Đoạn đường xuống núi lúc nào cũng dễ dàng hơn rất nhiều, cỏ dại trải dài ở ven đường mòn, cây cối cũng mọc um tùm. Ánh mặt trời hửng nắng ấm áp, xuyên qua vòm lá vươn trên mặt Mạc San Du, cô xốc balo, thả chậm bước chân đi cạnh Ngải Lâm.
Ngải Lâm nhìn Trình Gia Khải đi phía trước rồi lại liếc Mạc San Du bên cạnh, ánh mắt không ngừng đảo vòng hai người, thỉnh thoảng Cao Kiến Văn xoay lại cùng cô ấy trao đổi ánh mắt, rồi bất lực nhún vai thở dài.
“Giận thật rồi à?” Ngải Lâm hỏi.
“Cậu ta ngày càng quá đáng, lần này còn vô cớ gây sự, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua nữa.” Mạc San Du tức giận nói.
Ngải Lâm với tay bức một chiếc lá nhỏ khẽ phẩy phẩy, ánh mắt đảo theo động tác trên tay, lơ đãng hỏi Mạc San Du: “Trong mắt cậu Trình Gia Khải là người chỉ thích gây sự ư?”
“Lẽ nào không phải?” Mạc San Du nghiêng đầu, thoáng nhìn cô ấy.
Bàn tay Ngải Lâm hơi dừng lại, nói Trình Gia Khải thích đi gây sự, cái này cũng không sai biệt lắm, cậu ấy từ nhỏ đã là tiểu bá vương, hồi đó khi học tiểu học lúc nào cũng làm thủ lĩnh cầm đầu một đám người đi phá phách. Còn cô ấy và Mạc San Du cũng được hưởng lây hào quang chung, đi đến đâu cũng khiến người khác nể sợ, lên trung học rồi phổ thông, tính cách mới thu liễm một chút, tuy nhiên vẫn chứng nào tật nấy, khiến hai người không ít lần cầu tình giúp cậu ấy trước mặt bố Trình.
Không phải lần đầu, nhưng lại khiến Mạc San Du tức giận thật sự, chuyện này còn không phải nguyên do người bị Trình Gia Khải kiếm chuyện vô cớ là Lục Tư Hoằng ư.
Hàng cây xanh rờn mọc không đồng đều, cây cao cây thấp, đầu lá rũ xuống theo gió khẽ phất phơ, mùi hương của cây cỏ hoa lá thoang thoảng nơi đầu mũi, nhàn nhạt thoải mái nhưng chẳng thể thấm đượm vào lòng.
“Vậy cậu có biết lý do Trình Gia Khải gây sự với Lục Tư Hoằng là vì cậu không?” Từng câu từng chữ đã quanh quẩn ở bên môi Ngải Lâm, do dự hồi lâu vẫn không thể thốt thành lời, thôi thì cứ để Trình Gia Khải phó mặc cho số mệnh đi.
Không phải cô ấy chưa từng thúc đẩy hai người, nhưng nhìn xem, kết quả có khác được đâu.
Thật ra muốn làm bà mối cũng không dễ, haiz.
Từng nhóm người đi cạnh hoặc nối đuôi nhau chầm chậm xuống núi.
Trần Thanh Thanh kéo tay Đỗ Tâm nói khẽ: “Tôi nghe nói sáng sớm nay Lục Tư Hoằng với Trình Gia Khải xém chút nữa là đánh nhau rồi đấy.”
Động tác đang lau mồ hồ của Đỗ Tâm dừng lại, “Cậu nghe ai nói?”
“Nhóm người ở lều bên cạnh, bọn họ nói nhìn thấy Lục Tư Hoằng với Trình Gia Khải xảy ra tranh cãi.” Trần Thanh Thanh cố gắng suy nghĩ, “Cậu nói thử xem, giữa hai người đó thì có gì mà xung đột?”
Ánh mắt Đỗ Tâm bất giác đuổi theo bóng lưng của Lục Tư Hoằng, thoáng im lặng, giây sau: “Trình Gia Khải là bạn thân của Mạc San Du.”
