Sáng hôm sau lúc rời giường, Kha Giảo vẫn cảm thấy mùi thịt kho tàu bay lượn trong giấc mơ của mình.
Cô thật sự đã bị Tăng Thiến đẩy vào trong một cái hố to, sáng sớm ánh mặt trời rực rỡ, cô lại phải bôn ba đi chuẩn bị hoa quả trái mùa tươi từ trang trại tới cho Tạ Tu Dực.
Không dễ gì mới lấy được hai loại quả mà anh chỉ đích danh, xách quả dưa hấu nặng trĩu đi trên đường, cô chỉ có thể thầm tự nói đi nói lại với bản thân, đối với “Gấu Con*” phải khoan dung một chút, Amen, Amen.
Gấu Con*: Nguyên văn là “Hùng hài tử”, được dùng để hình dung về những đứa trẻ nghịch ngợm, độ tuổi nhỏ không hiểu chuyện, và không được gia đình giáo dục tốt. Tên gọi này bắt nguồn từ phương Bắc, nói về những đứa trẻ khiến người ta ghét, cũng mang nghĩa là biệt danh, là cách gọi yêu những đứa trẻ nghịch ngợm.
Dùng chìa khóa dự phòng mở cửa, cô phát hiện trong phòng khách không có người, liền đứng ở cửa nhà hắng giọng, “Tạ Tu Dực?”
Đợi thật lâu, trả lời cô vẫn là một căn phòng trống trải.
Kỳ lạ, bình thường vào cái giờ này anh hầu như đều đã dậy và đang chơi game rồi, cô thầm đoán có thể tối qua anh thức khuya, bây giờ đang ngủ trong phòng.
Nghĩ như vậy, cô liền tính ở phòng khách chờ sau khi anh rời giường lại làm bữa sáng cho anh, lấy Ipad với bàn phím rời mang theo người ra để lên bàn, cô định bụng viết cho xong phiên ngoại bản sách in của quyển sách sắp xuất bản kia trước.
Lên Weibo, lượt chia sẻ bài 《Yến Thanh Đô》 Djay mới phát tối qua đã đạt tới sáu vạn, trực tiếp được đề cử lên vị trí số một bảng vàng của trang nhất K Trạm, tiêu đề còn ghi rõ “Ca khúc cổ phong hay nhất năm”, nhìn thêm, còn là tin hot thứ hai Weibo.
Thân là kẻ lạc loài trong giới, anh cũng là người duy nhất không xin chữ V chứng thực*, nhưng lại sở hữu lượng fan hâm mộ khổng lồ lên tới một triệu người.
Chữ V chứng thực*: Những tài khoản Weibo đã được xác nhận thân phận sẽ có chữ V màu xanh ở bên cạch avartar.
Nhìn thấy chưa? Đây... chính là độ nổi tiếng cùng thực lực khiến người ta nhìn thôi cũng đủ của bản mạng của cô đấy T^T, ai dám so cùng?
Nghe 《Yến Thanh Đô》 thêm hai lần, cô đăng nhập QQ, thấy biểu tượng cái đầu nhỏ nhấp nháy, mở khung chat ra, hóa ra là Y Y, một trong những quản lý của nhóm quản lý độc giả của cô.
Y Y: Rau Chân Vịt, toàn bộ công tác chuẩn bị cho giai đoạn đầu của kịch truyền thanh 《Trở Về Quá Khứ》 đều hoàn thành rồi, tiếp theo chính là giai đoạn cân nhắc CV, tôi và đạo diễn, biên kịch muốn hỏi một chút cô khá vừa ý ai tới phối âm cho nhân vật nam nữ chính?
Rau Chân Vịt: Nam chính là Djay, nữ chính tạm thời vẫn chưa nghĩ ra.
Y Y: Nằm mơ đi, cũng một năm Công Tử không nhận dự án mới rồi, không thấy cái câu “Ung thư lười giai đoạn cuối, cái gì cũng không tiếp” đầy cao ngạo lạnh lùng đó ở phần giới thiệu trên Weibo của anh ấy sao?
