Em Có Nghe Thấy

Chương 2: Chương 2: Mở đầu: Yến Thanh Đô




Quyển thứ nhất - Lan Đình Tự

Chương mở đầu: Yến Thanh Đô

Khoảng năm giờ chiều.

Tăng hệ thống sưởi trong nhà lên vài độ, Kha Giảo ôm laptop rúc vào cái ổ trong chăn, cái mũi khụt khịt bị khăn giấy lau đến đỏ hồng, mở Weibo lên, load news feed.

Cô bị cảm hai hôm nay, uống thuốc vào vốn là đang mơ màng buồn ngủ, nhưng lúc này con mắt chợt liếc đến bài Weibo đầu tiên vừa mới nhảy ra, trong nháy mắt cả người đều tỉnh táo.

Trời ạ... Cô không nhìn lầm chứ? Djay mà lại đăng Weibo?!

Cô liều mạng dụi dụi mắt, nhiệt huyết sôi trào ngồi ngay ngắn lại, nhanh chóng đưa mặt đến trước màn hình cẩn thận đọc.

“[Hợp xướng năm người] 《Yến Thanh Đô》, phát tại K Trạm/ Lời: @Djay, Nhạc: @Djay, Hát: @Djay, @Đại Hoa, @Bạch Ngân, @Nấm Muối, @Khải Khải, Mix: @Đại Hoa, Thiết kế/ poster: @Thương Thương. Link: ***.”

Bài viết ngắn gọn, đơn giản, không có dù chỉ một lời dư thừa này, lại nhìn thoáng qua người đăng Weibo, đích xác là Djay đã ở ẩn gần một tháng không xuất hiện trên Weibo dùng tài khoản Weibo cá nhân của anh đăng lên.

Cô nhớ, Công Tử ra bài bát trước, hình như... đã là chuyện của năm ngoái rồi thì phải?

Djay, biệt danh Công Tử, nam thần toàn năng của giới phối âm trên internet, giới nhạc cổ phong, giới cover.

Đó là bản mạng* duy nhất trong lòng cô, cũng là âm thanh tuyệt vời mà cô đã hâm mộ suốt ba năm ở giới 2D*.

Bản mạng*: Ý chỉ thần tượng mình thích nhất, yêu nhất, hâm mộ nhất, nhưng không thể hiện là mình không thể thích những người khác.

Giới 2D*: Nguyên văn là “Nhị thứ nguyên”, xuất phát từ Anime, chỉ thế giới hai chiều, ở đây chỉ thế giới ảo.

Tay run run reload lại một lần, chỉ trong hai phút ngắn ngủi bài Weibo này đã có gần nghìn cái bình luận, căn bản không cần mở ra đọc cũng biết cả giới đều đang sôi sục rồi, Kha Giảo luống cuống bò tới tủ đầu giường lấy tai nghe cắm vào máy tính, vội vàng mở liên kết của K Trạm Âm Nhạc lên nghe.

Tiếng sáo chậm mà du dương, giai điệu êm tai uyển chuyển, từng giọng ca hay có tiếng trong giới lần lượt vang lên, tiếng của Đại Hoa đậm chất từ tính, chất giọng cao của Bạch Ngân rất rung động, tiếng của Nấm Muối ngọt ngào êm ái, chất giọng thiếu niên của Khải Khải lại dịu dàng, Kha Giảo vẫn luôn giữ vững hô hấp yên lặng nghe, cho đến khi... cái giọng ca cực kỳ quen thuộc ấy cất lên.

“Nửa đêm bài ca dài vang khắp bốn phương, Thanh Đô hờ hững mặc cả hành trình.”

Gần như ngay giây thứ hai sau khi tiếng của Djay vang lên, cô liền kích động đến suýt khóc.

Trong lạnh lùng mang theo độ ấm, trong xa cách mang theo sự gần gũi, trong trẻo mà thấu đáo, chỉ nghe một lần là có thể hoàn toàn đắm chìm, thanh tuyến của anh trước giờ không ai có thể bắt chước theo được.

“Quá hay rồi...” Lặng lẽ cảm thán một câu, Kha Giảo nước mắt lã chã lại rút khăn giấy lau nước mũi lần nữa, “Sao có thể hay như vậy chứ...”

