt. Lục Tư Hoằng thấy ánh mắt cô hoàn toàn không có ý tốt, anh lườm một cái, lách người lướt qua cô.

Mạc San Du ngớ ra, ngay lập tức lùi nhanh bước chân, cô gọi: “Này, này, Lục Tư Hoằng!”

Lục Tư Hoằng dừng bước, nhìn cô.

Mạc San Du đưa khăn giấy cho anh, “Mau lau mồ hôi đi.”

Lục Tư Hoằng không lập tức nhận lấy, anh nhìn khăn giấy trên tay cô.

Mạc San Du nhìn anh: “Sao thế?” Cô nhướn mày: “Hay muốn tôi lau cho cậu?”

Vừa nói, chân cô vừa tiến thêm một bước, tay cũng đang chậm rãi đưa lên.

Lục Tư Hoằng lùi ra sau, nhận lấy khăn giấy, từ tốn lau mồ hôi trên mặt.

Mạc San Du vặn nắp chai nước khoáng, đưa tới cho anh.

Lục Tư Hoằng cau mày: “Tự tôi làm được.”

Mạc San Du nghe thế, cô gật đầu, vặn nắp chai nước khoáng lại, lần nữa đưa tới cho anh.

Lục Tư Hoằng nhìn động tác của cô, không nói gì, nhận lấy chai nước khoáng, vặn nắp ra uống, mắt anh hơi cụp xuống, thấy cô đứng chắp hai tay sau lưng, răng cắn hờ một nửa bên môi, cười cười nhìn anh.

Anh nghe cô hỏi: “Lục Tư Hoằng, buổi chiều cậu có đến thư viện không?”

Động tác của Lục Tư Hoằng hơi dừng lại, anh uống một cái đã vơi hơn nửa chai nước, mắt hơi cụp xuống, nói: “Có.”

Mạc San Du lập tức tiếp lời: “Vậy cậu chờ tôi với nhé, buổi chiều tôi qua lớp tìm cậu, cùng đến thư viện.”

Lục Tư Hoằng không nói gì, anh lướt qua người cô.

Mạc San Du kéo khuỷ tay anh, giở mánh cũ: “Không nói gì tức là đồng ý nhé.”

Ánh mắt Lục Tư Hoằng chợt loé lên, nhẹ đáp: “Tuỳ cậu.” Sau đó sải bước đi thẳng.

Mạc San Du nhìn theo bóng lưng anh, thấy anh lại vặn nắp chai nước, vừa đi vừa ngửa cổ uống cạn một hơi.

Ngải Lâm vọt tới, nhìn bộ dáng cười ngây ngốc của cô: “Cậu có thôi đi không?”

“Hả?” Mạc San Du lơ đãng hỏi.

Ngải Lâm chẹp miệng hai cái, lắc đầu ngao ngán: “Tôi thấy cậu còn chưa theo đuổi được tên mặt lạnh đó, thì đã trở thành kẻ ngốc cuồng si rồi.”

Mạc San Du từ từ xoay đầu, nhìn Ngải Lâm, nói: “Bây giờ không phải ư?”

Người đối diện trợn trừng mắt: “Cậu thật sự bị Lục Tư Hoằng bắt hồn mất rồi.”

Mạn San Du nhếch môi, nhìn cô ấy với vẻ khinh khỉnh: “Cậu mới biết á?”

Ngải Lâm thật sự muốn đạp cô một cái.

***

Lớp 10/1

Lục Tư Hoằng cúi đầu đọc sách, chốc lát lại nhìn xem đồng hồ, tiết học của lớp anh đã kết thúc được mười lăm phút rồi.

Anh bỗng nhiên đứng dậy, tay gập sách lại, xoay người ra khỏi chỗ ngồi.

Phan Thế Viễn vừa đi vào, nhìn thấy Lục Tư Hoằng liền vỗ vai anh: “Này, cái đuôi nhỏ hôm nay không đến tìm cậu à?”

Cậu ta chính là bạn cùng bàn với anh, cũng là người lần trước xin Mạc San Du công thức tính nhanh. Mỗi lần cô đến tìm Lục Tư Hoằng, cậu ta lại là người được hời nhất, chỉ cần nhường chỗ cho cô, bài giải khó cách mấy cũng có người giải giúp, chỉ thiếu là chưa nói thẳng nhờ cô dạy kèm, nếu được như thế, thành tích của cậu ta nhất định sẽ tăng thêm một bậc.

