Em Có Thể Nuôi Anh Không?

Chương 27: Chương 27




Edit: Cos

Beta: Dung, Yam

Dụ Dao không hiểu, sao lại có người trong sáng và thuần khiết đến mức khiến cho trái tim người ta tan chảy thế này. Cô vừa muốn cười vừa muốn nhéo anh, đồng thời lại có thể có dục vọng chân chính như vậy. Anh chỉ hôn lên tóc cô, nói hai câu ngây ngô đơn giản thôi mà khiến cho cô có cảm giác bản thân như đang ở trong lò hấp vậy.

Nóng, khô, khát nước, muốn đổ mồ hôi, thậm chí không biết phải làm sao.

Đứa nhỏ cô nuôi thực sự ngày càng ngây thơ lại nguy hiểm.

Trực giác của Dụ Dao mách bảo nên lập tức giữ khoảng cách an toàn với Nặc Nặc, cách xa anh một chút, nhưng trong tiềm thức lại không nỡ. Trong lúc nhất thời cô chỉ có thể đứng đấy, giả bộ bình tĩnh, nhưng trong lòng là bão táp.

Rốt cuộc đây là chó thành tinh ngàn năm gì thế này! “Một hơi thổi hết hai hộp” qua miệng anh lại có hiệu quả như trực tiếp nói “Một hơi dùng hết hai hộp”. Năng lực tưởng tượng của cô đột nhiên mạnh lên như gió kể từ sáng nay. Những hình ảnh không phù hợp với trẻ con mà cô không tình nguyện tưởng tượng, cứ liên tục nhảy ra trước mắt.

Nặc Nặc không nghe thấy cô đáp lại, tưởng mình nói không rõ ràng. Anh hơi nhổm lên, giơ hai chiếc hộp đến trước mặt cô, còn nghiêm túc bổ sung: “Dùng hai hộp, đủ chưa, nếu thiếu trong phòng khác còn, để em đi tìm.”

Anh không nói đùa, ánh mắt đầy chân thành và toàn tâm toàn ý. Anh mím môi xé vỏ hộp muốn dỗ cô vui vẻ.

Dụ Dao không hề nghi ngờ, nếu như cô gật đầu, Nặc Nặc có thể sẽ mang tất cả những thứ đó trong khách sạn tới đây, chất đầy một phòng bóng cao su cho cô luôn. Nghĩ đến cảnh tượng này thôi cô đã muốn hít thở không thông.

“… Không cần!” Dụ Dao nhanh chóng ấn anh lại, khó khăn nói: “Tôi không thích loại bóng này đâu. Anh cũng không được đụng vào nó nữa!”

Cô giành đồ kế hoạch hóa gia đình lại, nhét lại vào cái rổ nhỏ, cùng với vài món đồ không dám nhìn khác, nhét vào sâu trong tủ TV. Cô khom lưng giải quyết xong xuôi, khi đứng thẳng dậy thì triệu chứng chóng mặt của cô còn nghiêm trọng hơn trước.

Dụ Dao hơi lảo đảo, Nặc Nặc lập tức chạy đến, lo lắng nói: “Dao Dao, người chị rất nóng, ban nãy, lúc ôm chị em cảm nhận được.”

… Cũng không cần phải nói toẹt ra hành động mập mờ của anh vậy đâu!

Dụ Dao sờ trán, đúng là nhiệt độ không được bình thường. Phần lớn là di chứng của việc uống rượu, cộng thêm lúc xuống núi hứng gió lạnh, cảm xúc lại lên xuống quá nhiều, hẳn là có chút cảm lạnh rồi.

Cô nhìn đồng hồ, phải một tiếng nữa mới tới cảnh quay buổi tối, thế là cô nói: “Có thể là do tôi không nghỉ ngơi đủ, bây giờ tranh thủ ngủ một lát đây, anh về phòng mình đi. Còn cánh cửa này…”

Cánh cửa ngăn giữa hai phòng thông nhau bây giờ lại không khóa được, nên Dụ Dao thấy lo lắng bồn chồn, luôn cảm thấy sắp xảy ra chuyện, an toàn nhất là nên khóa lại.

Nhưng cô chưa kịp nói xong, Nặc Nặc đã hoảng loạn nắm lấy tay cô, nhỏ giọng cầu xin: “Đừng khóa! Em sẽ ngoan ngoãn mà. Nếu chị không cho em vào, em sẽ không vào, đừng bỏ em một mình ở phòng bên kia.”

Đôi mắt đẹp của cún con ánh lên vẻ bi thương, anh còn dùng giọng mềm mại mà khép nép nói những lời đó. Lời cự tuyệt của cô hoàn toàn kẹt ở cổ họng, không nhẫn tâm nói lời tàn nhẫn.