Chỉ có người thật sự yêu tha thiết cái giới này mới có thể hiểu được, trong khoảnh khắc bản mạng xuất hiện rốt cuộc có thể khiến người ta điên cuồng cỡ nào, nói là cả thế giới đều bùng nổ cũng không quá đáng.

Cẩn thận tải cả bài hát xuống nghe trước năm lần, cô mới lại mở bình luận bài Weibo kia của Djay lên, mới chớp mắt mà số bình luận đã tăng vọt lên đến 5000+

“Công Tử gả cho em! Công Tử em yêu anh aaa...”

“Cũng hơn nửa năm nam thần Djay của tôi không ra bài mới rồi, vừa ra lại là hợp xướng, còn chỉ có ba câu đơn ca, nhưng dù là vậy thì vẫn cảm động phát khóc mà 5555*”

5555*: Phát âm nghe giống huhuhu.

“Nghe mà cả người đều sắp hỏng rồi, Công Tử anh đẹp như vậy là muốn thế nào đây hả!!”

“Bản mạng của tôi lại đẹp trai xé trời rồi, tối nay không ngủ nữa, phải nghe bài này cả đêm.”

“Công Tử đại nhân Halloween vui vẻ, moa... moa...!”

...

Đọc bình luận mà xúc động theo, Kha Giảo kích động cầm di động lên gọi cho cô bạn thân Tăng Thiến.

“Thiến Thiến, thật sự bây giờ mình rất hạnh phúc, bản mạng của mình ra bài hát mới rồi cậu biết không! Anh ấy lại ra bài mới rồi!”

Xung quanh Tăng Thiến ở bên kia hơi ầm ĩ, qua vài giây mới truyền tới một giọng nói, “Lại là cái ca sĩ hát nhạc cổ phong kiêm võng phối tên là Djay đấy?”

“Ừm ừm!”

“... Nhìn chút tiền đồ này của cậu xem, cậu nói đi, chẳng phải là một tên đàn ông 2D thôi sao? Nhìn không thấy sờ không được, nhưng cậu còn để ý hơn cả những chuyện trong cuộc sống thực của cậu.”

“Mình cũng không phải là người si mê tùy tiện, anh ấy hát vừa hay lại có tài, tính tình còn khiêm tốn, kiểu người như vậy đáng được xưng làm thần tượng.” Nói tới Djay, Kha Giảo liền không nhịn được “lải nhải” phổ cập kiến thức cho Tăng Thiến, “Cậu có biết, trong giới võng phối và giới cổ phong, sự tồn tại của anh ấy chính là như một vị thần không? Nếu mình nói, những nghệ sĩ cậu dẫn dắt kia, căn bản không một ai có thể so với anh ấy...”

“Được rồi được rồi, giờ này cũng sắp ăn cơm tối rồi, cậu phục vụ Tạ thiếu gia thật tốt trước đi nha, nữ đầu bếp bé nhỏ.”

...

Tăng Thiến vừa nói dứt hai chữ cuối cùng, Kha Giảo giống như trong phút chốc bị người ta bắn giết, cả gương mặt đều tái xanh.

Trầm mặc mấy giây, cô mới chậm chạp cứng nhắc từ trong chăn bò ra ngoài, “... Tăng Thiến, mình hận cậu.”

Tăng Thiến ở đầu kia điện thoại cười gượng hai tiếng, “Mình biết.”

“Mình thật sự hận cậu.” Kha Giảo cầm điện thoại mở loa ngoài lên ném ở trên chăn, cau mày lục lọi lấy từ trong tủ quần áo ra chiếc áo khoác mặc lên người, “Hiện tại ngoài trời ngày càng lạnh rồi cậu biết không hả? Mình còn bị cảm nặng...”

“Ừ, xoa một cái nào, nấu ăn ngon nha, nghệ sĩ của mình gọi rồi, cúp trước đây.”

Ai oán nghe âm thanh báo bận của điện thoại truyền đến, Kha Giảo ủ rũ cúi đầu quấn khăn quàng, đút điện thoại cùng chìa khóa vào túi áo, tới phòng bếp cầm hai túi thức ăn mua lúc sáng rồi ra khỏi nhà.

Vào tháng mười hai, tiết trời thành phố T ngày càng lạnh, Kha Giảo chôn cả khuôn mặt trong khăn quàng cổ, vừa dùng điện thoại phát 《Yến Thanh Đô》 tự an ủi mình, vừa bước nhanh qua đường, đi thẳng về phía trước.

