Edit: Cá Vàng
Beta: Dung, Lam
So sánh tay của Dụ Dao với Nặc Nặc, tay của anh phải lớn hơn tay cô hai đến ba lần. Anh hoàn toàn có thể dễ dàng nắm trọn lấy bàn tay của cô.
Cô không nhịn được mà cụp mắt, ánh mắt rơi xuống hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau.
Nặc Nặc đối xử với cô, từ trước tới nay chưa từng có khoảng cách hay phòng vệ gì mà giữa nam và nữ nên có. Chỉ cần anh có cơ hội thân mật với cô mà cô lại không bảo anh dừng lại, thì Nặc Nặc sẽ không biết dừng lại nghĩa là gì.
Dường như anh rất thích tiếp xúc thân thể. Mỗi lần như thế, anh theo bản năng xán lại gần cô.
Hiện tại anh theo bản năng mà cọ cọ vào người cô, làn da của anh nóng đến mức muốn chảy mồ hôi. Anh rất nhanh nhạy, nhưng vẫn không biết thế nào là thỏa mãn. Ngón tay thon dài của anh khẽ len vào giữa những ngón tay của cô, nhẹ nhàng chậm rãi vuốt ve lưu luyến lòng bàn tay cô, muốn khều khều ngón tay cô.
Nếu như là trước kia, chắc chắn Dụ Dao sẽ rút tay ra ngay lập tức, thậm chí có thể nghiêm khắc giáo dục anh ý thức về giới tính.
Nhưng sau khi trải qua vụ cháy kia, dù thế nào cô cũng không thể nổi giận với anh được.
Nặc Nặc anh… Chỉ là một chú cún con luôn khao khát được thân mật với chủ của mình mọi lúc mọi nơi. Anh ngây thơ hồn nhiên, tất cả những gì anh làm, chỉ là làm theo trái tim mình mà thôi.
“… Anh đừng có được đằng chân lân đằng đầu.”
Dụ Dao cố gắng kìm nén cơn tức giận trong lòng, giật khuỷu tay về phía sau, muốn nghiêm khắc trừng phạt cún con nào đó.
“Tôi đang dạy anh cách viết chữ chứ không phải để anh tùy tiện sờ tay. Nếu thái độ học tập của anh không nghiêm túc như vậy, về sau tôi sẽ mặc kệ anh luôn đấy.”
Nặc Nặc mím môi, kiềm chế mà kêu rên một tiếng nhưng vẫn không muốn buông tay. Gương mặt vừa chôn ở cổ cô càng dùng sức, mái tóc ngắn cùng hàng mi dài mềm như nhung cứ cọ qua cọ lại.
Hai bên thái dương Dụ Dao giật giật.
… Vừa rồi là cô đã không cẩn thận đụng vào miệng vết thương của Nặc Nặc, bây giờ sao lại có thể nổi giận với anh được chứ. Nghe được tiếng rên rỉ của anh khiến cô đỏ bừng cả mặt.
Đây rốt cuộc là loại thuốc độc gì của nhân gian vậy.
Cún con chuyên môn chọc ngoáy tim người khác.
Dụ Dao bị Nặc Nặc ôm hờ từ phía sau, có hơi miệng đắng lưỡi khô, vùng không xong mà cũng chẳng thoát khỏi anh được.
Cô chỉ đành lấy vòng tay ra, cầm bàn tay đang nghịch ngợm loạn xạ của Nặc Nặc lên, hung hăng đeo vào, thu hút sự chú ý của anh.
“Đây, cái anh muốn đây. Là do tôi tự làm đấy, mất là không có cái khác thay thế đâu nhé.”
Cổ tay Nặc Nặc rắn chắc, da lại trắng, sau khi đeo sợi dây màu hồng kia lên, màu sắc tương phản cực kỳ chói mắt. Thế nhưng có cảm giác như bị sắc khí của chiếc dây thừng trói buộc.
Dường như sau khi đeo sợi dây này lên, cô sẽ chính thức trở thành chủ nhân của anh vĩnh viễn.
Nặc Nặc vui mừng đến kêu lên tiếng áuu lí nhí, nâng cái dây chuyền lên ngang mặt, trong mắt tràn ngập ánh sáng như muốn nhấn chìm người khác.