Chuyện này Trần Thanh Thanh cũng biết, nheo mắt một chút, sau đó chợt thốt lên: “À phải, bọn họ nói hình như là gây nhau ở trước lều ngủ chỗ Mạc San Du, lúc đó cậu ta cũng có mặt, còn can hai người kia nữa.”
Ở trước lều ngủ Mạc San Du?
Trình Gia Khải thì không nói, nhưng còn Lục Tư Hoằng, hai lều ngủ cũng đâu gần nhau, sao lại chạy đến đó để xảy ra xung đột với Trình Gia Khải?
Bàn tay đang cầm khăn giấy khẽ vò chặt, bao nhiêu suy đoán chạy quanh trong đầu, nhưng ngoài Mạc San Du, thật sự không nghĩ được nguyên nhân nào khác.
Đường mòn không quá dài, cách trạm chỉ có 900 mét, nhưng khúc khuỷ, dưới chân còn có đá vụn rất nhiều, xe chở khách không thể đi lên được, lúc xuống núi đỡ mệt hơn, mọi người đều không tốn quá nhiều sức. Dưới trạm rất nhộn nhịp, bày đủ các quầy hàng với nhiều món đồ lưu niệm, mọi người sau khi ăn sáng xong cũng không lên xe lập tức, mà được phép dạo quanh một lúc.
Ngải Lâm kéo tay Mạc San Du chạy sang đông sang tây mấy lượt, Cao Kiến Văn cũng theo chân góp vui, thỉnh thoảng chỉ trỏ.
Trình Gia Khải vẫn mặt lạnh như cũ, không hé răng một lần.
Nắng vươn lên những chiếc khăn phủ trên quầy hàng, ánh lên đủ màu sắc loá mắt, giáo viên vì để cho học sinh được thoải mái, cũng không đi theo giám sát, chỉ dặn dò thời gian mọi người tụ hợp lại trước cổng trạm.
“Lục Tư Hoằng, cậu có mua được gì chưa?” Đỗ Tâm chạy bước chậm, đuổi theo sánh ngang anh.
Lục Tư Hoằng lắc đầu.
Đỗ Tâm nở nụ cười mềm mại, “Ở bên đó có bán rất nhiều đồ lưu niệm đẹp, hay tôi với cậu đi xem cùng nhé.” Vừa nói vừa đưa tay chỉ.
Ánh mắt của Lục Tư Hoằng khẽ di chuyển, nhưng không nhìn cô ta, chỉ nói một câu: “Cậu tự mình xem đi.” Rồi sải bước đi luôn.
Nụ cười trên môi Đỗ Tâm tắt ngấm, Trần Thanh Thanh nhẹ vỗ vai cô ta, “Sao thế?”
Bàn tay Đỗ Tâm siết chặt, khẽ lắc đầu.
Trần Thanh Thanh nhìn theo bóng lưng Lục Tư Hoằng đang hướng về phía Mạc San Du mà đi tới, liền nghiêng đầu, lén quan sát sắc mặt Đỗ Tâm, âm thầm kéo cô ta, cười cười: “Vừa rồi tôi thấy bên kia có nhiều đồ đẹp, tôi với cậu đi cùng đi.”
Đỗ Tâm cứng ngắt gật đầu: “Ừ.” Xoay người đi rồi, nhưng khoé mắt vẫn thấy đau nhói khi nhìn Lục Tư Hoằng đang đứng sau lưng Mạc San Du.
Lục Tư Hoằng không ngó đến Trình Gia Khải đang đứng phía sau ba người kia, anh thản nhiên đi tới cạnh Mạc San Du, âm thầm nắm lấy một bàn tay đang buông thỏng xuống của cô.
Mạc San Du nhanh chóng nghiêng đầu, trên gương mặt vẫn còn lưu giữ một tia giật mình, sau khi nhìn thấy người bên cạnh, cô thoáng nở nụ cười.
“Đang chọn gì vậy?” Lục Tư Hoằng hỏi.
Mạc San Du giơ món đồ trong tay lên: “Là túi hương đấy, thơm lắm.” Cô đưa lên mũi anh, khẽ phẩy phẩy cho hương thơm bay ra.
“Thích không, tôi mua cho cậu nhé?”
