Em Có Nghe Thấy

Chương 37: Chương 37: Phất Nghê Thường (1)




Gần cuối năm, Tạ Tu Dực hầu như cả ngày lẫn đêm ở trong studio thu âm cho EP album cá nhân đầu tiên sắp phát hành.

Do thời gian làm việc hỗn loạn như vậy, vì để cô không phải vất vả, anh bèn bảo cô khoảng thời gian này tạm thời không cần mỗi ngày đến nhà anh nấu cơm nữa.

Kha Giảo cảm thấy sự sắp xếp của anh hợp lý, nên rất ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của anh, mỗi ngày chui trong nhà làm trạch nữ chuyên tâm viết sách, thời gian rảnh, trừ lúc ở trong nhóm Cúc Cự tán gẫu với mọi người ra, thì là nhắn tin, gọi điện thoại với anh.

Mặc dù, thật ra cô rất nhớ anh.

Phải nói là, cực kỳ nhớ.

Nhớ khuôn mặt gợi đòn lại đẹp trai của anh, nhớ giọng điệu lúc trêu ghẹo mình của anh, nhớ cánh tay mạnh mẽ lúc ôm lấy mình của anh, càng nhớ dáng vẻ lúc say rượu cười lên mười dặm gió xuân của anh.

Nhưng cô càng hiểu, thân là bạn gái của anh, điều hiện tại cô nên làm, chỉ là bảo vệ cùng đồng hành.

Bởi vì muốn bắt kịp thời gian của anh, cô cũng điều chỉnh đồng hồ sinh học của mình đến mức có thể phối hợp với nhịp độ của anh, tầm tầm lúc rạng sáng cô mới tắm rửa xong, sấy khô tóc nằm lên giường, vừa lướt Weibo vừa đợi điện thoại của anh.

Mọi khi vào lúc này, thông thường anh đều sẽ gọi điện đến, nhưng hôm nay không biết làm sao, cô đợi hơn nửa tiếng rồi anh cũng chưa gọi đến.

Lặng lẽ tắt Weibo, cô thở dài, nội tâm vô cùng đấu tranh.

Cô muốn gửi tin nhắn cho anh.

Cho dù anh trả lời một chữ thôi cũng được, cô chỉ là muốn nói với anh một tiếng “chúc ngủ ngon“.

Đấu tranh mấy phút liền, cô mới gửi cho anh một tin nhắn Wechat, nói cho anh biết, bảo anh nghỉ ngơi sớm một chút, cô ngủ trước rồi.

Ai ngờ Wechat vừa gửi đi chưa được mấy giây, điện thoại của anh đã gọi tới rồi.

“A lô, a lô?” Vì là ban đêm, giọng nói cũng trở nên khàn hơn, cô luống cuống tay chân đeo tai nghe lên, từ trên giường ngồi dậy.

“Vừa nãy thực sự là đói quá rồi, nên đi ăn đêm với nhà sản xuất.” Anh ở đầu kia điện thoại nói, “Vừa về đến nhà, cho nên mới gọi cho em muộn hơn nửa tiếng.”

Vừa nghe thấy giọng anh, thì tim cô đã không nhịn được ổn định lại, “Ừm, không sao, em vẫn chưa ngủ.”

Tạ Tu Dực im lặng chốt lát, “Bữa khuya quá khó ăn, đã rất lâu anh chưa được ăn cơm em nấu rồi.”

Giọng điệu lạnh tanh lại vừa bực mình, là kiểu trẻ to xác mặt đơ cô quen thuộc nhất nhất.

Kha Giảo dựa vào đầu giường, khóe miệng không nhịn được cong lên, “Hôm qua em một mình dạo siêu thị, cũng theo thói quen xông đi mua các loại thịt rồi...”

Thói quen đúng là thứ đáng sợ nhất, thói quen bởi vì người mình thích mà nuôi thành, dần dần đã trở nên sâu tận xương tủy như thế, ngay cả khi anh không có ở bên cạnh cũng sẽ lộ ra.

“Nếu có thể mang em theo bên người thì tốt rồi.” Người nào đó lại oán trách một câu.

“... Này.” Cô nghe đến nỗi mặt nóng rực lại không nhịn được mở cờ trong bụng, “Quỷ làm nũng khổng lồ.”

Người nào đó ở trước mặt cô, thật sự là càng ngày càng không còn kiểu nam thần cao ngạo lạnh lùng sao phá được nữa rồi...”

Hai người tùy ý nói chuyện phiếm mấy câu, bỗng Tạ Tu Dực nói với cô, “Lên YY đi.”

“Hả?” Cô ngẩn người, “Anh đang trên YY?”

“Kênh của em.” Anh thấp giọng ho khan một tiếng, “Cúp trước đây.”

Kha Giảo nghe âm thanh “tu tu” báo bận, tuy trong lòng rất tò mò, nhưng vẫn ngoan ngoẵn nghe lời anh đăng nhập lên YY của mình.

Quen cửa quen nẻo trèo vào căn phòng nhỏ lúc trước mỗi lần hai người liên hệ của họ, tên của anh đã treo ở đó từ lâu rồi.

“Nghe thấy anh nói không?” Giọng của anh nhanh chóng từ trong điện thoại truyền ra.

“Ừm, thấy.”

Cô đáp một tiếng, bỗng cảm thấy loại cảm giác này quả thực rất mới lạ, kể từ sau khi trở thành bạn trai bạn gái với anh, cô thật sự cũng chưa từng kết nối với anh bằng cách này nữa.

Đột nhiên sử dụng phương thức giới 2D giao lưu, anh lại đang tính làm gì vậy?