Những ý nghĩ trong đầu Dụ Dao càng ngày càng trở nên không thuần khiết, có hơi không dám nhìn thẳng vào cái lắc tay kia. Cô nhân cơ hội bước xuống giường bệnh, hắng giọng nói: “Tôi đi tìm bác sĩ đến kiểm tra vết thương của anh, đừng lại làm chảy máu nhé.”
Nặc Nặc thấy cô thật sự rời đi, vội vội vàng vàng kéo tay cô lại, hốt hoảng cầm bút viết lên giấy chính xác hai chữ “Dụ Dao”. Sau đó lại sợ hãi nhìn về phía cô: “Dao Dao, em đã học được cách viết, thái độ cũng nghiêm túc, chị đừng bỏ mặc em.”
Cô thuận miệng đáp một câu “Kệ anh”. Dù có núi đao hay biển lửa thì cô cũng không chú ý đến anh, sợ đến nỗi giọng của mình cũng đang run lên.
Càng ngày Dụ Dao càng cảm thấy Nặc Nặc là do ông trời đặc biệt phái tới để khắc chế cô.
Dù có lạnh lùng đến đâu cũng bị anh làm cho tan chảy.
Các biện pháp đối đáp với anh càng ngày càng không có tác dụng.
Dụ Dao xoa đầu anh: “… Anh ngoan đi, tôi không mặc kệ anh đâu, đừng sợ.”
Bỏ đi…
Mong đợi Nặc Nặc tuân thủ nghiêm ngặt các chuẩn mực, theo khuôn phép cũ, không bằng trông cậy vào chính mình còn hơi.
Cho dù anh có ngây thơ đến đâu, chỉ cần cô tính toán chắc điểm mấu chốt, giữ cho mình luôn tỉnh táo, không đắm chìm là được.
–
Vết thương của Nặc Nặc hồi phục rất tốt, ngoại trừ thỉnh thoảng hay nằm mơ ra thì không có di chứng gì. Bác sĩ chẩn đoán là do não bị chấn động nhẹ nên xảy ra phản ứng dây chuyền, qua một thời gian tự nhiên sẽ ổn, cũng thuận thế định ra cho anh ngày xuất viện.
Trước khi xuất viện một ngày, Nặc Nặc đã có thể hoạt động bình thường. Dụ Dao đứng ở ngoài hành lang nói chuyện điện thoại với đạo diễn. Sau khi biết được đã thuê xong địa điểm quay phim mới, trang phục và đạo cụ cơ bản cũng chuẩn bị xong, ngày mai là có thể quay phim. Trái tim đang treo lên của cô cũng hạ xuống. Quay lại phòng bệnh thì thấy Nặc Nặc đang ngồi bên cửa sổ, hướng mắt nhìn ra ngoài.
Từ lúc cún con đi theo cô, anh chưa từng ra ngoài đi dạo, nên cái gì anh cũng tò mò.
Dụ Dao cầm lấy áo khoác mặc vào cho anh, đội mũ len có đính quả cầu nhỏ, dứt khoát nói: “Đi, đi dạo phố.”
Cô dắt Nặc Nặc đi qua quầy y tá, hai cô y tá trẻ đang rảnh rỗi cười đùa xô đẩy nhau. Ở phía sau quầy có đặt một bó hoa, hiển nhiên là được người theo đuổi một trong hai đưa tới, đang bị đồng nghiệp không có ý xấu trêu chọc.
Ánh mắt Dụ Dao xẹt qua bó hoa, ngừng lại mấy giây. Người gửi hoa tới có gu thẩm mỹ không tồi, cách phối màu không lòe loẹt. Cô vô thức đánh giá một câu: “Rất đẹp.”
Nắng chiều rất đẹp, Dụ Dao kéo Nặc Nặc ra khỏi bệnh viện, bên ngoài là phố thương mại khá sầm uất. Cô muốn dẫn anh đi ăn những món mà trước giờ anh chưa từng được nếm thử, vì thế cô cho anh vài đề xuất để anh lựa chọn.
Đợi vài giây không nghe thấy câu trả lời, Dụ Dao ngẩng đầu/ Nặc Nặc căn bản không nhìn đi đâu khác, chỉ nhìn chằm chằm vào cô, khóe môi nở nụ cười, cố gắng muốn áp chế cho dè dặt một chút.