Mạc San Du vừa định nói không cần, nhưng miệng vừa há ra chợt ngậm lại, dù sao mấy thứ này cũng không quá đắt.
Thiếu nữ mà, trong lòng lúc nào cũng ôm một chút tâm tư, Mạc San Du cũng không ngoại lệ, cô rất muốn thử hưởng thụ cảm giác mua đồ được bạn trai trả tiền, thế là lời vọt lên miệng liền trở thành sảng khoái đồng ý.
Lục Tư Hoằng nắm tay Mạc San Du không quá chặt, cô hồn nhiên rút ra để hai tay tiện lựa chọn, đầu vẫn không ngẩng lên, nói: “Chọn hai cái nhé, tôi một cái, cậu một cái.”
“Ừ, vậy chọn kiểu dáng giống nhau đi.” Ánh mắt Lục Tư Hoằng bám trên gò má ửng hồng vì nắng của cô, có giọt mồ hôi từ trên thái dương lăn dài trên làn da như ngọc kia.
Mạc San Du cười nói: “Tất nhiên rồi.”
“Cái quạt pin hôm qua cậu còn giữ không?”
“Còn.”
“Ở đâu?”
Mạc San Du tuỳ tiện đáp: “Để ở trong ngăn phía sau balo ấy.”
Lục Tư Hoằng kéo mở khoá balo, lấy ra cây quạt pin nhỏ, anh bật công tắc, nhẹ nhàng đưa tới gần Mạc San Du, thấy tóc của cô rơi xuống vai, anh dịu dàng vén chúng ra sau.
Bỗng nhiên có gió mát thổi đến phảng phất quanh quẩn trên gương mặt, Mạc San Du ngạc nhiên, chậm chạp xoay đầu lại.
Cây quạt nhỏ đang kề gần liền lùi ra một chút, chỉ sợ cánh quạt quẹt trúng vào cô, Lục Tư Hoằng hỏi: “Sao vậy?”
“Tôi tự cầm được.” Mạc San Du với tay định giằng lấy, nhưng bị Lục Tư Hoằng chặn lại, cô nói: “Mỏi tay cậu đấy.”
Lục Tư Hoằng không dùng nhiều sức, chỉ khẽ bóp bóp bàn tay mềm mại không xương của cô rồi buông ra: “Không mỏi, cậu cứ chọn đi.”
Đối mặt với Lục Tư Hoằng của hiện tại, Mạc San Du có đôi phần không thích ứng kịp, trước kia anh nhìn cô chỉ có nửa con mắt, lãnh đạm hờ hững vô cùng, nhưng bây giờ trong ánh mắt ấy luôn hoạ lên vài nét dịu dàng khiến người ta không thể cưỡng lại nổi.
Khoé môi Mạc San Du vẽ ra một tia cười lấp lánh, cô sáp đến gần anh một chút, hơi ngửa mặt, thấp giọng hỏi: “Đây là đặc quyền khi làm bạn gái của cậu đó hả?”
Lục Tư Hoằng hạ mắt, trong con ngươi phản chiếu duy nhất bóng hình của người con gái, khoé môi anh cong lên, để lộ ý cười nhẹ: “Là đặc quyền chỉ dành cho cậu.”
Nói thời gian muôn trùng cũng không quá đúng, anh chỉ mới mười lăm tuổi, linh hồn bị lưu đày hay một kiếp dập dềnh tang thương đều chưa từng nếm trải, chẳng qua từ khi trái tim rung động, luôn có một cảm giác non sông vạn dặm cuối cùng cũng tìm được nơi để ký gửi tình cảm.
Thế nên tất cả sự dịu dàng ôn nhu, đều muốn đem dành hết tất cả cho người ấy.
Là đặc quyền chỉ dành cho Mạc San Du.
Nghe được đáp án này, Mạc San Du bật cười khúc khích, trong lòng vui vẻ như nở hoa.
Ngải Lâm liếc nhìn hai người nọ, giữa ánh nắng chói chang vậy mà vẫn cảm nhận được nhiệt độ xung quanh đang dần thấp xuống, mà hơi lạnh ấy đang toát ra từ người đứng phía sau.
