Đối mặt với sự uy hiếp của Nhuế Ưu, Tạ Tu Dực lại không có mảy may tý kiêng dè nào, nhún vai, anh làm động tác “muốn po thì po, cậu cứ tự nhiên“.
Đương nhiên Nhuế Ưu cũng không phải tầm thường, cười gian một tiếng, nhấn nút chụp cái “Tách”, “Ừm, hay cho một đôi người yêu ân ái, mình đã tưởng tượng ra mười mấy vạn cái bình luận gào khóc thảm thiết rồi.”
“Nhuế Ưu anh tuyệt đối đừng có po mà!
Kha Giảo đương nhiên không bình tĩnh trấn định được như quỷ làm nũng khổng lồ, cô thực sự hiểu sâu sắc nếu fan của Djay nhìn thấy tấm ảnh này, phỏng chừng trong vòng mấy chục giây sẽ tra ra thân phận thật của cô rồi đuổi giết cô đến chân trời góc biển được không hả!
Vội vàng đẩy hai cái cánh tay dài của Tạ Tu Dực ra, cô mặt đỏ tía tai đẩy lưng anh, đuổi anh ra ngoài, “... Anh ra ngoài trước đi, em phải nấu ăn rồi, mọi người đều đói rồi.”
Đẩy anh tới cửa phòng bếp, cô từ sau lưng anh thò đầu ra, xấu hổ cười với mọi người, “Làm phiền mọi người ở phòng khách đợi em thêm một lát, có thể ăn tối ngay rồi đây.”
“Không sao, em vất vả rồi Rau Chân Vịt.”
Mọi người nói như vậy, nhưng lại đuổi theo Nhuế Ưu, bừng bừng thích thú nói, “Lão Khúc Lão Khúc, nhanh lên, mau gửi tấm ảnh vừa rồi cho bọn tôi.”
...
Kha Giảo mệt mỏi vuốt trán, không biết sao lá gan bỗng to hơn hẳn, giơ tay khẽ nhéo một cái lên sống lưng Tạ Tu Dực.
Đều tại anh, cứ giống như một con quỷ làm nũng khổng lồ cơ, lần này, đến “lời nói đầu” cô còn chưa kịp nói, cảnh thân mật với anh đã bị tất cả Cúc Cự trong lần đầu gặp mặt nhìn không sót tý gì.
Ngay cả ngại ngùng với hối hận cũng không cứu lại được nữa rồi...
Tạ Tu Dực nhíu mày, dứt khoát chắn ở cửa bếp không đi.
“Show ân ái nhiều chóng chết đấy anh biết không?” Cô đỏ mặt nhìn anh.
Anh nhìn lại cô, hai giây sau, bỗng cúi đầu sát lại gần cô, nói khẽ, “Đây là show?”
Ba chữ, nhưng được nói ra từ trong miệng anh, lại tràn ngập ý vừa mạnh mẽ vừa hớp hồn.
Kha Giảo câm nín, anh lại được nước lấn tới, “Em không thích anh gần gũi em?”
Sao lại là cái vấn đề này...
Cô nghe mà sợ hết hồn, ngẩng đầu nhìn cái gương mặt tuấn tú trắng bệch không chút biểu cảm kia của anh, theo bản năng liền vươn cánh tay ra ôm lấy anh, vội vàng thỏa hiệp, “Em không hề không thích...”
Những lúc tên này đối diện với cô hoàn toàn chính là một con Gấu Con, vừa không vui phát là có thể chơi đùa chết cô, cô thật sự không giám động thổ trên đầu vị Tiểu Vương Gia tùy hứng bá đạo này.*
✏️*Mượn câu “Động thổ trên đầu Thái Tuế”
Tạ Tu Dực nhìn người ngoan ngoãn ôm lấy mình, rất lâu sau mới hài lòng cong cong khóe miệng, “Vậy chính là thích?”
Mặt cô đỏ lên, cô cắn môi không nói lời nào.
“Nếu thích thì thể hiện một chút đi.” Anh nói một cách đầy ý tứ sâu xa.
...
Bị ăn sạch đậu hũ hết lần này đến lần khác mới đuổi được anh ra ngoài, Kha Giao lau mồ hôi trên trán, tay chân nhanh nhẹn nhanh chóng bắt đầu xuống bếp.