Đi bộ không tới 5 phút, cô nhanh chóng đến trước một tòa cao ốc màu trắng nằm độc lập.

Đi thang máy lên đến tầng hai mươi, cô “quen cửa quen nẻo” rẽ ra khỏi thang máy, tới nhấn chuông cửa căn hộ 2001.

Đợi khoảng gần mười phút, cánh cửa lớn đang đóng chặt mới được nhẹ nhàng mở ra từ bên trong.

Từ sau cánh cửa một gương mặt tái nhợt quen thuộc, không chút huyết sắc như mọi hôm cô tới đây lộ ra.

“Ai không biết còn tưởng là mình gặp phải Vampire...” Kha Giảo bị dọa một cái, tức giận đưa tay đẩy cửa ra, đi vào phòng.

Đối phương không để ý tới cô, nhìn cô một cái, rồi lại vòng trở về sô pha.

Kha Giảo đổi dép, đóng cửa lại, giương mắt nhìn về phía người đàn ông đang chăm chú chơi Wii* trên sô pha, “Hôm nay làm món khoai tây xào ớt chuông, thịt gà xào ớt và cà tím kho thịt, thế nào?”

Wii*: Còn có tên gọi khác là Revolution, là đầu điện tử mới nhất của Nintendo tính đến năm 2011, được tung ra nhằm cạnh tranh với Zeebo của Tectoy, Xbox 360 của Microsoft và Playstation 3 của Sony với lợi thế là công nghệ điều khiển không dây từ xa của Wii Remote, hay còn gọi tắt là Wiimote mà ba đối thủ trên không có được. Wiimote hoạt động khá giống Zapper của NES. Dùng Wiimote, người chơi có thể tự do đi lại trong phòng, thực hiện các động tác như bắn cung, ngắm súng một cách dễ dàng mà không cần cái tay truyền thống của Nintendo 64. Mặc dù Wii hoàn toàn tương thích với các phụ kiện của các tất cả loại máy thế hệ trước, các phụ kiện của GameCube vẫn có thể chạy được trên Wii, nhưng không hoàn toàn được hỗ trợ bởi tất cả các games. Ngược lại Wii Remote cho phép người chơi điều khiển hầu hết các game trên các loại máy Nintendo thế hệ trước.

“Đừng cho cà tím.” Qua mấy giây, một giọng nam lạnh lùng dễ nghe chậm rãi vang lên giữa nền âm thanh của máy chơi game.

“Vậy rau cần thì sao?”

“Cũng đừng.”

Kha Giảo xách hai túi thức ăn, gân xanh trên mặt thi nhau nổi lên, “Tạ Tu Dực, những thứ anh không thích ăn hoàn toàn có thể làm thành một quyển sách dạy nấu ăn đấy anh biết không hả? Từ trước tới giờ tôi chưa từng thấy người nào kén ăn như anh đâu.”

Từ đầu đến cuối ánh mắt của người đàn ông được gọi là Tạ Tu Dực chưa hề rời khỏi màn hình ti vi, “Làm món thịt.”

“Anh đã ăn thịt kho tàu hai ngày liền rồi.” Kha Giảo phẫn hận nhìn cánh tay với cẳng chân thon dài của anh, “Anh ăn chết không béo, hai ngày tôi cũng đã tăng nửa cân rồi, qua một tháng như thế, tôi muốn ra khỏi cái cửa này cũng không được nữa.”

Một lát sau, Tạ Tu Dực mới nhàn nhạt nói, “Vậy thì ra từ ban công.”

...

Kha Giảo lườm anh, tức giận đi vào phòng bếp.

...

Biết rõ tật xấu kén ăn của anh, cuối cùng cô vẫn chọn tôm thay cho cà tím anh không thích ăn, đợi món ăn được bưng lên bàn, Tạ Tu Dực mới tắt máy chơi game, chậm rãi đi tới ngồi xuống bên bàn ăn.

Bởi vì Kha Giảo bị cảm cúm, khẩu vị hai hôm nay vẫn không quá tốt, giúp anh xới cơm múc canh, xới thêm một phần mình ăn, cô cúi đầu tiếp tục load Weibo của Djay, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn anh một cái.