Rõ ràng lúc trước cô quay phim lâu vậy anh vẫn ở một mình đó thôi. Hôm nay sao lại tỏ ra đáng thương chứ, căn bản là anh đang cố tình làm nũng để được cô đồng tình. Nhưng cho dù biết vậy, Dụ Dao cũng khó mà kháng cự.

Chuyện hôn hít này vốn dĩ là cô đuối lý, thế nên cô không nỡ làm quá đáng hơn nữa.

Dụ Dao mở cửa, đẩy Nặc Nặc qua bên kia, sau đó cô ngã xuống giường, kéo chăn che đầu. Sau mấy phút, cô vẫn chưa ngủ được, cũng không nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào từ Nặc Nặc ở bên kia cánh cửa. Tâm tình không yên, cô chậm chạp kéo chăn xuống lộ ra nửa khuôn mặt, âm thầm nhìn về phía cánh cửa.

Vừa nhìn liền ngơ ngẩn.

Cô vô ý đóng cửa không chặt, vẫn chưa khép hết còn để hở một khoảng rộng bằng bàn tay. Nặc Nặc đang ôm đầu gối ngồi ở bên kia cánh cửa, xuyên qua khe hở tập trung nhìn chằm chằm vào cô. Anh mở một ngọn đèn ấm áp, ánh sáng mờ ảo hắt ra từ sau lưng anh, phác họa dáng vẻ anh càng thêm dịu dàng và cô đơn.

Thấy cô ló đầu ra, Nặc Nặc cười với cô, anh chắp hai tay lại đưa lên má ra hiệu cô ngủ đi.

Cô không cho phép anh qua, anh liền canh giữ ở sau cửa. Cô không cho anh đến gần thì anh chỉ nhìn cô từ xa.

Không biết tại sao hốc mắt Dụ Dao lại vô thức nóng lên. Cô xoay người lại nhằm che giấu, nhưng dù không nhìn về phía đó, cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt như hình với bóng của Nặc Nặc, nóng bỏng dính chặt lấy cô.

Bảy giờ tối, Dụ Dao dậy đúng giờ và đến phim trường báo cáo, hầu hết các cảnh quay của <Âm Hôn> đã hoàn thành, chỉ còn lại một số cảnh đặc biệt, ước chừng chỉ mấy ngày sau là có thể đóng máy.

Khách sạn mới cách phim trường không xa, khi mới ra ngoài thì không có gì bất thường. Nhưng đợi đến khi đến gần phim trường, Dụ Dao mới nhạy cảm nhận ra có điều gì đó không ổn. Ngoại trừ diễn viên và nhân viên trong đoàn, còn có ít nhất mấy chục người đang tụ tập xung quanh. Trong tay không phải máy ảnh DSLR thì cũng là điện thoại di động, nóng lòng muốn chụp ai đó.

Dụ Dao nhíu mày, đúng lúc tiếng chuông điện thoại vang lên. Ngay lúc cô nhận điện thoại, những người đó bị âm thanh thu hút, đồng loạt nhìn về phía cô.

Đạo diễn nói nhỏ trong ống nghe: “Dụ Dao, cô khoan hãy tới đây, một đám người đang chờ để chụp cô đấy. Chúng ta có quá ít người, không đuổi họ đi được!”

Nếu như nói, đề tài về Dụ Dao trước đây đa số đều là tiêu cực, đám truyền thông đến chụp cô cũng lười. Nhưng lần này lại hoàn toàn khác, sau khi để lộ thân phận đại tiểu thư, lại thêm những khúc mắc tình cảm phức tạp và trailer mới tung ra vượt quá mong đợi, nên có nhiều người đang chờ tin tức mới của Dụ Dao.

Đôi mắt được trang điểm nhẹ của Dụ Dao nheo lại, nghênh đón đám người như zombie ở trước mặt, cô thở dài nói: “Lấy làm tiếc quá, không kịp nữa rồi.”

Cô vừa dứt lời, một bóng người cao lớn đã che chắn hoàn toàn trước mặt cô.

Thời tiết ở miền Bắc rất lạnh, Nặc Nặc mặc chiếc áo khoác dài do cô mua, đội chiếc mũ len do cô chọn, phía sau có một quả cầu lông trắng như tuyết. Lúc này, anh như một rào chắn bảo vệ cô, lạnh lùng không thể xâm phạm, nhưng quả cầu lại nhún nhảy đong đưa sau đầu anh, ngoan ngoãn đến hộc máu.

Giọng Nặc Nặc xuyên qua khẩu trang vang lên: “Đừng sợ, cún con đang chặn bọn họ.”