Mấy chữ “cái đuôi nhỏ” vừa đập vào tai, khoé môi Lục Tư Hoằng giật giật, anh không có ý sửa lại, cũng không có ý muốn nói chuyện với người trước mặt, chân đã định dời bước, nhưng không hiểu làm sao miệng không kìm được bật ra: “Tôi muốn đến thư viện, tránh ra.”

Cậu bạn nhún vai, nghiêng người nhường đường cho anh.

Vừa xong tiết học buổi chiều, Mạc San Du nói với Ngải Lâm mấy câu, rồi vội chạy ra khỏi lớp.

Trình Gia Khải nhìn theo bóng lưng cô, đôi mắt tối tăm, anh chậm rãi đứng lên, từ từ gấp sách lại, liền sau đó giằn mạnh xuống bàn, sải bước đi ra ngoài.

Ngải Lâm giật mình một cái, cô ấy ngẩng đầu, thấy bóng lưng của Trình Gia Khải mang theo lạnh lẽo khó nói nên lời.

Cao Kiến Văn ngồi cạnh cũng bị anh doạ đến ngẩn người, sau khi định thần lại thì Trình Gia Khải đã mất bóng rồi.

Ngải Lâm hỏi: “Cậu ta lại lên cơn gì vậy?”

Cao Kiến Văn ôm hai tay, nghiêng người xuống nhìn Ngải Lâm, nhún vai: “Cậu biết rồi đấy.”

Vẻ mặt cậu ấy thể hiện rõ “chuyện này còn cần phải hỏi ư?”

Đúng là không quá khó hiểu. Cũng bởi vì gần đây thái độ của Lục Tư Hoằng đối với Mạc San Du dường như thay đổi, cô lập tức nắm lấy cơ hội, biến thành cái đuôi dính sát theo người ta.

Mà đối với Trình Gia Khải chuyện này đương nhiên không hề dễ chịu.

Ngải Lâm bóp bóp trán, nói: “Cậu đi theo cậu ấy đi.”

Cao Kiến Văn nhìn Ngải Lâm như nhìn tên ngốc: “Nói đùa, bộ dạng của đại ca như ăn phải thuốc súng, tôi cũng không muốn tự nộp mạng đâu.”

Mạc San Du đi vào thư viện, cô nhìn quanh một vòng, nhìn thấy Lục Tư Hoằng ngồi trong góc cạnh ô cửa sổ, yên lặng đọc sách, nắng chiều dịu nhẹ hắt lên nửa gương mặt nghiêng của anh, tựa như đang vuốt ve. Người anh được nắng hoàng hôn bao phủ, chớp mắt cứ ngỡ như một bức tranh, cho dù nhiều năm về sau, tháng ngày trôi qua nhanh, vẫn không thể xoá nhoà khung cảnh đẹp đẽ ấy.

Lục Tư Hoằng cảm nhận được có người đang tới gần, anh ngẩng đầu lên, Mạc San Du bước nhẹ chân đi tới, ngồi xuống đối diện với anh, thấp giọng nói: “Cậu đợi lâu không?”

Tiết học của cô ra muộn, cũng bởi vì giáo viên dạy Lý cứ nói mãi không chịu ngừng, vừa tan tiết Mạc San Du lập tức chạy đi tìm anh, nhưng nghe cậu bạn cùng bàn nói anh đã đi đến thư viện rồi, cô liền chạy đến đây.

“Ai nói tôi đợi cậu?” Giọng Lục Tư Hoằng từ tốn vang lên.

Xem ra là cô tự dát vàng lên mặt mình, Mạc San Du chép miệng.

“Cậu đang đọc sách gì đấy?” Cô hỏi.

“Liên quan gì đến cậu!”

“Tôi cũng muốn đọc mà.”

Lục Tư Hoằng bất động, Mạc San Du với tay tới, đầu ngón tay chạm vào trang giấy trên sách.

Lục Tư Hoằng ngẩng đầu lên: “Cậu làm gì đấy?”

“Cho tôi xem tựa là gì.”

Lục Tư Hoằng gấp sách lại, Mạc San Du liếc thấy tên sách, vừa định mở miệng đã nghe anh nói: “Cậu đọc đi.”

Nói rồi anh đứng dậy, Mạc San Du cũng bật dậy theo, “Cậu định về à?”

“Tôi đi tìm quyển khác.”

“Không cần đâu.” Mạc San Du nói: “Để tự tôi tìm, cậu cứ đọc của cậu.”

