Bên ngoài cửa sổ, sương sớm vẫn còn đọng trên các phiến lá, dây thường xuân rủ xuống khẽ đong đưa theo làn gió nhẹ, vườn hoa nhỏ với màu sắc đan dệt vào nhau như một dải lụa mềm.
Mạc San Du mở cửa phòng đi ra, trên tay cầm balo, cô mặc áo thun và quần bò đơn giản, tóc cột lên gọn gàng, đuôi tóc đung đưa theo mỗi bước chân. Mẹ Mạc đang dọn dẹp trên bàn ăn, nghe tiếng bước chân bà ngẩng đầu, nhìn thấy cô thì ngạc nhiên hỏi: “Sao con dậy sớm vậy?” Bởi vì hôm nay là cuối tuần, bình thường cứ hễ được nghĩ học là con gái lại ngủ đến trưa trời trưa trật mới chịu dậy.
Mạc San Du ngáp dài ngáp ngắn, khẽ đáp: “Con có hẹn ra ngoài chơi với bạn ạ.”
Cô đi tới kệ bếp, mẹ Mạc xoay người theo sau, lấy đồ ăn sáng cho cô, hỏi: “Là tiểu Khải với Lâm Lâm à?”
Mạc San Du đón lấy phần ăn của mình, đặt trên bàn, vừa ăn vừa đáp: “Vâng ạ, hẹn nhau chín giờ.”
Mẹ Mạc nghe thế liền trợn mắt, vì ước chừng đã đến giờ, bà phát nhẹ lên tay cô: “Con biết mấy giờ rồi không? Hẹn nhau chín giờ mà còn ngồi đây rề rà ăn sáng thế hả?”
“Không sao ạ, lát nữa bọn họ đến nhà rồi cùng đi luôn.” Mạc San Du gặm bánh bao, uống một hớp sữa, hai má phồng lên đáp lời.
Vừa dứt câu, bên ngoài đã có tiếng gọi, mẹ Mạc đáp một tiếng, đi ra mở cửa.
Đám người Trình Gia Khải đã đến, nhìn thấy người mở cửa là mẹ Mạc liền lần lượt cúi đầu thưa.
Trình Gia Duyệt ngoan ngoãn khoanh hai tay lại, âm thanh mềm mại cúi đầu thưa: “Thưa dì, cháu mới đến ạ.”
Mẹ Mạc cười hiền hoà, xoa xoa đầu cô bé: “Ngoan quá.”
Trình Gia Duyệt cười tươi, mẹ Mạc nghiêng người: “Mấy đứa vào trong đi, con bé Du Du đang ăn sáng bên trong.”
Bà ngoại Mạc San Du cùng ba Mạc đang ngồi trên ghế xem tivi. Trình Gia Khải dẫn đầu bước vào lập tức cúi đầu thưa với hai người.
Bố Mạc vui vẻ gật đầu, bà ngoại Mạc San Du vẫy tay: “Tiểu Khải với Lâm Lâm đến rồi à, ây dà, còn có Duyệt Duyệt nữa, mau lại đây.”
Trình Gia Duyệt ngồi xổm xuống để bà ngoại Mạc San Du xoa đầu mình. Bà ngẩng đầu hỏi: “Mấy đứa đi khi nào về?”
Ngải Lâm đáp: “Khoảng chiều tối ạ, bọn cháu sẽ tranh thủ về sớm.”
Bà ngoại Mạc San Du xua tay: “Không sao, cứ đi chơi cho thoả thích, mấy đứa lâu lắm mới đi mà.”
Bố Mạc ở bên cạnh cũng nói: “Đúng vậy, mấy đứa cứ đi chơi vui vẻ, không cần căng thẳng, sắp thi đến nơi cũng cần giải stress một chút.”
Bà ngoại Mạc San Du gật đầu: “Hôm nay bà có gói há cảo, khi nào mấy đứa về nhớ ghé đây, lấy một ít mang về mà ăn.”
Trình Gia Khải lập tức nói: “Không sao đâu ạ, như vậy phiền bà lắm.”
Bà ngoại Mạc San Du không cho là đúng, “Bà nhìn mấy đứa từ nhỏ đến lớn, gói một ít đồ ăn cho cháu thì phiền cái gì mà phiền.” Bà chợt nghiêm mặt một chút: “Khi nào về nhớ ghé lấy, bằng không lần sau mấy đứa đến đây đừng trách.”
Ngải Lâm cười hì hì, Trình Gia Khải cũng ngượng ngùng sờ mũi.
Bà ngoại Mạc San Du nhìn Cao Kiến Văn, nói: “Tiểu Kiến cũng nhớ nhé.”
Cao Kiến Văn lập tức cười đáp: “Vâng ạ.”