Cô bó tay. Nặc Nặc ra ngoài với cô, ăn gì chơi gì đều rất vui vẻ, đâu cần chọn lựa gì nữa.
Dụ Dao dắt anh vào nhà hàng chuyên phục vụ những thực phẩm tốt cho sức khỏe, tự mình chọn cho anh vài món canh để bồi bổ thân thể. Thức ăn vừa được bê lên tầm năm ba phút, điện thoại của cô lại đổ chuông. Người gọi tới lại là đạo diễn.
Cô tưởng rằng đoàn phim có biến, nhanh chóng nhận điện thoại. Không ngờ đạo diễn lại thấp giọng, khẩn trương hỏi: “Dụ Dao, cô đang ở đâu vậy? Cô có thể chạy đến đây một chuyến được không?”
Dụ Dao nhíu mày, đạo diễn hít một hơi thật sâu nói: “Cô biết Tiểu Lục tổng của bất động sản Bạc Lương đúng không? Anh ta đột nhiên tới phim trường nói muốn tìm cô. Tôi cũng không xác định được anh ta và cô có quan hệ gì, nên cũng không thể nói cho anh ta biết cô đang ở đâu được. Nhưng nhìn dáng vẻ của anh ta… Không có ý định rời đi thì phải.”
Cô siết chặt cái muỗng trong tay.
Lục Ngạn Thời?! Ông Ngoại vừa mới gọi điện cho cô cách đây không lâu, anh ta đã tìm đến cửa nhanh như vậy rồi.
Từ trước tới nay, anh ta là người không đáng tin cậy, làm việc tùy ý làm bậy. Giờ còn không thèm liên lạc với cô mà chạy tới phim trường. Nói không chừng còn lan tin bậy bạ gì đó ở phía bên kia. Nếu cô không nhanh chóng giải quyết anh ta cho xong, không biết sẽ gặp phải phiền toái gì nữa.
Dụ Dao lập tức thu dọn đồ đạc. Vừa ngước mắt, Nặc Nặc cũng không hề ăn. Anh ngoan ngoãn nhờ đóng gói, chuẩn bị gói hết đồ ăn, theo cô đi.
Cô ngừng động tác. Không thể… Dẫn theo Nặc Nặc đi gặp Lục Ngạn Thời.
Ngồi trước mặt ông ngoại, Lục Ngạn Thời chỉ là một đứa trẻ. Khi báo cáo thì quá nữa là sẽ thêm mắm dặm muối. Ông cụ mà biết cô đang nuôi dưỡng một người sống lớn tướng như thế này, không biết sẽ loạn tới mức nào nữa, mà Nặc Nặc cũng sẽ bị liên lụy. Cô muốn sống một cuộc sống yên bình một chút với Nặc Nặc, không muốn có thêm bất cứ phiền phức nào nữa.
Dụ Dao nhìn thẳng vào anh nói: “Đoàn làm phim xảy ra chút việc, tôi tự mình đi được, anh không cần đi theo. Anh có thể ở lại ăn tiếp, hoặc là tôi đưa anh về bệnh viện đều được.”
Bàn tay đang tích cực thu dọn của Nặc Nặc dừng lại, hơi ngỡ ngàng nhìn cô một lúc. Dường như không hiểu cuộc dạo phố mà anh hằng mong chờ mới vừa bắt đầu, sao bản thân lại bị cô bỏ mặc.
“Em, em không làm phiền chị, em đi cùng chị.”
Đuôi chó bất giác rũ xuống, đầu ngón tay trên chiếc hộp bị ấn đến trắng bệch.
Dụ Dao lắc đầu: “Hôm nay hơi đặc biệt, không tin đưa anh theo. Đi thôi, vẫn nên đưa anh về bệnh viện. Để anh ở bên ngoài tôi cũng không yên tâm.”
Nặc Nặc nhìn thấy cô dứt khoát như vậy thì từ từ cúi đầu, ôm hộp canh còn đang bốc khói, hốc mắt cũng bị hun đến trướng đau và chua xót vô cùng. Cảm giác được Dụ Dao đã đứng lên, anh đành cố gắng mà nở một nụ cười, ngẩng đầu nói: “Em muốn… Ở lại ăn, tự mình đi về, rất gần.”