Không dễ gì xào đủ mấy món ăn, cuối cùng cũng có thể ăn cơm rồi, lúc này mọi người đều bỏ hết tú lơ khơ với máy chơi game trong tay xuống, tới phòng bếp giúp cô cùng lấy bát đũa ra.
“Thơm quá!” Tịch Nguyên dùng mũi ngửi một cái, vẻ mặt ngây ngất, “Vừa ngửi đã biết ngon rồi...”
“Mau lên, đưa tôi đôi đũa.” Nhuế Ưu cướp cho mình đôi đũa từ trong tay Đại Hoa, ánh mắt vừa đảo, thì bỗng nhiên nổi giận, “Tiểu Y Vân, em có ý gì, sao lại ngồi cách xa anh như thế!”
Cổ Nại ngồi ở giữa Bạch Ngân với Kha Giảo, lúc này đang bình tĩnh mở lon nước ngọt, rót vào cốc, “Ngồi gần anh có tiền cầm à?”
“... Em!”
Lông mày Nhuế Ưu dựng lên, chỉ chút nữa là bùng nổ, lại bị Bạch Ngân vỗ vỗ vai, “Lão Khúc, anh nên bình tĩnh chút đi, nếu anh làm lật cái bàn này, đoán chừng sẽ phải ăn một trận đánh của Djay ở bên cạnh.”
“Anh lại không sợ cậu ấy!” Nhuế Ưu bỏ một miếng thịt bò vào trong miệng, nổi giận đùng đùng, “Cậu ấy tưởng là cuối cùng cậu ấy cũng thoát khỏi hàng ngũ FA thì cậu ấy giỏi lắm à! Thì ông đây không dám động vào cậu ấy chắc!”
“... Đúng là rất giỏi.” Lúc này Tịch Nguyên khẽ ho khan một tiếng, ra hiệu Nhuế Ưu nhìn Tạ Tu Dực.
Nhuế Ưu nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía Tạ Tu Dực, vẻ mặt lập tức thay đổi.
Chỉ thấy Tạ Tu Dực hoàn toàn không động đến bát với đũa ở trước mặt mình, Kha Giảo ngồi ở bên cạnh anh đang cẩn thận bóc tôm, bóc xong một con, liền lập tức đút cho anh, còn người nào đó thì cứ như vậy ngồi đó với vẻ mặt mãn nguyện, chờ đợi sự chăm sóc thân mật của bạn gái.
“Tạ Tu Dực cậu không có tay à!” Nhuế Ưu vô cùng đau lòng cắn đũa của mình gào thét, “Hay là cậu không biết dùng đũa? Năm nay cậu mấy tuổi rồi? Cậu vẫn đang học mẫu giáo sao!”
Những người khác đã không dám nhìn tình cảnh bi thảm trên bàn thêm nữa, tất cả đều vùi đầu vào ăn cơm.
“Ừ.” Tạ Tu Dực thuận miệng đáp một tiếng, đồng thời khẽ nói với Kha Giảo, “Anh muốn thịt kho tàu.”
Kha Giảo lắc đầu bất đắc dĩ, nhưng vẫn gắp thịt giúp anh, tiện thể gắp thêm một cọng rau, “Rau cũng phải ăn, duy trì cân bằng dinh dưỡng.”
Tạ Tu Dực nhíu mày.
Cô thu hết biểu cảm trên mặt anh vào mắt, nhưng vẫn bỏ rau vào trong bát của anh, “Không có cơ thể khỏe mạnh, thì không chống đỡ được công việc với cường độ cao của anh đâu.”
Anh không lên tiếng, trầm mặc một lúc, xong vẫn ngoan ngoãn gắp thịt với rau lên ăn chung.
“Cứ cảm thấy hôm nay thế giới quan của em lại được đổi mới rồi.” Tịch Nguyên thở dài, “Biết quá nhiều tin tức động trời về người bí ẩn Djay, ví dụ như hóa ra Djay thật sự biết nghe lời người khác, hay ví dụ như dưới tính cách cứng rắn và áp đảo của Djay, vậy mà lại cất giấu trái tim của một đứa trẻ mẫu giáo bình thường...”
“Rau Chân Vịt.” Lúc này Đại Hoa uống một ngụm canh, chân thành nhìn cô, “Em thật vất vả, mỗi ngày phải chăm sóc cậu ta như vậy.”