Mạc San Du mang theo nửa cái bánh bao đang ăn dở, vai đeo balo, vừa cắn bánh bao vừa đi ra ngoài.
“Các cậu đến rồi à?”
Ngải Lâm đi tới, trừng mắt nhìn cô: “Đã hẹn chín giờ mà cậu còn ở đây thong thả ăn sáng.”
Mạc San Du cắn một miếng bánh bao vào miệng, nói: “Cũng đâu có trễ lắm, chẳng phải các cậu cũng mới đến ư.”
Trình Gia Duyệt chạy đến trước mặt Mạc San Du, cười với cô: “Chị San Du, lâu rồi không gặp, em nhớ chị lắm.”
Mạc San Du cười với cô bé, sau khi nuốt hết bánh vào miệng, cô mới nói: “Chị cũng nhớ em lắm.” Khi nói chuyện, cô nói hơi chậm: “Một tháng không gặp, em lại xinh hơn rồi này.” Nói xong còn vươn tay bẹo má cô bé.
Ngải Lâm bĩu môi, gương mặt xuất hiện trước mắt Trình Gia Duyệt, nói: “Vừa rồi em không nói với chị như thế.”
Trình Gia Duyệt ánh mắt ngây thơ nhìn cô ấy: “Em có nói là nhớ chị mà.”
“Nhưng không có chữ “lắm“.” Ngải Lâm nhắc lại.
Trình Gia Duyệt ngớ ra, cô bé nhe răng cười: “Đều giống nhau mà, nếu không để em nói lại.”
Ngải Lâm lắc đầu:“Không, đã qua rồi, em không bù đắp được.” Bộ dạng tổn thương cứ như bất kể chuyện cũng không vãn hồi được nữa.
Mạc San Du liếc nhìn cô ấy: “Vô vị.” Cô kéo tay Trình Gia Duyệt: “Đi thôi.”
Cao Kiến Văn nhìn Ngải Lâm cười khúc khích, lặp lại lời Mạc San Du: “Vô vị.”
“Cười cái gì?” Ngải Lâm đi tới, nhanh nhẹn đá một cái lên bắp chân cậu ấy, sau khi nghe tiếng suýt xoa vang lên, cô ấy vừa lúc lắc đầu vừa lè lưỡi, “Tôi cho cậu cười, cười đã đi.”
Cô ấy chào người lớn trong nhà rồi đi.
Cao Kiến Văn bất mãn lườm chằm chằm Ngải Lâm, cũng chào người lớn rồi mới theo sau.
Mẹ Mạc nói với theo sau: “Mấy đứa đi chơi cẩn thận nhé!”
Phía ngoài có âm thanh đáp vào: “Vâng ạ.”
Bà ngoại Mạc San Du hỏi mẹ Mạc: “Hân Hân, con đã mua nguyên liệu mẹ dặn chưa?”
Mẹ Mạc đáp: “Rồi ạ, nhưng sao mẹ biết mấy đứa nhỏ đến chơi mà mua sẵn nguyên liệu nhiều thế?”
Bà ngoại Mạc San Du rì rì nói: “Hôm nay bà Lâm Huệ sẽ đến, bà ấy rất thích ăn há cảo, mẹ muốn gói nhiều một chút cho bà ấy ăn.”
“Ra là vậy.”
Bà ngoại Mạc San Du gật đầu, xoay người đi vào bên trong, mẹ Mạc đi theo sau vào phụ.
***
Biệt thự của Lục gia nằm ở hoa viên Bát Trang, là nơi của những toà biệt thự cũ xưa, được xây dựng trước khi Trung Quốc thống nhất*, vốn đã rất lâu đời, nó không chỉ là nơi của những kẻ có tiền, mà còn là nơi đã trải qua tang thương nhưng vẫn sừng sững tồn tại với thời gian.
* Sau khi giành thắng lợi với Nhật Bản năm 1945. Thì năm 1947 chính phủ Quốc dân ban bố hiến pháp, cải tổ thành Chính phủ Trung Hoa Dân quốc. Tuy rằng sau cuộc thế chiến thứ hai (1939-1945), Trung Quốc ngoài mặt là một cường quốc lớn mạnh, nhưng trên thực tế thì nền kinh tế đất nước đã rơi vào suy yếu và đang bên bờ cuộc nội chiến. Kinh tế bị phá hủy và kiệt quệ để phục vụ nhu cầu chiến tranh bên ngoài và bên trong, lạm phát gia tăng, nạn đói đến cùng với chiến tranh, hàng triệu người mất nhà cửa vì lũ lụt và tình trạng bất ổn khắp nơi trên đất nước.
