Em Có Đau Lòng Không?

Chương 31: Chương 31: Tự tay thiết kế món quà đầu tiên




Gió đêm mang theo hơi lạnh, thổi tung tấm rèm trước ô cửa sổ, Mạc San Du ngồi trên giường, để mặc tiểu Cửu đùa nghịch đang quấn lấy cổ tay mình, cô nâng mắt nhìn bầu trời đêm ở phía xa, trong lòng càng buồn.

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, “Tiểu Du, mẹ vào được không?”

“Được ạ.” Mạc San Du xốc chăn, đem tiểu Cửu trờ về cái ổ của nó.

Bà ngoại và mẹ Trình tiến vào, hai người ngồi bên mép giường, tay mẹ Trình cầm ly sữa đưa cho Mạc San Du.

Mẹ Mạc bước tới đóng kín cửa sổ: “Sao lại mở toang cửa sổ như vậy, con sẽ bị cảm đấy.” Mẹ Mạc nói: “Con uống sữa đi.”

Mạc San Du ngồi trên giường nhận lấy, “Cảm ơn mẹ và bà ngoại ạ.” Sau đó uống từng ngụm sữa vào miệng.

Mẹ Mạc dịu dàng nhìn cô, nhẹ giọng nói: “Có phải con còn buồn vì chuyện hôm nay không?”

Động tác của Mạc San Du dừng lại, hai tay cô cầm ly sữa, đặt trên lòng, ánh mắt cụp xuống: “Vâng ạ.”

Bà ngoại Mạc San Du xoa xoa đầu cô, giọng điệu già nua đầy yêu thương: “Tiểu Du, còn rất nhiều cơ hội đang chờ con ở phía trước. Lần thi này cũng xem như là khởi đầu, phải khó khăn trở ngại một chút thì con mới càng biết cố gắng và nổ lực hơn.”

“Con biết.” Mạc San Du thấp giọng đáp.

Mẹ Mạc nắm lấy một bàn tay con gái, khẽ giọng: “Không có bất cứ chuyện nào là dễ dàng, cũng không phải ai sinh ra đã ở sẵn vạch đích, nhưng mẹ tin tưởng con, bởi vì tiểu Du của mẹ vẫn luôn xuất sắc như thế, một chút thua cuộc chắc chắn sẽ không khiến con khó chịu mà từ bỏ, phải không?”

Mạc San Du ngẩng đầu, “Đương nhiên rồi ạ.” Cô ủ rủ nói: “Con biết lần thua này là một bài học cho mình.” Nói thì nói như vậy, nhưng cô vẫn thấy buồn, bởi vì bản thân đã cố gắng nhiều như thế.

Mẹ Mạc xoa vỗ về cô: “Có thể buồn nhưng không được nhụt chí, con tự điều chỉnh tâm trạng mình được không?”

Mạc San Du gật đầu: “Được ạ, qua hôm nay sẽ tốt thôi ạ.”

Cả hai người lớn đều vừa lòng gật đầu, bà ngoại Mạc San Du vỗ khẽ đầu cô, nói: “Con uống hết sữa rồi nghỉ ngơi sớm nhé.”

“Dạ.” Mạc San Du ngoan ngoãn đáp.

Bà ngoại Mạc San Du và mẹ Mạc nhìn cô một lúc mới đứng dậy đi ra ngoài, khép cửa lại giúp cô.

Mạc San Du uống xong ly sữa, cô thẩn thờ ngồi trên giường một lúc rồi với tay tắt đèn, nhào sang góc giường, nói khẽ: “Tiểu Cửu ngủ ngon.” Sau đó mới xoay người nằm chỉnh tề lại.

Chuyện lần này xem như một bài học, không phải chỉ cần nổ lực thì sẽ thành công, mà còn phải dựa vào năng lực của bản thân.

So với buồn, thì cô cảm thấy không cam tâm nhiều hơn, nhưng bản thân phải cố gắng tự chấn chỉnh lại, cô không muốn để tâm trạng ảnh hưởng đến những người bên cạnh mình.

Biệt thự nhà họ Lục.

Lục Tư Hoằng đặt bút xuống, nhìn bản vẽ trong tay, tâm tình cảm thấy tốt hơn một chút.

Trên bản vẽ là một sợi dây chuyền với mặt là cá voi xanh, thân mình nó quẫy đập tựa như đang tung mình giữa làn biển khơi, phóng khoáng tự tại.

Trong đầu Lục Tư Hoằng không tự giác tưởng tượng đến dáng vẻ Mạc San Du tung mình uốn lượn trong làn nước, mỗi một động tác đều đẹp đẽ như vậy, anh nhìn mà không thể rời mắt.

Trong khoảnh khắc anh dường như phát hiện, cô sinh ra chính là thuộc về nơi ấy, nơi của những làn sóng, mà ở trong đó, phía trước chính là bầu trời của cô, để cho cô mặc sức tung hoành, tại tại tiêu dao.

Lục Tư Hoằng thoáng chìm trong suy nghĩ mà không hay biết bà nội Lục đã đẩy cửa vào, còn đứng ở bên cạnh anh.