Dụ Dao nhớ lại quãng đường, chỉ cần đi bộ không quá năm phút, cũng không cần đi qua đường. Với trí lực hiện tại của Nặc Nặc, việc đi bộ an toàn về bệnh viện không thành vấn đề.
Cô cũng không hy vọng anh luôn buồn bực ngồi trong phòng bệnh, cho nên miễn cưỡng đồng ý. Trước khi đi cô còn dặn dò cẩn thận: “Có gặp phải chuyện gì, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi cho tôi nhé.”
Đạo diễn lại gửi tin nhắn Wechat thúc giục. Dụ Dao không lề mề thêm nữa, đeo mắt kính lên rồi đi ra cửa. Nặc Nặc nhìn theo bóng dáng của cô, mãi cho tới khi hoàn toàn khuất hẳn trong xe. Anh mới chậm rãi động đậy, nhiệt độ cơ thể giảm xuống một cách mất kiểm soát.
Nặc Nặc nâng cổ tay lên, áp vào mặt mình. Trong mắt dường như có thứ gì đó nong nóng đang chực chờ rơi xuống. Lồng ngực anh như bị một vật vô hình gì đó xuyên qua, còn đau hơn bị đánh hay bị lửa đốt toàn thân.
Ánh sáng trước mắt anh chợt tối sầm lại, có một nữ sinh xinh đẹp ngồi xuống đối diện anh, chính là chỗ Dụ Dao vừa ngồi.
Nữ sinh nhìn rõ gương mặt anh thì kinh ngạc há hốc mồm: “Này, anh đi một mình à? Chúng ta ngồi cùng nhau nhé?”
Người đàn ông trẻ tuổi ngồi trước mặt cực kỳ hút mắt. Cho dù đối mặt với vị thần tượng lưu lượng mà cô ta đang mê đắm, cũng chưa từng kích động như giờ phút này. Người con gái thấy vẻ mặt anh yếu đuối thì tưởng mình đã ở kèo trên, kích động tới nỗi trực tiếp nhào tới sờ mó anh.
Giây tiếp theo, cô ta lại nghe thấy anh mở miệng, giọng nói như được ngâm đá, lạnh đến thấu xương: “Cút.”
Cô gái sững sờ, còn tưởng rằng mình nghe nhầm. Nhưng tới khi nhìn lại, liền thấy anh nghiêng đầu, hàng mi xinh đẹp nâng hờ, mang theo sự bạc bẽo máu lạnh tự nhiên, cự tuyệt người khác tới gần.
Nặc Nặc ôm lấy hộp canh và đồ ăn Dụ Dao mua cho anh, máy móc đi ra khỏi cửa hàng.
Chỉ là anh… Không muốn trở thành một gánh nặng, phải được Dụ Dao dắt mới có thể về.
Nặc Nặc cô đơn bước về phía trước, đột nhiên dừng lại trước cửa kính sát đất sáng rực của một cửa hàng. Ngẩn ngơ ngắm nhìn một bức ảnh trong hàng trăm bức ảnh được treo trên cửa. Đó là hình ảnh Dụ Dao với mái tóc dài đeo khẩu trang, đang tự tay khắc tên anh lên chiếc vòng tay. Anh chỉ cần nhìn một cái là nhận ra ngay.
Bên cạnh bức ảnh không xa có treo một tờ tuyển dụng: “Cửa hàng đồ gốm tuyển nhân viên bán hàng thời vụ, trả lương theo giờ.”
Nặc Nặc mím đôi môi thô ráp, đẩy cửa đi vào, nói với nhân viên quản lý cửa hàng: “Tôi muốn, làm việc kiếm tiền.”
Hai mắt quản lý phát sáng, nhưng vẫn theo thông lệ mà hỏi: “Anh biết làm gốm không?”
Nặc Nặc lắc đầu.
“Vậy… Bằng cấp thì sao? Anh học khoa chính quy à? Có thể nói tiếng Anh không? Thi thoảng cửa hàng của chúng tôi sẽ có vài vị khách là người nước ngoài đến đây du lịch.”
Nặc Nặc vẫn lắc đầu.