Cô ấy trao đổi ánh mắt với Cao Kiến Văn, sau đó xoay người thản nhiên kéo Trình Gia Khải và Cao Kiến Văn, cười ha hả: “Không lựa được rồi, đi, sang bên kia chọn tiếp nào.”
Trình Gia Khải rút tay ra, Ngải Lâm cương quyết giữ chặt, “Cau có cái gì, đi theo tôi.”
Mấy bận giật tay không được, Trình Gia Khải đành để mặc Ngải Lâm kéo đi, gương mặt anh lạnh lùng, trong mắt không có chút độ ấm nào.
Mạc San Du chọn hai túi hương thổ cẩm có màu đỏ nhạt làm chủ đạo, cô giữ một cái, còn một cái nhét cho Lục Tư Hoằng, cười tủm tỉm: “Cái này có được xem là đồ đôi đầu tiên của chúng ta không?”
Túi hương thổ cẩm hầu như sạp hàng nào cũng có bán, mấy loại này phổ biến nhiều vô kể, tuy không phải là duy nhất, nhưng nghĩ tới cái trên tay mình và Mạc San Du giống nhau, trong lòng Lục Tư Hoằng như nếm phải mật ngọt, anh nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc cô, gật đầu: “Ừ.”
Giữa chốn đông người, lại ngang nhiên có những động tác gần gũi như vậy, đồ ngốc cũng nhìn ra hai người chắc chắn có gì mờ ám.
Anh liếc tôi, tôi liếc anh, âm thầm trao đổi ánh mắt với nhau, trong lòng đều nhất mực dấy lên vô số tò mò.
Mạc San Du và Lục Tư Hoằng á?
Trong trường có biết bao nhiêu bóng hồng mơ tưởng đến Lục Tư Hoằng, ngay cả nữ thần khối 10 Đỗ Tâm cũng là một trong số đó, nhưng cuối cùng núi băng Lục Tư Hoằng vậy mà lại đổ trong tay Mạc San Du.
Tuy Mạc San Du cũng là một mỹ nữ, nhưng trong lòng mọi người đều cho rằng Lục Tư Hoằng sẽ thích kiểu nữ thần nhu mì, dịu dàng như Đỗ Tâm.
Thế mà nhìn xem, một người nhiệt tình như lửa, một người ngàn năm không chịu tan chảy, sự kết hợp này... cũng thật độc đáo đó chứ.
Lục Tư Hoằng nắm tay Mạc San Du đi lẫn trong đám đông, anh nghiêng đầu nhìn cô, “Hôm qua cậu đến trường bằng gì?”
Ánh mắt Mạc San Du đang ngó nghiêng, nghe anh hỏi liền xoay đầu đáp: “Xe bus.”
“Vậy lát nữa nếu xe cậu đến trường trước, đợi tôi một lát nhé.” Lục Tư Hoằng nói: “Tôi đưa cậu về.”
Lục Tư Hoằng vừa dứt lời, liền nhìn thấy tròng mắt của Mạc San Du khẽ xoay, có chút biến đổi, anh nhướn mày nhìn cô.
“Lục Tư Hoằng, trước kia tôi cũng từng muốn đi nhờ cậu, có nhớ không?”
Lục Tư Hoằng sững người, thoáng gật đầu.
Mạc San Du bĩu môi: “Khi đó cậu lạnh lùng chết đi được, tôi thậm chí còn nghĩ rằng cậu thật sự muốn bỏ mặc tôi.”
Quả thật khi ấy Lục Tư Hoằng có ý nghĩ như vậy, anh đối với cô chỉ cảm thấy rất phiền, nhưng không hiểu trời xui đất khiến làm sao, khi nhìn thấy bóng hình gầy nhỏ chìm khuất trong màn đêm ấy, gió lạnh thổi tới, có chút cô tịch, anh liền đổi ý.
Về sau Lục Tư Hoằng còn tự mắng bản thân đã bị chập mạch, nhưng bây giờ nghĩ lại cảm thấy rất may mắn.
Chỉ vì một ánh mắt lơ đãng, cứ như là định sẵn, nhìn thấy người có thể khiến lòng mình xót xa.