“Nhóc con, nghĩ gì mà đần người ra vậy?”

“Bà ạ?” Lục Tư Hoằng hoàn hồn, nâng mắt lên ngạc nhiên.

Anh vội đứng lên, kéo thêm một cái ghế cho bà.

Bà nội Lục nhìn anh: “Gần đây con sao thế, cả người cứ như trên mây, có phải có tâm trạng không?”

Lục Tư Hoằng lắc đầu: “Không có gì đâu ạ.”

“Còn nói không?” Bà nội Lục nói: “Con là do một tay bà nuôi từ nhỏ đến lớn, con sâu trong bụng con nghĩ gì bà đều biết hết nhé.”

Thấy anh không đáp, ánh mắt bà nội Lục quét tới trên bàn, nhìn thấy có một bản vẽ, không đợi anh phản ứng liền vươn tay lấy lên.

“Đây là gì?” Bà nội Lục nghiền ngẫm, “Cái này hình như là dây chuyền cho con gái.”

Lục Tư Hoằng mím môi.

Bà nội Lục cười cười, “Nhóc con, động lòng với cô bé nào rồi phải không?” Bà đoán: “Tiểu Mạc?” Tiểu Mạc thích bơi lội, chuyện này bà biết rất rõ, mà biểu tượng con cá voi tung mình như thế, thật giống như đang bơi giữa biển cả, vừa nghĩ liền liên tưởng đến con bé ấy ngay.

Nhìn thái độ trầm mặc của anh, nhưng lỗ tai lại âm thầm đỏ lên, bà nội Lục chắc mẩm: “Đoán đúng rồi?”

Lục Tư Hoằng im lặng không đáp, âm thầm thừa nhận.

Bà nội Lục chợt cau mày: “Cái biểu hiện gì đây? Suốt ngày chỉ biết mặt lạnh như tiền, làm như thế cả thế giới đều nợ con không bằng.” Bà nhịn không được dạy dỗ: “Con đấy, đừng nói là bà không biết, bà nhìn thấy rõ nhé, thích người ta lại không chịu thể hiện ra, lúc nào cũng chỉ biết trưng cái bản mặt thối này với con bé, thì ai mà muốn để ý đến con.”

Lục Tư Hoằng dè dặt hỏi: “Mặt thối ạ?”

Bà nội Lục gật đầu: “Đúng.”

“Vậy phải làm thế nào mới tốt ạ?”

“Cười lên một cái xem nào.”

Lục Tư Hoằng mím môi, khẽ mỉm cười.

Bà nội Lục phất tay thất vọng: “Thôi đừng cười, bà vừa nhìn đã nhịn không nổi muốn đấm vào mặt con vài cái rồi.”

Sắc mặt Lục Tư Hoằng đen kịt.

“Biết dịu dàng không? Biết quan tâm không?”

Lục Tư Hoằng gật gật đầu.

Bà nội Lục quát: “Biết thì sao không đi bày tỏ với người ta? Suốt ngày đần mặt ra làm cái gì!”

“Vâng.” Lục Tư Hoằng hé môi ngậm lại mấy lần, cuối cùng vẫn hỏi: “Có phải bà đã tính toán hết rồi không ạ?”

Bà nội Lục nhướn mày: “Cứ tưởng con thông minh thế nào, hoá ra cũng chỉ có vậy.” Bà vui vẻ đứng lên, vỗ vỗ vào vai thằng cháu ngốc: “Mỗi cuối tuần bà đều lôi kéo con đi tới nhà họ Mạc, con thật sự nghĩ chỉ đến đó ăn chùa thôi hả? Là đến để câu cháu dâu đấy.”

Sợi gân trên thái dương của Lục Tư Hoằng giật liên hồi.

Bà nội Lục sung sướng cười: “Cố gắng theo đuổi con bé đấy nhé, đừng có để người ta cướp mất rồi ngồi đó mà khóc thầm.” Nói rồi xoay người đi ra, trước khi khép cửa lại, bà còn vẫy vẫy tay.

Lục Tư Hoằng bóp trán, đôi mắt anh dừng trên bản vẽ kia, dần dần ánh lên nét nhu hoà.

Ánh trăng sáng tỏ rọi qua ô kính hình chữ nhật trên trần, nước trong hồ nhẹ nhàng dập dờn, bên góc hồ, đôi nam nữ quấn chặt lấy nhau.

Khuôn mặt của người con gái vùi chặt vào lòng Lục Tư Hoằng, đôi tay anh chậm rãi khẽ nâng cằm cô lên, ánh mắt cô trong suốt lấp lánh, như chứa đựng cả một bầu trời đầy sao.

Đầu ngón tay mơn trớn một đường từ mắt, mũi, miệng, rồi lướt đến cái cổ thon nhỏ trắng ngần kia, làn da dưới tay anh trơn nhẫn mịn màng như tơ lụa, nước rất lạnh, nhưng lồng bàn tay như một biển nham thạch, khẽ khàng thêu đốt trên mỗi tấc da của cô, người con gái trong lòng run nhẹ, cánh tay mềm mại vòng ra sau lưng ôm chặt lấy anh.