“Chị mua cho em mỹ phẩm dưỡng da rồi.” Bạch Ngân dịu dàng nhìn Kha Giảo, “Rau Chân Vịt, chị muốn nói, trong lòng bọn chị thực sự đều rất khâm phục em, quả là cống hiến to lớn cho nhân loại...”
Kha Giảo cạn lời mà thờ dài, nghe ra được ý trong lời nói của Bạch Ngân là: Bạn trai em là người khó đối phó nhất trên thế giới này, mà em lại có thể vỗ về anh ấy một cách ổn thỏa, vuốt mượt lông của anh ấy.
Cô sờ trán mình, thầm nghĩ, cô lại chưa bao giờ biết rằng hóa ra mình là một sự tồn tại vĩ đại như vậy đấy...
**
Sau khi cơm nước xong xuôi, Bạch Ngân với Cổ Nại đi rửa bát, mọi người liền ngồi vây quanh bên ghế sô pha, vừa trò chuyện vừa mở bia uống.
Từ trong cuộc nói chuyện với họ, Kha Giảo biết được, Đại Hoa và Bạch Nhân đều là người thành phố T, nghề chính Đại Hoa làm cũng là âm nhạc, có Studio độc lập của riêng mình, Bạch Ngân thì là nhân viên kế toán, còn Tịch Nguyên, ở thành phố U, vừa tốt nghiệp năm ngoái, đang làm việc tại một công ty truyền thông quy mô nhỏ.
Ngắm gương mặt lúc cười nói uống rượu của họ, cô bỗng cảm thấy thật khó tin.
Phải biết rằng, trước đó, cô thật sự chưa từng nghĩ tới, có một ngày, ở trong cuộc sống hiện thực, cô sẽ được giao lưu với các đại thần giới 2D này, trước kia cô chỉ có thể nghe thấy giọng ca cùng tiếng nói của họ ở trong tai nghe, nhưng bây giờ, lại cùng ăn cơm với họ, tán gẫu, giống như những người bạn trong cuộc sống bình thường.
Hơn nữa, cô cũng có thể cảm nhận được, họ đều là những người chân thành lại lương thiện, Tạ Tu Dực luôn luôn cao ngạo, người anh ấy bằng lòng coi là bạn, cô nghĩ, hẳn cũng là người đáng để qua lại lâu dài.
Nói chung hết thảy tất cả những điều này, đều phải cảm ơn anh,
Lúc này cô lặng lẽ nghiêng đầu, nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh cô, một tay cầm lon bia, đang không biểu cảm gì nghe Tịch Nguyên nói chuyện, bỗng trộm cong khóe miệng cười.
Cô thật sự rất vui, người cô thích là anh.
Một cuộc tình đẹp, là sẽ để các bạn nhìn thấy thế giới mới của nhau, không ngừng làm cho thế giới của đối phương tràn ngập năng lượng cùng ấm áp, mà Tạ Tu Dực lại cho cô mối tình như vậy.
Mọi người đều tưởng rằng cô chăm sóc cái tính cách tùy hứng bướng bỉnh của anh rất vất vả, nhưng cô lại bằng lòng chăm sóc một người sẽ chỉ lộ ra tính trẻ con như vậy ở trước mặt cô.
Vừa định quay đầu lại, ai ngờ lại bị anh bắt tại trận, Tạ Tu Dực trước đó vẫn đang chăm chú nghe mọi người nói chuyện đã trực tiếp dựa sát vào cô, một tay ôm vai cô, ở bên tai cô thì thầm tên cô, “Kha Giảo.”
“... Hả?” anh mang theo hơi thở có chút mùi rượu phả ở bên tai cô, khiến cô không tự chủ được mà bắt đầu có chút run và căng thẳng.
“Vừa rồi đang nhìn anh?” Trầm ngâm chốc lát, anh lại nói.
Kha Giảo có tật giật mình, lại không dám phủ nhận, chỉ có thể dùng giọng nói nhỏ như muỗi kêu “ừ” một tiếng.
“Đẹp à?” Giọng anh thấp hơn nữa.
Đợi đã...
Kha Giảo nghe giọng nói trầm thấp phát ra từ cổ họng anh, hết hồn hết vía nhìn anh, mới nhận ra trên làn da trắng nõn của anh đã được bao phủ bởi một màu hồng nhạt, lại nhìn vào mắt anh, dường như còn sâu thẳm hơn lúc bình thường, giống như một dòng nước xoáy sâu không thấy đáy.
