Chuyển ngữ: Agehakun
34
Lúc nghỉ hè, Ngu Hành Chu mang theo tiểu thiếu gia trở về quê nhà của mình.
Quê nhà của hắn là tòa thành nhỏ phía Nam, vùng sông nước.
Hắn mang tiểu thiếu gia vượt qua mấy cái hẻm nhỏ bên trái rồi bên phải, đi tới một nhà nào đó để ăn mì vằn thắn, chỉ có một ít thịt nhưng lại rất ngon, sợi vằn thắn nằm lộn xộn trong chén canh gà, mấy lát hành thái xanh biếc thả trôi lềnh bềnh trên bề mặt.
Chủ quán là một ông lão đầu tóc hoa râm, rõ ràng là quen biết Ngu Hành Chu, thấy Ngu Hành Chu thì vội đặt cái muôi xuống, “Ồ, tiểu Chu đã về rồi đấy à.”
Lại thấy tiểu thiếu gia ngoan ngoãn đi theo bên cạnh hắn, sợ hãi tột độ, “Chú mày bắt cóc con nhà ai thế này?”
Vẻ mặt Ngu Hành Chu xám xịt, “Nói bừa gì đâu, bà xã của cháu, là thật nhé.”
Chủ quán mì vằn thắn ra sức quan sát hai mắt của tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia ngọt ngào mà kêu một tiếng “Ông ạ”.
Chủ quán mì vằn thắn lên tiếng, cầm lại cho tiểu thiếu gia một đĩa bánh bao nhỏ, “Cậu bé ngoan lắm, nhưng mà ánh mắt lại không tốt. Này, ăn thêm đi, nếu tiểu Chu mà dám ức hiếp nhóc, nói cho ông, ông sẽ đánh gãy chân của nó.”
Ngu Hành Chu cảm thấy mình cực kì không được người chào đón, thành thành thật thật ngồi xuống trộn dấm cho bà xã nhà mình.
“Năm đó khi mà anh còn chưa bỏ học, thường xuyên chạy tới quán của ổng để ăn mì vằn thắn. Lúc nghỉ học chú La còn nhận anh vào làm công, sau anh ra ngoài xã hội, liền nhận chú La làm cha nuôi.” Ngu Hành Chu cười cười, nói với tiểu thiếu gia, “Anh không có gia trưởng, hôm nay mang em tới, coi như là gặp gia trưởng luôn.”
Tiểu thiếu gia vui đến không biết nói gì mới tốt, Ngu Hành Chu không nói cho cậu là sẽ đi gặp gia trưởng, cho nên cậu cũng không mang lễ vật gì, trong lúc nhất thời cảm thấy cực kì ngượng ngùng.
“Em tới đây một chuyến, chú La đã thấy vui lắm rồi.” Ngu Hành Chu gắp một cái bánh bao nhỏ cho cậu, “Chú La vừa gặp mặt đã cực kì thích em. Ổng vẫn luôn lo lắng cho anh, mắng anh luôn khiến ổng phải nhọc lòng, giờ gặp được em, ông ấy cũng thấy an lòng rồi.”
Ngu Hành Chu thò tay xuống dưới bàn cầm lấy tay của quả chanh nhỏ, tay cậu vừa nhỏ lại vừa mềm, trắng nõn không có lấy một vết chai, vừa nhìn đã biết đây là bàn tay của nhà phú nhà quý.
Nhưng chính là đôi tay nhỏ nhắn mềm như bông này, lại mang tới bình yên cho quãng đời còn lại của hắn.
“Chú La vừa gặp được em, đã biết được là anh có nhà rồi.”
—
Lúc hai người bọn họ đi, Ngu Hành Chu nhân lúc chú La không chú ý, thả tiền vào hộp đựng tiền của ông, dưới đáy còn giấu một cái thẻ.
Đoán chừng đợi tới khi chú La phát hiện, sợ là sẽ lại gọi điện thoại tới mắng hắn một tràng gì mà “nhãi ranh, tiền nhiều bỏng tay” mất!