Rau Chân Vịt: %>_<% Thế cô còn hỏi tôi vừa ý ai tới phối âm, cô biết rõ tôi đã có một bản mạng như vậy rồi mà...
《Trở Về Quá Khứ》 là tác phẩm mới xuất bản không lâu của cô, câu chuyện chủ yếu nói về một đôi người yêu cấp Thiên vương Thiên hậu của giới showbiz, bởi vì rất nhiều nguyên nhân sau nhiều năm từ biệt, trải qua sóng gió gian khổ cuối cùng cũng thành người một nhà.
Thực ra thì lúc viết tác phẩm đó, trong tiềm thức cô đã đem một vài tính cách đặc trưng trên người Djay đặt lên người nam chính, mặc dù cô vốn không quen anh, nhưng cũng chỉ là dựa vào một tình yêu đầy nhiệt huyết đối với giọng của anh, cùng những câu nói ít ỏi của anh trên Weibo, cố gắng đắp nặn lên một hình tượng nhân vật như vậy.
Có điều độc giả đều là “hoả nhãn kim tinh”, lúc đó khi truyện vẫn chưa hoàn, đã có rất nhiều người nói cảm thấy nam chính rất giống Djay.
Y Y: Cô nghe tôi nói này, tôi giúp cô đi mời đại thần nào trong giới võng phối tới phối đều được, duy chỉ có Djay thì cô đừng mơ tưởng nữa.
Rau Chân Vịt:... Tại sao?
Y Y: Đầu tiên, anh ấy có thời gian không? Cô xem ngay cả Weibo cũng mấy tháng anh ấy mới lên một lần, cũng chưa bao giờ thấy bình luận riêng, cứ theo kế hoạch hợp tác với anh ấy mà nói, gửi tin nhắn QQ cho anh ấy anh ấy cũng không trả lời, ngoại trừ lúc ra mặt nói chuyện, hơn nữa, anh ấy vào giới ba năm tổng cộng mới phối mấy bộ kịch? Đếm ra cũng không quá bàn tay tôi. Với lại, tính tình với sở thích của anh ấy không ai đoán ra, ngay cả người có tiếng của giới thương phối* mời anh ấy đi phối kịch truyền hình anh ấy cũng không đi, quan trọng nhất, anh ấy chưa bao giờ nhận kịch hiện đại, chỉ nhận kịch cổ phong. Nói tóm lại, khả năng anh ấy sẽ đồng ý phối 《Trở Về Quá Khứ》 là bằng 0. TAT
Thương phối*: Là phối âm thương nghiệp, phối âm cho nhân vật của phim điện ảnh, truyền hình, trò chơi,...; thông qua phối âm để thu được hiệu quả và lợi ích kinh tế.
Rau Chân Vịt: Nhưng mà tôi chỉ muốn anh ấy phối, trong lòng tôi anh ấy là người duy nhất được chọn, căn bản không thể có người nào phù hợp với nam chính của tôi hơn anh ấy.
Y Y:... Được rồi, tôi không muốn nói nhảm với fan não tàn nữa, cô bế quan viết văn cho tôi đi, chuyện này hôm khác bàn lại.
Rau Chân Vịt: Đừng thế mà...
Vừa được cho biết tuyệt đối không thể mời được bản mạng tới phối âm, lại bị quản lý nhà mình ghét bỏ như vậy, Kha Giảo chỉ có thể tức ngực mở Itunes, mở bài hát 《Phụng Tiên Dẫn》 đứng đầu danh sách phát với lượt nghe gần ba nghìn lần lên.
Không cần nghi ngờ, bài hát này đương nhiên là tới từ Djay.
Ba năm trước, cô cũng như hàng nghìn hàng vạn fan hâm mộ khác, chính là vì bộ kịch truyền thanh cổ phong này, cùng với ED* kịch truyền thanh cùng tên lần đầu tiên do Djay tự viết lời soạn nhạc cùng đích thân thể hiện này, trong một đêm liền đắm chìm trong thanh âm của anh, từ đó cũng không thể thoát ra được nữa.