“Đợi anh đeo tai nghe.” Phía bên kia truyền tới âm thanh xì xì chỉnh mic, “Muốn nghe bài hát không?”

Kha Giảo kinh ngạc, hơn nửa đêm, anh lại nổi hứng thú cao như vậy định hát cho cô nghe?!

“... Được ạ.” Mắt cô nhìn chằm chặp vào màn hình, “Em muốn nghe, anh định hát bài gì?”

Chẳng lẽ là bài hát trong album anh đang thu? Hay là ca khúc cover, cổ phong nào khác?

Tìm được một anh bạn trai mà bạn vĩnh viễn không đoán ra bước tiếp theo anh ấy định làm gì, loại cảm giác này, thật sự không phải sướng bình thường đâu...

Chẳng mấy chốc, trong tai nghe của cô đã có tiếng nhạc nền tuôn ra, ngay sau đó, chính là một tiếng thở gấp mê hồn.

Chỉ nghe một giây, cả người Kha Giảo đã giống y như gặp ma từ trên giường nhảy mạnh lên.

Ôi vãi... ôi vãi ơi...!!

Sao... sao anh lại hát 《Kim Dạ Hiểu Hiểu》?!

Bài《Kim Dạ Hiểu Hiểu》 này, có thể nói là... bài hát đứng No.1 về độ mất nhân phẩm nổi tiếng cả giới đó.

Bài hát gốc của bài này là một ca khúc tiếng Nhật, nội dung lời bài hát mạnh bạo, lộ liễu và cấm trẻ dưới 18, thật sự là đại sát tứ phương, rất nhiều người từng nghe bài này đều bày tỏ, bài hát này chỉ cần vừa nghe thì sẽ cảm thấy cả người nóng rực, quả thực còn có hiệu quả hơn xem mấy phim 18+ gì đó.

Mà bản anh hát lúc này, là bản Tiếng Nhật gốc, Kha Giảo vừa nghe vừa bịt mũi mình, cảm giác máu ở khắp người cũng bắt đầu xông lên đỉnh đầu rồi.

Trong cả đầu cô lúc này đều ngập tràn một bộ hình ảnh tự yy - anh mặc bộ áo choàng tắm màu trắng nằm trên chiếc giường lớn màu trắng, sau đó, áo hở một nửa, trên vòm ngực rộng rãi còn có giọt nước đang chảy...

... Giữa đêm hôm, rốt cuộc thì anh muốn làm gì đây! Để cho cô, một đứa con gái ở nhà nghe đến nỗi uốn tới vẹo lui hệt như con rắn, anh đúng là đủ rồi đó!

Mười mấy tiếng thở gấp mê hồn là chuyện gì vậy! Tiếng cười hay đến mức khiến cho người ta mềm cả xương kia là sao đây! Tạ Tu Dực rốt cuộc thì anh làm sao vậy!!

Bài hát ba phút, đối với cô mà nói thì giống như bị dày vò cả một thế kỷ dài dằng dặc.

Đợi Tạ Tu Dực hát xong, cả người Kha Giảo giống như mất sức, trượt thẳng từ trên giường xuống...

“Kha Giảo?”

Một hồi lâu, anh gọi cô một tiếng, trong giọng nói bao hàm một chút ý tứ trêu tức loáng thoáng.

“... Đừng, đừng gọi em...” Cô đỡ trán mình một cách đau khổ, “Tạ Tu Dực, đừng dùng giọng lúc anh hát bài này gọi em...”

Dù gì cô cũng là một cô gái, sao có thể bộc phát thú tính ở trước mặt bạn trai mình được TAT...

“Nhớ anh không?”

Kha Giảo đỏ mặt tía tai, cắn chặt môi không chịu trả lời.

“Muốn anh ôm em, hôn em không?” Giọng anh càng ngày càng thấp, lời nói cũng càng ngày càng phát triển theo hướng không có giới hạn, “Em muốn hôn anh, chạm vào anh không?”

Kha Giảo cảm thấy bản thân sắp chết rồi...

Cái tên này, tối nay lại thành công biến thành ác ma rồi, hay là ác ma bản thăng cấp nhỉ...

“Đợi anh xong đống công việc này.” Anh trêu chọc cô đến nỗi tâm trạng tưởng chừng như không thể tốt hơn được nữa, “Sẽ nằm im cho em sờ, có được không?”

~ Hết chương 35 ~

_______________________________

Lời tác giả:

Bài hát đề cử của chương, No.1 mất nhân phẩm, 《Uy Phong Đường Đường》, bản cover Tiếng Nhật, tôi đề cử bản của bạn tốt Akuma (Ngai Ngai); bản Tiếng Trung, tôi đề cử bản của Kỳ Nhiên ~che mặt~

Được rồi, xinh hỏi đọc xong chương này mọi người có còn tim không?! Hãy tưởng tượng cái “sờ” mà Công Tử nói nha!!! Hãy tưởng tượng tiếng thở gấp với tiếng cười lúc Công Tử hát bài hát này nha!!!

Lời Editor:

SoundCloud:

Uy Phong Đường Đường [威风堂堂] | Akuma: https://soundcloud.com/dilyschen/uy-phong-duong-duong-akuma-ngai-ngai-cover-tieng-nhat

Uy Phong Đường Đường [威风堂堂] | Kỳ Nhiên: https://soundcloud.com/dilyschen/uy-phong-duong-duong-ky-nhien

YouTube:

Uy Phong Đường Đường [威风堂堂] | Akuma: https://youtu.be/WXpoj4c1Q9g

Uy Phong Đường Đường [威风堂堂] | Kỳ Nhiên: https://youtu.be/w_5xluFQapE

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.