Chuyển ngữ: Agehakun
31
Ngu Hành Chu nói sẽ trèo tường từ bên ngoài vào chỉ là nói đùa, hắn lén lút đi tìm Chung Uẩn, giơ ba ngón tay lên trời lập lời thề rồi ký kết hiệp ước không bình đẳng, bảo đảm trước khi tiểu thiếu gia vào đại học sẽ không chạm vào nửa ngón tay của tiểu thiếu gia, bấy giờ mới có “quyền được tới thăm hỏi của gia trưởng”.
Hắn quang minh chính đại đi vào ký túc xá, bác quản lý còn chào hỏi hắn: “Tới thăm con hả, đừng ra muộn quá nhé.”
Ngu Hành Chu cắn răng nhận: “Đúng vậy, tới thăm cục cưng.”
Nỗi lòng của Ngu Hành Chu thật ra cũng khá giống với phần lớn gia trưởng khác, sợ tiểu thiếu gia ở trường học ăn không ngon, tìm đủ mọi biện pháp mang bữa ăn khuya cho cậu, hôm nay mang món súp của cửa hàng lâu năm, ngày mai mang chút bánh ngọt từ quán ăn riêng tới, ngày kia lại biến thành canh cá thơm ngon mới lạ.
Ngay cả mấy bạn học bên cạnh hay xung quanh ký túc xá cũng được ké phần, được cho không ít trái cây bánh ngọt. Thế cho nên bọn họ vừa nhìn thấy Ngu Hành Chu đến, liền gào to: “Chào chú Ngu.” — chắc chắn hôm nay chú Ngu sẽ lại mang đồ ăn ngon tới.
Chú Ngu: “…” Nếu đám nhãi ranh tụi bây còn mù quáng kêu như thế nữa thì một cái vỏ trái cây cũng sẽ không cho tụi bây.
Nhưng mà chờ đến khi tốt nghiệp, kế hoạch tẩy não lâu dài và viên đạn bọc đường của Ngu Hành Chu vẫn có hiệu quả, đám nhãi ranh ríu rít sửa miệng thành anh Ngu.
—
Quản gia Chung gia lại rất bất mãn đối với Ngu Hành Chu, thổi râu trừng mắt mỗi lần gặp hắn. Vốn dĩ ông cho rằng tiểu thiếu gia ở trường học sẽ không có đồ ăn ngon như ở nhà, đặc biệt chờ tiểu thiếu gia nghỉ rồi sẽ bồi bổ thân thể cho cậu.
Kết quả tiểu thiếu gia sờ sờ một vòng bụng bia nhỏ bị Ngu Hành Chu dưỡng ra, buồn bực thở dài, nói: “Quản gia, ông chuẩn bị chút gì đó thanh đạm cho cháu đi.”
Tình yêu thương không chỗ phát huy khiến quản gia cực kỳ ghét bỏ Ngu Hành Chu.
32
Khi tiểu thiếu gia tốt nghiệp cấp 3, Ngu Hành Chu tới tham gia lễ tốt nghiệp của cậu, toàn trường đều là gia trưởng nhưng chỉ có một mình Ngu Hành Chu là ôm một bó hoa hồng lớn.
Tiểu thiếu gia rất thích hoa hồng mà Ngu Hành Chu tặng cho cậu, bởi vì hoa hồng đại diện cho tình yêu.
“Em chính là người yêu của anh.” Cậu ôm cổ Ngu Hành Chu làm nũng: “Em cũng là bạn đời của anh nữa.”
Ngu Hành Chu cúi đầu hôn tay cậu: “Không đúng, em không chỉ là người yêu, mà em còn là người yêu duy nhất trong cuộc đời này của anh.”
Cho nên hắn muốn ôm hoa hồng tới tham gia lễ tốt nghiệp của tiểu thiếu gia.
Lúc hắn tìm được tiểu thiếu gia, phát hiện tiểu thiếu gia đứng dưới tàng cây nở đầy hoa, đối diện là một thiếu nữ cũng mặc trang phục tốt nghiệp, cho dù đứng xa cũng có thể thấy được cô gái đó là một nữ thần, tóc dài chạm eo, mặc một cái váy màu xanh bạc hà, tươi mát lại ôn nhu.
Cô đang tỏ tình với tiểu thiếu gia.
Ngu Hành Chu đã qua cái tuổi tranh giành tình cảm với đám con nít, hắn không hề lo lắng cậu bạn trai nhỏ nhà mình sẽ bị lừa mất chút nào, ôm hoa hồng đứng gần đó lặng lẽ quan sát.
Tiểu thiếu gia được người tỏ tình, lại lắc đầu như trống bỏi.
“Tớ có bạn trai rồi.” Cậu cực kỳ vui sướng nói cho bạn gái này, cậu nhìn thấy Ngu Hành Chu, chạy tới kéo Ngu Hành Chu qua, tay trong tay đứng ở trước mặt bạn nữ.
“Tớ rất rất rất thích anh ấy.” Giọng nói của tiểu thiếu gia mềm đến không thể tưởng tượng, cậu không hề có ý định ức hiếp bạn gái này, nhưng với một người đang yêu mà nói, ngọt ngào sẽ toát ra từ khóe mắt từ đuôi lông mày, từ mỗi một bộ phận trên cơ thể.
Ngu Hành Chu đứng bên cạnh nghe được, trái tim như muốn tan chảy.
Cậu ngắt một bông hoa hồng từ bó hoa mà Ngu Hành Chu đã tặng mình, đưa cho bạn nữ: “Chúc cậu tốt nghiệp vui vẻ. Sẽ sớm gặp được một bạn nam tốt hơn tớ.”
Đôi mắt của bạn nữ kia hơi hồng hồng, cũng không giả bộ ôn nhu rộng rãi gì đó, phẫn nộ nhận lấy hoa hồng: “Vì sao đàn ông tốt đều đi làm gay hết a a a a a a a!”
Cô cầm hoa hồng chỉ vào Ngu Hành Chu: “Đối xử với cậu ấy cho tốt.”
Sau đó lập tức chạy đi, tiểu thiếu gia thấy vành mắt của cô hơi hồng hồng, nhưng cô đã chạy ra xa, lại cực kỳ tiêu sái mà xoay người vẫy tay với bọn họ.
“Ngu Hành Chu.” Tiểu thiếu gia kéo quần áo của Ngu Hành Chu.
“Em phát hiện em có hơi keo kiệt.”
“Em lấy một đóa hồng của mình đưa cho bạn ấy, thật ra rất khó chịu. Rõ ràng em đã có một bó lớn như vậy rồi, nhưng mà khi cho bạn ấy một đóa em cũng thấy luyến tiếc”
Cậu ngẩng đầu nhìn Ngu Hành Chu, tay nắm lấy tay của hắn: “Em thật là keo kiệt, anh đưa cho em bao nhiêu thứ em đều muốn độc chiếm bấy nhiêu thứ.”
“Bao gồm cả anh.”
Ngu Hành Chu nhìn quả chanh nhỏ đã cao hơn một chút nhà hắn, mặc trang phục tốt nghiệp màu đen, ánh mắt sáng ngời, gương mặt trắng nõn, môi hồng tựa như anh đào mùa xuân. Rõ ràng cậu đã có dáng vẻ thanh niên, nhưng vẫn giống như trẻ con không muốn xa rời hắn.
Hắn đặt bó hồng to vào trong lòng ngực của quả chanh nhỏ.
“Vậy chiếm hữu anh đi.” Ngu Hành Chu nói.
Chiếm hữu mọi thứ của anh, cũng chiếm hữu cả quãng đời còn lại của anh