ED*: Là ca khúc chủ đề (OST) của kịch truyền thanh.
Cũng chính bộ kịch này, đã hoàn toàn nâng anh lên vị trí chí tôn độc nhất vô nhị ở cả giới võng phối đến giới cổ phong, không ai có thể lay chuyển, đồng thời, anh cũng bởi vì vai phối trong vở kịch, từ đó được tất cả fan hâm mộ thân mật gọi là Công Tử, sau đó anh còn lấn sân sang cover lại một số ca khúc tiếng Nhật, tiếng Anh, để tất cả mọi người đều biết một điều, không hề có lĩnh vực Djay không am hiểu.
Trong trẻo, lười biếng, mê người, thanh tuyến kiểu đó thật sự mới có thể chân chính gọi là tuyệt mỹ.
Nhưng đáng tiếc là, từ nay về sau ngoại trừ mấy bộ kịch truyền thanh chế tác tinh xảo tuyệt đẹp không gì sánh bằng ra, ngoài mấy bài đơn ca đã xuất bản, thời gian còn lại anh đều đang ở ẩn.
Trầm mặc ít nói, không giỏi giao tiếp, thái độ cao ngạo lạnh lùng nhạt nhẽo, từ đầu đến cuối đều tự do ở ngoài giới, không tung ảnh không mở những hoạt động của giới 3D*, không tốn tâm tư giữ gìn đám fan hâm mộ... Tính cách của anh tuyệt đối chưa thể nói là tốt, cũng thật sự khác xa những đại thần khác.
Giới 3D*: Nguyên văn là “Tam thứ nguyên”, tương tự “Nhị thứ nguyên”, xuất phát từ Anime, chỉ thế giới ba chiều, ở đây chỉ thế giới thật.
Nhưng chính là như vậy, lại càng khiến người ta điên cuồng mà muốn tới gần anh hơn.
Lặp lại 《Phụng Tiên Dẫn》 hai lần nữa, Kha Giảo thấy hơi khát nước, liền đứng dậy cầm túi lên đi tới phòng bếp rửa hoa quả.
Mới rửa được hai quả vải, cô bỗng cảm thấy có chút không đúng, đột ngột quay lại thì thấy một khuôn mặt phóng đại của đàn ông.
“Này...” Cô lùi lại một bước, suýt thì bị anh dọa cho phát bệnh tim, “Anh đi kiểu gì mà không phát ra tiếng vậy?”
Tạ Tu Dực thấy cô bị dọa sợ đến nỗi mặt trắng bệch, lại không chút áy náy mà hơi ngửa ra sau, trên mặt vẫn không chút biểu cảm.
“Bữa sáng hôm nay là mì vằn thắn, anh đi rửa mặt trước đi.” Cô phất phất tay, ý bảo vị đại phật này mau đi trước đi.
Anh thản nhiên nhìn cô vài giây, tầm mắt dời đi rất nhanh, chỉ ném lại bốn chữ, “Bổ dưa hấu trước.”
Cô còn chưa kịp phản ứng, anh đã rời khỏi phòng bếp.
Nói thật, mỗi ngày cô đối diện với người đàn ông có giá trị dung nhan như vậy, nhưng đều là nghĩ xem làm sao để không cào nát gương mặt đó của anh ra...
Bổ dưa hấu xong, lại rửa vải, cô bê đĩa đi tới bên bàn uống trà rồi để xuống, nhưng không di chuyển.
Tạ Tu Dực đang duy trì tư thế trước đó chơi game, thấy cô cản trở tầm nhìn của mình, anh nhíu mày, nhấn nút tạm dừng, ngẩng đầu nhìn cô.