Dụ Dao hít một ngụm khí lạnh, đám người kia xông thẳng đến đây, không hề khách khí chút nào. Những câu hỏi hỗn loạn với tiếng cửa cuốn bao phủ tất cả. Còn có một vài cô gái hiển nhiên đã bị Nặc Nặc thu hút sự chú ý, muốn mượn sự xô đẩy của nhiều người mà nhằm thẳng đến tay anh. Càng quá quắt hơn là, còn định kéo khẩu trang của anh xuống.

Nhóc con nũng nịu ngốc nghếch trong lời đồn, có lẽ là rất xinh đẹp khiến người ta muốn tùy tiện vuốt ve. Hơn nữa, cả đám người lộn xộn thế này, căn bản không thể phân biệt được là ai sờ.

Vẻ mặt Dụ Dao lạnh lùng, cô lập tức muốn kéo Nặc Nặc về phía sau. Nhưng cô vừa đưa tay ra thì phía trước đột nhiên có tiếng hét lớn, người dẫn đầu trong đám người đang xông lên chật vật ngã về phía sau, mở ra một khoảng lớn.

Nặc Nặc giơ một tay lên, che ngang trước người Dụ Dao, lông mi màu mực rũ xuống một nửa, liếc nhìn những khuôn mặt đang quấy nhiễu trước mắt, giọng điệu lạnh lùng sắc bén: “Đừng tới gần chị ấy.”

Dụ Dao thu tay lại, nắm chặt tay lại ở trong cổ tay áo, thở ra hơi nóng như lửa.

Ai nói người không đủ, cô có Nặc Nặc ở đây mà, một người đỉnh như nghìn người.

Qua nhiều lần cô cũng đã biết rõ một điều, dáng vẻ Nặc Nặc đối với người ngoài lạnh lùng, xa cách thế nào, không thể coi thường. Thậm chí anh còn không thèm nhìn người khác một cái, đừng nói chi là lại gần với anh.

Người như vậy, chỉ lưu luyến quấn quýt si mê bên cạnh cô, hai mắt ướt át mịt mờ đỏ bừng cầu xin cô một cái hôn thân mật.

Tiết tấu hô hấp của Dụ Dao mất khống chế, cô lấy lại bình tĩnh, ôm lấy Nặc Nặc ở trước mặt, liếc một vòng ống kính và ánh nhìn ở xung quanh, bình tĩnh nói: “Tôi không có gì để chụp cả, cũng làm phiền các người đừng quấy nhiễu đến đoàn phim. Hơn nữa, tính tình của trợ lý tôi không tốt, đừng nghĩ đến chuyện khi dễ anh ấy.”

Dụ Dao nghe được những câu hỏi dồn dập từ xung quanh, bao gồm cả những câu hỏi ở trên mạng mà cô đã xem sơ qua khi lướt bình luận. Những chuyện khác cô không quan tâm, chỉ có chuyện liên quan đến Nặc Nặc, cô không muốn để tiếp tục lên men.

Bạch Ngọc CP có xuôi tai không? Gọi ai là đồ ngốc* chứ, cô thấy cả nhà bọn họ mới là đồ ngốc ấy.

(*Bạch Ngọc trong tiếng Trung: 白玉. Từ 白 trong từ Bạch Ngọc cũng là từ 白 trong đồ ngốc.)

Giữa những cơn gió lạnh, Dụ Dao ngẩng đầu, rõ ràng bình tĩnh nói: “Muốn hỏi hay là vạch trần chuyện trên mạng, tôi sẽ thỏa mãn các người.”

“<Âm Hôn> được quay theo nguyên tác, ngay từ đầu tôi đã không coi nó là một bộ phim nát.”

“Tôi cũng sẽ không rút lui khỏi giới. Dù mọi người có mắng mỏ thế nào, tôi vẫn sẽ tiếp tục đóng phim. Ai bảo tôi học diễn xuất làm gì chứ, tôi rất yêu công việc này đấy.”

“Trình Hoài Sâm đúng là ông ngoại của tôi, Lục Ngạn Thời là bạn bè cùng lớn lên với tôi, tôi thừa nhận những điều đó. Nhưng kể từ khi trò hề đêm qua diễn ra, tôi và bọn họ đã không liên quan gì đến nhau nữa. Nếu bởi vì thân phận đại tiểu thư nhà giàu mà follow tôi, cảm phiền nhanh chóng bỏ follow.”

“Người bên cạnh là trợ lý của tôi, không phải có quan hệ mập mờ như các người nghĩ đâu.” Phần trước Dụ Dao nói rất rõ ràng và lưu loát, khi nói đến câu cuối cùng, cô mới gượng gạo dừng lại, không dám nhìn phản ứng của Nặc Nặc.

Chung quanh trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng gió thổi.