Mặc dù đã nhìn suốt mấy ngày, nhưng cô vẫn không thể không thừa nhận, người đàn ông như ma cà rồng này, thật sự là đẹp tuyệt vời.

Ngũ quan tinh tế chưa nói, tay thì đẹp bẩm sinh, dáng người lại tốt, chính là tính cách thật sự quái gở, cũng khó trách công ty quản lý của bọn Tăng Thiến mặc dù bị anh ta ngược đãi không ít, vẫn liều mạng muốn nâng cái kẻ khác người này lên cho nổi tiếng.

“Ăn xong rồi.”

Đang lúc cô suy nghĩ đến mê mẩn, Tạ Tu Dực đã để bát đũa xuống, đôi con ngươi màu đen xinh đẹp lẳng lặng nhìn cô, “Mai tôi muốn ăn vải với dưa hấu.”

Kha Giảo sững sờ một chút, khẽ nhíu mày, “Bây giờ là tháng mười hai, hai loại quả này đều là mùa hè mới có.”

“Phải là hai quả này.” Anh không nói thêm nữa, nhẹ nhàng đặt đôi đũa bên cạnh cái bát, đứng dậy từ trên cao nhìn xuống cô, “Phải tươi.”

~ Hết chương mở đầu ~

___________________________________

Lời tác giả:

Djay: Ông đây chính là “chim” như vậy đấy, có bản lĩnh đánh tôi à?

Lâu rồi không gặp, Tang bảo bối của các bạn cuối cùng cũng quay lại rồi ~ Mở hố vui vẻ ~\(≧▽≦)/~

Trước tiên giải thích chút, mặc dù quanh đi quẩn lại hố mở không phải là Lam Môi Chi Dạ khẳng định sẽ khiến một số độc giả thất vọng, nhưng tôi tin quyển sách này nhất định sẽ khiến các bạn đáng yêu lên một tầm cao mới! Sau ca hội YY tháng 1 vẫn đang qua lại với giới cổ phong, cũng hỏi nhờ bạn bè chỉ bảo rất nhiều chi tiết, cho nên sẽ phải cố gắng viết thật chân thực ~ với lại Công Tử của chúng ta tuyệt đối không phải vừa cao ngạo lạnh lùng vừa đáng yêu bình thường nha, nam thần mới năm 15 của các bạn tới rồi!! Mau mau lôi kéo người quen cùng theo đuổi thôi!

Nhân tiện, mỗi chương tôi đều sẽ đề cử cho các bạn một ca khúc cổ phong mà cá nhân tôi thích ~~ Chương 1, đề cử bài 《Chỉ Xích Tương Tư》 cùng là hợp xướng cổ phong giống 《Yến Thanh Đô》 nha! Đoán chừng rất nhiều người thích bài này, có thể nói là dàn sao hội tụ, thể hiện: Tiểu Khúc Nhi, Âm Tần Quái Vật, Lăng Chi Hiên, Hoàn Mỹ Tiên Kiếm, Walker, HITA, Aki A Kiệt, Tiểu Ái Đích Mụ, Phú Quý Ca, Mộng Lam, Yên Hoa Show.

Này, đọc phần mở đầu cảm thấy thế nào? Công Tử vẫn hợp khẩu vị của các bạn chứ? Mau load nhanh lên nhanh lên! Load nổ nam thần Djay đi! Mau bình luận thể hiện tình yêu của các bạn đối với nam thần Djay và nam thần Đậu Đậu đi nào ~~

Lời Editor:

Mình để link nhạc cổ phong tác giả giới thiệu ở dưới này, ai muốn nghe thì click vào nghe nhé:)))

YouTube:

Chỉ Xích Tương Tư [咫尺相思]: https://youtu.be/6MOOoUBGR6I

Chỉ Xích Tương Tư [咫尺相思] | OST Cổ Kiếm Kỳ Đàm: https://youtu.be/BUD1OwmVM9E

SoundCloud: Chỉ Xích Tương Tư [咫尺相思]: https://soundcloud.com/meocon243/chi-xich-tuong-tu-tieu-khuc-nhi-am-tan-quai-vat-lang-chi-hien-hoan-my-tien-kiem

5Sing: Chỉ Xích Tương Tư [咫尺相思]: http://5sing.kugou.com/yc/1063048.html

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.