“Tôi chỉ là có một nghi hoặc nho nhỏ.” Cô cầm một quả vải lên bóc vỏ, bỏ vào trong miệng, “Chỉ cần là khoảng thời gian tôi nhìn thấy anh, không phải anh đang ngủ, thì là đang chơi game, cứ như vậy đến trước cuối tháng, anh thật sự có thể viết ra mười bài hát sao?”
Anh bỏ tay cầm xuống, lấy một miếng dưa hấu, tiếp tục trả cho cô sự trầm mặc.
“Thôi vậy, dù sao người sẽ bị Tăng Thiến cùng ông chủ các anh xé xác cũng không phải tôi.” Cô thấy dáng vẻ không vừa lòng cô xen vào việc người khác của anh, khoát tay một cái, vòng trở lại phòng bếp làm bữa sáng cho anh.
...
Đợi Kha Giảo bưng mì vằn thắn từ phòng bếp ra, thì phát hiện trong phòng khách máy chơi game đang mở, tiếng đấu súng trong ti vi không ngừng truyền tới, nhưng trên sô pha lại không một bóng người.
Ơ? Anh ta ra ngoài rồi?
Để bát xuống, Kha Giảo đi tới bên ghế sô pha, muốn cầm điều khiển tắt máy chơi game đã nóng lên một lát, khẽ khom lưng, lại hết hồn lùi lại một bước.
Cả người Tạ Tu Dực lại cứ như vậy nằm ngang trên sàn nhà ở giữa sô pha và bàn uống trà, xem chừng hình như là ngủ rồi...
“Này.” Suy nghĩ hai giây, cô vẫn ngồi xổm xuống lấy tay đẩy đẩy vai anh, “Thời tiết này rất lạnh, anh đừng ngủ ở đây, muốn ngủ thì về phòng ngủ ấy.”
Rốt cuộc thì bình thường cái người này sống thế nào vậy? Thói quen sinh hoạt này cũng thật đáng sợ quá đi...
Đẩy hai cái, nhưng anh vẫn không có chút phản ứng nào, cảm thấy lạ, cô theo bản năng sáp lại gần nhìn mặt anh, lại thấy mặt anh toàn là mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, môi cũng hơi tái xanh.
“Này! Rốt cuộc anh làm sao vậy?” Cô cảm thấy cả người anh hình như co lại, giống như đang chịu đựng sự đau đớn nào đó, “Anh khó chịu chỗ nào à?”
Đại khái qua một lúc lâu, Tạ Tu Dực mặt tái nhợt mới miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn cô một cái, rồi tiếp tục cuộn tròn lại, từ trong kẽ răng nặn ra ba chữ, “Đau dạ dày...”
“Đau dạ dày thì đi bệnh viện đi.” Cô cau mày.
“... Trong nhà có thuốc dạ dày.”
“Nhìn tình trạng này của anh thì cho dù uống thuốc dạ dày cũng vô dụng, đứng lên, tôi đưa anh đi bệnh viện.” Cô cũng không suy nghĩ nhiều, đứng lên đi tới mắc áo lấy áo khoác.
Mặc áo vào, quấn chặt khăn quàng, cô quay lại bên cạnh anh, “Tóm lại anh có đi hay không? Càng để lâu anh càng đau.”
“Quần áo.” Qua nửa ngày, tiếng của anh mới từ phía dưới cô truyền tới.
Cô kiềm chế, đi tới mắc áo cầm bừa một chiếc áo khoác với khăn quàng của anh, chìa tay đưa cho anh.
“Taxi.” Anh nhận lấy quần áo, gắng gượng chống đỡ cơ thể, mặt không biểu cảm bắt đầu chậm rãi mặc áo khoác, “Tình trạng tôi như này, cô để tôi lái xe đi sao?”
...
Gân xanh thi nhau nổi lên, Kha Giảo lấy điện thoại ra, mở App đón xe nhanh lên, hận không thể dùng một quyền đấm thẳng lên khuôn mặt tuấn tú của anh.
Đồ khốn khiếp nhà anh trẹo tay luôn đi! Đau chết cũng đáng đời anh!