Sương gió thời gian lắng đọng trên từng ngõ ngách ở nơi này, có thể nói hoàn toàn tách biệt bên ngoài.
Thành phố Thiên Tân bước vào đầu hạ, khắp hoa viên Bát Trang ngập tràn ánh nắng, từng giọt nắng len lỏi qua lá cây xanh ươm, lướt trên giàn thường xuân mềm mại rồi tràn ra ngoài, phủ lên nét cổ kính của cả hoa viên, dù trải qua năm tháng, những toà biệt thự vẫn mang nét đẹp đầy trang nhã và sang trọng.
Nhà họ Lục có hai người con trai, một người là bố Lục Tư Hoằng - Lục Hàn, người còn lại là chú ba Lục Hành. Sau khi ông nội mất sớm, cổ phần của công ty chia hai, Lục Hàn để cho em trai tiếp quản, còn ông tách ra riêng gầy dựng sự nghiệp của chính mình, thành lập công ty ở Thượng Hải, năm đó, công ty Tư Hoằng ở trong tay Lục Hàn ngày càng lớn mạnh, phát triển thành một tập đoàn, dưới trướng có mười chín công ty con.
Lục Tư Hoằng vốn dĩ còn có một người anh trai, lúc anh trai năm tuổi đã bị bắt cóc, dù cố gắng nhưng bố anh vẫn không thể cứu kịp lúc, đây là nỗi đau đớn và ân hận lớn nhất trong cuộc đời ông.
Về sau sinh ra Lục Tư Hoằng, Lục Hàn giao con cho ông bà nội trông nom, từ nhỏ đã ở cùng hai người họ, anh được Lục Hàn bảo vệ rất kĩ, cho dù chỉ một thông tin nhỏ cũng không hề lộ ra, bởi vì thủ đoạn trên thường khóc liệt, kẻ thù cũng vô số, ông không muốn để sự việc tương tự năm đó lặp lại và cũng tuyệt đối không cho phép nó xảy ra lần nữa.
Lục Tư Hoằng bước xuống lối cầu thang xoắn, tiếng nói chuyện của bà nội và quản gia chậm rãi truyền vào tai anh, cách một khoảng xa, nghe không rõ lắm.
Tháng trước bố mẹ Lục Tư Hoằng trở về, mang rất nhiều đồ bổ quý hiếm, hiện tại bà nội Lục đang soạn ra một mớ, gói vào trong túi hộp, bảo quản gia cho người đem ra xe.
Quản gia thuận miệng hỏi: “Mấy thứ này đều đem hết sang nhà họ Mạc ạ?”
Bà nội Lục gật đầu: “Đúng vậy, bà cứ bảo người mang ra để ngoài xe.” Bà nói: “À phải rồi, lát nữa nhớ căn dặn đầu bếp hôm nay không cần phải nấu ăn.”
“Lão phu nhân định dùng cơm ở nhà họ?” Quản gia hỏi.
Bà nội Lục gật đầu, chợt nghiêng người nói nhỏ vào tai quản gia: “Thức ăn của đầu bếp không ngon bằng nhà họ Mạc, mẹ của tiểu Mạc nấu ăn rất ngon.”
“Thật ạ?” Quản gia có vẻ hơi khó tin, dù sao đầu bếp nhà họ Lục cũng là đầu bếp số 1, đồ ăn nấu mỗi ngày đều có thực đơn, đều là cao cấp, còn có thể so sánh ư?
Bà nội Lục nhìn vẻ mặt của quản gia, đoán cũng biết rằng bà ấy không tin, liền giơ một ngón cái dựng lên, nói chắc chắn: “Thật.”
Đồ ăn cao sang cách mấy, ăn riết cũng ngán, làm sao có thể so sánh với mấy món dân giả thường ngày có hương vị gia đình được.
Lục Tư Hoằng bước tới, bà nội Lục ngẩng đầu thấy anh, liền nói: “Lát nữa bà đến nhà tiểu Mạc, cháu cũng đi luôn nhé.”
Lục Tư Hoằng khẽ sựng người, qua hai giây mới đáp: “Vâng.” Anh nhìn mấy túi giấy đặt trên bàn, hỏi: “Mấy cái này là gì vậy ạ?”
Bà nội Lục xua tay: “Là quà cho nhà tiểu Mạc, cũng không thể ăn chùa của nhà người ta mãi được.”
Hai chữ “ăn chùa” khiến đầu chân mày Lục Tư Hoằng khẽ nhíu lại, mặc dù nghe cảm thấy không ổn, nhưng không thể phản bác được, một tháng đến nhà người ta hai lần, lần nào cũng ở lại dùng bữa đến tối mới trở về, quả đúng là “ăn chùa”, hơn nữa còn ăn không khách sáo.