Trong tiềm thức, cô cứ cảm thấy anh của hiện tại có chút khác với mọi khi, quyến rũ lạ thường, gợi cảm khác thường, cũng... dính người một cách lạ thường.
Không đúng, có phải là anh... say rồi không?
“Sao không trả lời anh?” Lúc này Tạ Tu Dực uống một ngụm bia, nhân lúc tất cả mọi người đều không chú ý, đột nhiên nghiêng mặt sang, dùng răng khẽ cắn vào cổ sau của cô.
Tay Kha Giảo siết chặt quần mình, mặt lập tức đỏ như một quả táo đỏ.
“Tối nay đừng về nữa, được không?”
Sau đó, cô liền nghe thấy người mà bình thường lạnh lùng nói ít đến mức không có chút nhiệt độ nào, nóng bỏng cắn tai cô nói.
(⊙o⊙)!!!!...
Lần này, Kha Giảo hoàn toàn triệt để mất đi năng lực suy nghĩ rồi, chỉ biết ngây ngốc nhìn anh.
Đúng vào lúc này, cô nhìn thấy Cổ Nại bỗng nhảy lên khỏi ghế sô pha, một chân dẫm trên bàn uống trà, giơ giơ lon bia trong tay, “Uống bia thôi không thú vị! Thêm chút kích thích đi! Nào, chúng ta chơi trò “Quốc Vương” đi thấy thế nào!”
Kha Giảo vốn tưởng bọn Đại Hoa sẽ ngại tham gia, dù sao thì một khi chơi quá nhập tâm vào trò này có thể nói là sẽ mất hết nhân phẩm cùng nhân tính, ai mà ngờ, tất cả mọi người lại đều vô cùng vui vẻ giơ tay, bao gồm cả... Tạ Tu Dực.
“Này.” Cô không nhịn được nữa, khẽ kéo ống tay áo Tạ Tu Dực, “Anh biết trò này chơi như thế nào không đấy...”
Dựa theo cái tính cách chỉ mình là nhất của anh, nếu bị người khác sai làm chuyện mất nhân phẩm, chắc chắn anh sẽ trở mặt ngay lập tức được chưa! Cô cũng không muốn nhìn thấy người khác bị anh đuổi ra khỏi nhà đâu!
“Em cảm thấy anh sẽ thua?” Tạ Tu Dực để lon bia trong tay xuống.
“Không, nhưng mà...”
Rút được lá bài Quốc Vương là vấn đề may mắn, không có tính kỹ thuật, cũng không phải chuyện anh có thể khống chế mà...
“Thế này đi.”
Lúc này anh giơ tay khẽ nhéo cằm cô, nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm, “Nếu tối nay anh luôn là King, vậy thì em ở lại qua đêm, thế nào?”
~ Hết chương 32 ~
__________________________________
Lời tác giả:
Ca khúc đề cử, 《Con Người Không Phải Cây Cỏ》, bài hát mới của Tạp Tu & Hoàn Mỹ Tiên Kiếm, hay muốn khóc ~
Xin lỗi, tôi đã bị Tạ Công Tử giết chết rồi, xin hãy nói cho tôi biết lời nói, vẻ mặt, động tác, biểu cảm mê người ấy là chuyện gì xảy ra vậy!!! Một lúc đáng yêu một lúc đẹp trai một lúc tàn bạo một lúc ngang ngược, rốt cuộc thì anh là quỷ gì vậy!! ngày ngày ngược cẩu rất vui đúng không!!!!!
Ồ, phải qua đêm à?????
Lời Editor:
SoundCloud: Con Người Không Phải Cây Cỏ [人非草木] | Tạp Tu & Hoàn Mỹ Tiên Kiếm: https://soundcloud.com/dilyschen/con-nguoi-khong-phai-cay-co-tap-tu-rui-hoan-my-tien-kiem
YouTube: Con Người Không Phải Cây Cỏ [人非草木] | Tạp Tu & Hoàn Mỹ Tiên Kiếm: https://youtu.be/VxR3rYcE5DU
5Sing: Con Người Không Phải Cây Cỏ [人非草木] | Tạp Tu & Hoàn Mỹ Tiên Kiếm: http://5sing.kugou.com/yc/2781690.html