**
May mà vị trí địa lý nhà anh không xấu, nằm ở trung tâm thành phố, giao thông thuận tiện xe chạy cũng nhiều, đợi khổ sở không dễ gì mới lên được taxi, Kha Giảo liền để tài xế lái tới bệnh viện Tam Giáp ở gần đó.
Kể từ lúc lên xe, Tạ Tu Dực vẫn nhắm mắt, nghiêng đầu dựa vào ghế ngồi, Kha Giảo tinh tế nhìn trên khuôn mặt tuấn tú kia của anh vẫn liên tục đổ mồ hôi, khẽ hỏi, “Rất đau à?”
Anh không nói gì, một lát sau mới mở mắt ra, một đôi mắt đen như mực lạnh lùng nhìn cô.
Kha Giảo bị anh nhìn dựng cả tóc gáy, nhưng lại phát hiện da anh lúc này hình như hồng hơi khác thường, liền tiện tay chạm nhẹ vào trán anh, “Tôi hỏi này, có phải anh sốt rồi không?”
Anh nhìn tay cô đặt trên trán mình, nheo mắt lại, nhưng không né tránh.
“Quả nhiên rất nóng, ít nhất phải 38 độ.” Cô thu tay về, ngẫm lại thấy như thế nào đi nữa cũng không nên tính toán nhiều với bệnh nhân, liền nhẫn nại nói với anh, “Tôi cảm thấy chắc chắn là anh bị viêm ruột thừa cấp tính rồi, đoán chừng phải ở lại viện truyền nước, tốt nhất là anh chuẩn bị tâm lý đi.”
Tạ Tu Dực yếu ớt nhìn hai mắt cô, ho khan vài tiếng, nhắm mắt lại lần nữa, “ừm” một tiếng.
Đợi tới bệnh viện đăng ký lấy số, nộp tiền xong, Kha Giảo cầm sổ khám bệnh đi tới bên cạnh Tạ Tu Dực, người trong suốt hành trình chưa hề mở miệng, tay cũng không giơ lên mà lúc này đang ngồi dựa trên ghế, cố ý cười nhạo anh, “Đại thiếu gia quý báu, xin hỏi anh đo nhiệt độ cơ thể chưa? Mấy độ?”
Anh từ từ ngồi dậy, sắc mặt vẫn rất tệ, “Vẫn ổn.”
“Vẫn ổn là mấy độ?” Cô nhìn bộ dáng không chịu yếu thế của anh, “Cho dù bây giờ anh không muốn nói cho tôi biết, lát nữa cũng phải nói cho bác sĩ biết.”
Anh cau mày, qua rất lâu, mới bực bội thả ra một câu, “38,9.”
Kha Giảo giơ tay nhấn thang máy, bất đắc dĩ thở dài, “Anh vẫn chưa chết cháy thật đúng là một kỳ tích.”
Đợi đi tới khoa nội tiêu hóa ở tầng hai, đợi bên ngoài phòng khám khoảng nửa giờ mới tới lượt họ, hai người cùng đi vào phòng khám, Tạ Tu Dực ngồi xuống cái ghế bên cạnh bác sĩ, Kha Giảo thì đứng ở bên cạnh anh.
Trong khoảnh khắc, Kha Giảo thậm chí có cảm giác giống như mình đưa cháu ngoại tới cấp cứu ở khoa nhi...
Không, cái này nhất định là ảo giác, tính cách cháu ngoại nhà cô mới không giống cái đứa trẻ to xác mặt đơ này tồi tệ như vậy...
“Thấy khó chịu ở đâu?” Lúc này bác sĩ nhận lấy sổ khám bệnh trong tay cô, ngẩng đầu nhìn Tạ Tu Dực.
“Đau dạ dày.”
“Bắt đầu đau khi nào?”
“Một giờ trước.”
“Trước khi đau dạ dày từng ăn gì?”
“Dưa hấu với vải.”
Bác sĩ nghe thế, nhíu mày một cái, “Toàn là hoa quả trái mùa, mùa đông đâu thể ăn những thứ này.”