Anh vừa mới học viết chữ, nói năng còn chưa được đầy đủ…
Quản lý cửa hàng có hơi khiếp sợ: “Vậy anh có sở trường gì đặc biệt không? Ví dụ như hòa đồng với mọi người, tạo bầu không khí hòa thuận này nọ cũng được——”
Nặc Nặc đặt hộp thức ăn nhỏ của mình xuống, kéo cổ áo khoác mà Dụ Dao bắt anh phải kéo cao xuống, hỏi: “Đẹp trai… Có tính không?”
Cả cửa hàng chết lặng. Quản lý che miệng, gật đầu như gà mổ thóc, cuối cùng hỏi: “Anh yêu cầu lương bao nhiêu?”
Hàng mi dài của Nặc Nặc cụp xuống, nhớ đến ánh mắt Dụ Dao khi nhìn bó hoa lúc chuẩn bị rời khỏi bệnh viện, khẽ trả lời: “Tôi muốn, số tiền đáng giá một bó hoa.”
Đến khi mặt trời đã khuất ở phía Tây, bầu trời nhá nhem. Nặc Nặc cầm trong tay một trăm năm mươi tệ, lại cầm theo hộp đồ ăn. Bàn tay nắm chặt lấy số tiền mình kiếm được, đi tới cửa hàng bán hoa.
Đi ngang qua tủ kính bày những cái bánh ngọt nho nhỏ của cửa hàng cà phê bên đường, anh nuốt nước bọt nhìn cái bánh Chocolate Mousse, tầm mắt lại chuyển sang cái bánh Red Velvet bên cạnh.
Chắc chắn Dụ Dao sẽ thích màu đỏ…
Một miếng bánh Mousse là 30 tệ, miếng Red Velvet là 10 tệ. Nếu như anh chỉ mua bó hoa 80 tệ, thì có thể ăn bánh ngọt rồi.
Nặc Nặc lon ton chạy đến cửa hàng bán hoa, ông chủ nói nên tặng cho cô gái mình yêu hoa hồng đỏ. Nhưng Dụ Dao không yêu anh, anh không có tư cách mua chúng. Ông chủ lại giới thiệu cho anh những loại hoa hồng khác. Bó lớn bình thường là 80 tệ, nhưng do là hoa hồng nhập khẩu rất đẹp, nên bảy bông có giá tới 110 tệ.
Nặc Nặc móc toàn bộ tiền ra: “Tôi muốn đẹp nhất.”
Anh ôm lấy bó hoa, quay lại quán cà phê, dùng 40 tệ cuối cùng mua bánh Red Velvet mà Dụ Dao thích. Hoàn toàn quên mất cái bánh Chocolate Mousse mà mình thèm thuồng.
Gió đầu đông rất lạnh, bầu trời âm u hiu quạnh.
Nặc Nặc nhìn màn hình di động trống không, đứng ở trước cửa lớn ngoài bệnh viện, ôm bó hoa và bánh trong ngực, dùng nhiệt độ cơ thể cẩn thận bảo vệ chúng.
Khi Dụ Dao bị Lục Ngạn Thời cưỡng ép đưa về bệnh viện. Trên ghế sau của chiếc xe thể thao mấy trăm vạn tệ là một đống hoa đắt tiền được vận chuyển bằng máy bay, cùng với bánh ngọt do thợ làm bánh trong nhà ông ngoại cô làm. Chất đầy ghế ngồi.
Cô không thèm nhìn tới một tí nào, tới khi vị trí chỉ còn cách cửa lớn bệnh viện một khoảng ngắn thì không kiên nhẫn mà kêu dừng lại.
Một tay Lục Ngạn Thời xoay vô lăng, vẫn còn muốn tiếp tục cãi nhau với cô về chủ đề lúc chiều nay. Nhưng vừa nghiêng đầu đã thấy Dụ Dao như bị đóng đinh, nhìn thẳng về phía trước không chớp mắt.
Dưới ánh đèn đường vắng vẻ, có một bóng người.
Gió thổi bay góc áo của anh, thổi bay tà áo sơ mi trắng sáng và những cánh hoa. Mái tóc đen nhánh mềm mại cũng bị thổi tung, che khuất đi gương mặt của anh.
Anh lặng lẽ đứng trong đêm tối lạnh lẽo, đôi môi hơi hơi cong lên, tựa như đang đợi cô gái nhỏ mà anh yêu nhất.