Lục Tư Hoằng nhếch miệng cười, đầu cúi thấp xuống, đôi môi chậm rãi chạm vào môi cô, tinh tế thưởng thức, người con gái trong lòng ưỡn người, khẽ “ưm...” một tiếng đầy mê hoặc, anh càng thêm siết chặt vòng eo thon nhỏ chỉ bằng một nắm tay kia, giọng điệu trầm khàn ôn nhu: “San Du...”

Theo tiếng gọi, Lục Tư Hoằng bỗng giật mình, đôi mắt mơ màng dường như chưa kịp tỉnh ngủ, sau một lúc cảm thấy không đúng lắm, mắt anh trợn to, cả người đang trong tư thế nằm sấp, anh hoảng hốt chống hai tay bật dậy, lần đầu tiên chửi thề: “Chết tiệt.”

Sau đó lập tức chạy vào nhà vệ sinh giặt quần, cảm thấy ảo nảo không thôi, anh vậy mà lại... mộng xuân.

Lục Tư Hoằng cảm thấy hai lỗ tai như bị thiêu đốt, trong lòng không thể không nghĩ đến cảnh trong mơ, đến cả hô hấp cũng rối loạn, cổ họng lại bắt đầu khô khóc.

Anh nhắm mắt lại, nhớ đến vòng eo thon nhỏ của cô, nhớ đến thân người mềm mại mà anh ôm siết vào lòng ngày đó trên lối cầu thang, và cả đôi môi lan toả hương vị dâu tây trong thư viện.

Năm giờ sáng, Lục Tư Hoằng cắn răng, đứng dưới vòi nước lạnh suốt ba mươi phút để dập tắt ngọn lửa trong lòng.

***

Xe dừng ở trước một cửa hiệu trang sức cao cấp, nhân viên bên trong mở cửa tiếp đón, Lục Tư Hoằng chậm rãi đi vào.

Anh lấy bản vẽ từ trong túi quần, đưa lên quầy cho nhân viên: “Tôi muốn đặt riêng sợi dây chuyền này.”

Lục Tư Hoằng bề ngoài mặc dù luôn lạnh nhạt, nhưng cùng lắm thì chỉ khiến cho người khác cảm thấy đây là một vị thiếu gia cao ngạo, bởi vì tuổi nhỏ nên vẫn chưa thể bộc lộ khí chất thâm trầm.

Nhân viên gật đầu, “Cậu chờ một chút.” Sau đó nói nhỏ với người bên cạnh, bảo đi gọi quản lý đến.

Quản lý vừa xuất hiện, bộ mặt tươi cười niềm nở, Lục Tư Hoằng đẩy bản thiết kế đến cho ông ta.

“Làm giống như bản vẽ này.” Tay anh chỉ: “Trên thân của cá voi toàn bộ đều phải đính bằng kim cương xanh, được không?”

Đính toàn bộ?

Tuy rằng mặt cá voi này không lớn lắm, chỉ nhỏ bằng nửa ngón tay cái, nhưng đính toàn bộ bằng kim cương xanh, như này... đại gia đây rồi.

Lục Tư Hoằng nhìn nét mặt của ông ta, nhàn nhạt hỏi: “Không được?”

Quản lý vội xua tay: “Được chứ được chứ, Van Cleef chúng tôi luôn xem khách hàng là thượng đế mà, cậu muốn đính toàn bộ phải không? Không thành vấn đề.”

Lục Tư Hoằng hỏi: “Bao lâu?”

“Nửa tháng.” Quản lý lập tức nhanh nhẹn trả lời.

Lại thấy anh cau mày, vội sửa lại: “Nhanh nhất là mười ngày.” Còn kiên định cam đoan: “Tuyệt đối sẽ hoàn thành tỉ mỉ cho cậu.”

Lục Tư Hoằng gật đầu, từ trong bóp tiền lấy ra một tấm thẻ, nói: “Mười ngày sau tôi sẽ đến lấy.”

“Được được.” Quản lý nhìn thấy là một chiếc thẻ Black card thì âm thầm líu lưỡi, vội nhận lấy, tươi cười rạng rỡ nói: “Về dây chuyền được thiết kế riêng này, chúng tôi vẫn chưa thể định giá cụ thể, hay là cậu cứ cọc trước mười vạn nhé, đợi sau khi hoàn thành rồi, chúng tôi sẽ báo giá cho cậu.”

Lục Tư Hoằng không có ý kiến, quản lý xoắn xuýt theo sau anh, sau khi hoàn thành xong giấy tờ, cười không khép miệng lại được, vui vẻ tiễn anh ra ngoài.

Mười ngày sau Van Cleef nhanh chóng đã làm xong, lập tức liên lạc với Lục Tư Hoằng đến lấy.

Lục Tư Hoằng ngắm nhìn chiếc hộp tinh xảo đựng sợi dây chuyền cá voi xanh bên trong, khoé miệng không kìm được nhếch lên dịu dàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.