Kha Giảo ở một bên cảm nhận được ngữ khí không tán thành của bác sĩ, đồng cảm thầm gật đầu đồng ý.
Chính là thế đó, bây giờ anh ta đau đến muốn sống muốn chết hoàn toàn chính là tự gây nghiệt được không hả?
“Vậy trước hoặc sau khi ăn hoa quả còn ăn gì nữa?”
Tạ Tu Dực dừng lại một lát, “Sáng sớm hôm nay ăn mì gói.”
Kha Giảo vừa nghe, lập tức nhớ tới thành tựu vĩ đại hai tuần liền ăn mì gói của anh, không nhịn được liếc mắt nhìn anh, “Sao anh lại ăn mì gói rồi?”
Người nào đó mặt không biểu cảm, tiếp tục giả chết.
“... Nói cách khác.” Bác sĩ lập tức hiểu rõ, đóng bút lại, khoanh tay như cười như không nói, “Sáng sớm hôm nay cậu ăn mì gói, cách nửa ngày, bụng rỗng lại ăn hai loại hoa quả trái mùa.”
Kha Giảo nhìn vẻ mặt của bác sĩ, cho rằng câu tiếp theo bác sĩ sẽ mở miệng phê bình thói quen ăn uống cực kỳ lộn xộn của tên tiểu tử này, ai ngờ bác sĩ lại đột nhiên chuyển ánh mắt hướng về phía cô, “Tôi nói này cô gái nhỏ, rốt cuộc cô làm bạn gái kiểu gì vậy? Cậu nhóc này qua loa đại khái không có kiến thức thông thường, cô cũng mặc cho cậu ta làm bừa như vậy?”
~ Hết chương 2 ~
________________________________________
Lời tác giả:
Tạ công tử, xin đừng kinh thường mà nhận lấy biệt danh mới của anh “trẻ to xác mặt đơ”, không cần cảm ơn, *khua tay*
Rau Chân Vịt cô thật đáng thương, đồng cảm sờ cô một cái, cô gặp phải một tên đại khốn khiếp rồi... Chúc cô may mắn!
Muốn... Muốn thấy nam thần Djay phối kịch truyền thanh, xin... Xin giơ tay! Muốn thấy nam thần Djay hát ED, xin... Xin giơ tay! Cầu tôi nha! Cầu tôi liền cho các bạn xem!!! [Khốn nạn nha]
Bài hát đề cử của chương này, đề cử nữ thần của tôi! 《Cẩm Lý Sao》 của Vân Chi Khấp và Ngân Lâm, cổ phong! Hay ngây người! Phiên bản Tạp Kỳ của Tạp Tu và Kỳ Nhiên cũng hay phát khóc! Mau đi nghe!
Lời editor:
YouTube:
Cẩm Lý Sao [锦鲤抄] | Ngân Lâm ft. Vân Chi Khấp: https://youtu.be/Rk6-7p3cr3c
Cẩm Lý Sao [锦鲤抄] | Kỳ Nhiên ft. Hữu Khả Miêu, Bài Cốt, Tây Qua JUN, Tiêu Ức Tình, Lão Can Ma [LIVE]: https://youtu.be/5uwtMrMPwFg
Cẩm Lý Sao [锦鲤抄] | Kỳ Nhiên ft. Tạp Tu Rui: https://youtu.be/6U66VvxYO8Y
SoundCloud:
Cẩm Lý Sao [锦鲤抄] | Ngân Lâm ft. Vân Chi Khấp: https://soundcloud.com/meocon243/cam-ly-sao-ngan-lam-van-chi-khap
Cẩm Lý Sao [锦鲤抄] | Tạp Tu Rui ft. Kỳ Nhiên: https://soundcloud.com/meocon243/cam-ly-sao-tap-tu-ky-nhien
5Sing: Cẩm Lý Sao [锦鲤抄] | Ngân Lâm ft. Vân Chi Khấp: http://5sing.kugou.com/yc/1732420.html