Chú La có hơi luyến tiếc tiểu thiếu gia, càng nhìn càng cảm thấy cậu giống như đứa cháu nhỏ nhà mình, nhét cho tiểu thiếu gia một cái vòng tay bằng vàng, quê mùa, cồng kềnh.
“Ông vẫn luôn ngóng trông Hành Chu mang vợ nó trở về. Nhưng ông không dự đoán được thằng oắt đó lại không thích con gái, cho nên mới mua vòng tay. Đừng ghét bỏ nhé.”
Ngu Hành Chu thấy tiểu thiếu gia khó xử, liền nhận lấy thay cậu. Hắn khom người chào chú La, “Cha nuôi, ngài yên tâm đi. Sau này con sẽ không liều lĩnh nữa, có người quản con rồi.”
Vành mắt Chú La đỏ hồng, “Được rồi được rồi, cút đi, đừng có cản lão già này làm ăn buôn bán.”
Nhưng mãi cho đến khi Ngu Hành Chu mang theo tiểu thiếu gia đi tới đầu đường, ông vẫn còn đứng tại chỗ nhìn quanh quanh.
Ông nghĩ, thật tốt, không quan tâm là nam hay nữ, không quan tâm tuổi xứng hay không, tiểu Chu vẫn luôn lang bạt tứ phía của ông… khi về đến nhà, rốt cuộc cũng có người đang đợi rồi.
Đây là chuyện tốt, tiểu Chu có phúc khí.
35
Ngu Hành Chu mang theo tiểu thiếu gia đi dạo quanh tòa thành nhỏ, thăm ngôi trường mà hắn từng học năm đó, quán net mà hắn trốn học đi chơi, lần đầu tiên đi bảo kê cho người.
“Khi đó đánh bài ở công viên với người ta, một ngày là có thể kiếm được nửa tháng tiền sinh hoạt.” Ngu Hành Chu cười nói, “Sau lại bị cảnh sát phát hiện, không có chỗ nào để đánh bài nữa, lại phải đi bán buôn trang sức giá rẻ, kiếm tiền ở chợ đêm, bởi vì ông xã nhà em lớn lên đẹp trai, hàng bán đắt như tôm tươi.”
Tiểu thiếu gia buồn bực không lên tiếng nghe tiếp, lồng ngực hơi nhói, lục phủ ngũ tạng cũng khó chịu theo.
Đây là một Ngu Hành Chu mà cậu chưa từng gặp được, niên thiếu sắc bén, nhưng cũng nghèo túng không nơi nương tựa.
Cậu nắm chặt tay của Ngu Hành Chu, trong màn đêm, Ngu Hành Chu đã rút đi vẻ ngây ngô thời niên thiếu ngày nào, biến thành một người đàn ông thành thục có địa vị xã hội cao.
Nhưng cậu luôn cảm thấy khi nhìn vào đôi mắt của Ngu Hành Chu, vẫn còn có thể thấy được dáng hình mười bảy mười tám tuổi của hắn.
Cậu trộm nghĩ, về sau phải đối xử với Ngu Hành Chu tốt hơn, phải tốt hơn nữa.
Cậu là nhà của Ngu Hành Chu, người nhà của hắn, cũng là người nhà của Ngu Hành Chu.
“Tới rồi, đây là ngôi nhà trước kia của anh.” Ngu Hành Chu dừng chân, kéo cậu vào xem một khu nhà ở mới xây.
“Trước kia vừa dơ vừa loạn, chỉ là một xóm nghèo, hiện giờ đã phá bỏ và di dời.” Ngu Hành Chu ngửa đầu nhìn tầng ba nằm sát đường, căn phòng nhỏ vừa rách nát vừa bí hơi năm ất, đã từng là toàn bộ mọi thứ mà hắn có.
“Nịnh Nịnh, em xem, hết thảy đều qua rồi.”
Hắn cười nói với tiểu thiếu gia.
“Anh rất vui, bởi vì khi gặp được em, anh đã tốt hơn của anh lúc đó.”