Nhưng mà Lục Tư Hoằng không thèm nghe lời cô nói, chân dài đã sải bước đến một dãy kệ sách.

Mạc San Du than thầm, vội đuổi theo sau.

Lục Tư Hoằng vươn tay tìm sách, thấy cô đứng cạnh, hỏi: “Sao không ngồi ở kia đọc sách?”

Mạc San Du nhìn anh: “Tôi đợi cậu cùng đọc.” Hai tay cô cũng vươn ra tìm, nhưng đuôi mắt vẫn luôn chú ý theo anh.

Lúc trở về chỗ ngồi, Lục Tư Hoằng nhìn Mạc San Du đang chậm rãi ngồi xuống cạnh anh, “Qua kia ngồi.”

Mạc San Du đáp nhỏ: “Tôi sợ nói chuyện làm ồn đến người khác, ngồi gần sẽ dễ hơn.”

Lục Tư Hoằng liếc cô: “Cậu đến để đọc sách hay để tâm tình?”

Một tay bàn tay chống lên má, Mạc San Du nhìn anh, nói: “Cả hai.”

“Mạc San Du!” Giọng Lục Tư Hoằng rít nhỏ qua kẽ răng.

“Được, được, đọc sách.”

Lại qua một lúc, Mạc San Du nghiêng đầu, “Lục Tư Hoằng, sắp tới trường chúng ta sẽ tổ chức cuộc thi bơi lội giao hữu với các trường khác trong thành phố, tôi đã đăng ký rồi.”

Động tác lật sách của Lục Tư Hoằng hơi dừng lại, “Vậy à.”

Mạc San Du gật đầu: “Lục Tư Hoằng, lúc ấy cậu có thể tới cổ vũ cho tôi không?”

Lục Tư Hoằng ngẩng đầu, anh nhìn thẳng vào ánh mắt đang chờ mong của cô, thấp giọng hỏi: “Lớp tôi cũng có người tham gia, sao tôi phải cổ vũ cho cậu?”

Mạc San Du cũng không để ý, cô nói: “Cổ vũ cho ai cũng được, chỉ cần có mặt cậu, tôi sẽ được tiếp thêm động lực.” Đương nhiên, nếu cậu có thể cổ vũ cho tôi, chắc chắn tôi sẽ càng vui hơn nữa, những lời sau cô không nói, cô nghĩ, anh xuất hiện là tốt lắm rồi.

Mạc San Du nói xong, một bên chân mày hơi nhướn lên, khoé mong cong cong.

Kỳ thực dạo gần đây Mạc San Du nhận ra thái độ của Lục Tư Hoằng đối với cô dường như đã thay đổi, mặt dù biểu cảm vẫn luôn lạnh lùng, nhưng ít nhất anh đã không còn xua đuổi cô như trước, cũng không còn xem cô như không khí, để mặc cô tự biên tự diễn mà không đáp lời.

Cô biết, có lẽ khoảng cách giữa hai người đã được kéo gần hơn rồi, dù vẫn chưa đạt được kết quả như mong muốn, nhưng đây cũng là một bước tiến.

Chỉ cần có cơ hội, Mạc San Du lập tức nắm bắt, tuyệt không để vuột mất một chút.

Mỗi ngày lôi kéo anh cùng ăn cơm, ở ghế đá đợi anh chơi bóng cùng bạn bè xong liền mang nước đến cho anh, thỉnh thoảng còn kéo anh cùng đi cô đến thư viện.

Từng chút từng chút, tuy rằng không bày ra bộ mặt dễ xem cho cô coi, nhưng anh cũng không hề từ chối cô nữa.

Cô biết, chỉ cần bản thân cố gắng thêm một chút, có lẽ... người con trai như ánh nắng mặt trời ấy sớm muộn cũng sẽ mềm lòng.

Lục Tư Hoằng không đáp lời, nét mặt có chút không tự nhiên, anh quay đi.

Gió lướt qua ô cửa sổ, trong mắt Lục Tư Hoằng hiện lên gò má của người con gái đang được ánh hoàng hôn bao lấy, rủ bóng xuống đôi mắt cô tựa như ánh lên một ngọn lửa, phía xa xa có một dãy đỏ rực xuyên qua tầng mây, sắc màu xuyên thấu khung cửa kính, tất cả tập trung trên đôi môi đỏ mọng đang cong lên ấy.

Trong gió dường như mang đến hương thơm của dâu tây, thoang thoảng làm say lòng anh.

Là ai trồng vậy, vì sao chưa từng thấy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.