Dụ Dao đè nén sự ngột ngạt đang bành trướng trong lòng, nhướng mày nói: “Tôi đã trả lời xong các câu cần trả lời rồi. Tùy các người muốn thế nào cũng được, tôi cũng không phải sao nữ sợ dư luận. Tôi chỉ là một nữ diễn viên làm việc kiếm sống qua ngày. Hôm nay tới đây thôi, còn ai vẫn tiếp tục theo tôi đến phim trường, tôi sẽ báo cảnh sát ngay lập tức.”

Người của đoàn phim cũng lao vào bảo vệ Dụ Dao, đám đông bị ép phải tản đi. Dụ Dao ôm áo khoác về phía trước, cô nghe thấy tiếng Nặc Nặc lặng lẽ đi theo ở sau lưng.

Khi cô đến phim trường, ngoảnh đầu nhìn lại, vẫn còn có người không chết tâm lảng vảng ở cách đó không xa. Dụ Dao vừa mạnh miệng xong, càng không thể để Nặc Nặc ở quá gần cô. Cô không muốn những người trên mạng bàn tán về Nặc Nặc, vừa mở miệng một cái, không phải ngu ngốc thì cũng là nam sủng. Cách tốt nhất chính là cô ít tiếp xúc với anh trước mặt mọi người.

Lúc Dụ Dao thay quần áo, cô nói với Nặc Nặc: “Anh tìm chỗ nào ấm áp để nghỉ ngơi chút đi. Có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào chúng ta, anh không thích hợp ở quá gần tôi, bọn họ sẽ chụp ảnh đấy.”

Nặc Nặc cúi đầu, tóc đen mềm mượt che phủ lông mày tạo thành cái bóng đen.

Dụ Dao ngầm hiểu là anh đã đồng ý, xoay người ra ngoài quay phim.

Đạo diễn đang lo lắng ở bên ngoài, trong số mấy cảnh quay tối nay có một cảnh quay tập thể, trong đó có một vai tương đối quan trọng là Lệ quỷ, trang điểm rất dày, hóa trang cũng phiền toái nhất. Những người trong đoàn đều không thích diễn, dù sao thì đoàn phim của họ rất nghèo, mỹ phẩm quá rẻ không khéo còn có thể bị dị ứng.

Sau một tiếng, Dụ Dao đã hoàn thành mấy cảnh quay đơn, tiếp theo chính là cảnh quay tập thể.

Nhiệt độ cơ thể cô vẫn đang nóng lên, tầm nhìn dần dần trở nên mơ hồ, cô vẫn kiên trì chịu đựng. Những diễn viên không để ý đến mà nối đuôi nhau đi ra, Lệ quỷ đi cuối cùng, đã hóa trang xong.

Đạo diễn hô vào card âm thanh, Dụ Dao lập tức nhập vai, nhưng cơ thể lại bắt đầu không chịu nổi. Mãi đến những cảnh quay cuối cùng, Lệ quỷ hung ác nhào về phía cô và bóp lấy cổ cô. Vì để tăng tính chân thật, cô và đạo diễn đã bàn bạc sẽ bóp thật, cũng sẵn sàng chịu đựng.

Nhưng dưới ánh đèn u ám của phim trường, trong bầu không khí đầy ma mị, khoảnh khắc bóng dáng ghê gớm ấy xông đến, Dụ Dao kinh ngạc đến ngây người.

Bất luận cô có đóng thành vai gì, ánh mắt anh vẫn không thay đổi, xuyên qua gió lạnh trong đêm giá buốt, vĩnh viễn chỉ có một mình cô.

Dụ Dao theo bản năng lùi lại như trong kịch bản, Lệ quỷ đã đuổi tới, bàn tay trắng bệch gắt gao nắm lấy cổ họng cô, nhưng đầu ngón tay lại đang vuốt nhẹ. Khoảnh khắc hai người kề sát nhau, Dụ Dao nghe thấy anh nói: “Dao Dao, làm trợ lý không thể đến gần chị, vậy thì em làm quỷ.”

Làm Lệ quỷ không ai muốn đóng, làm một con chó, một con vật cưng, bất cứ cái gì cũng được.

Chỉ cần cô không bỏ rơi anh, chỉ cần luôn được ở bên cạnh cô.

Khóe mắt Dụ Dao ươn ướt, cô không tự chủ được mà nắm lấy cổ tay anh, đạo diễn ở bên cạnh hét lớn: “Biểu cảm rất tốt! Giỏi lắm, không cần quay lại nữa, công việc đêm nay có thể kết thúc được rồi.”

Cô nóng đến mê man, chân nhũn đi rồi ngã ngửa ra. Lệ quỷ hung ác và đáng sợ túm lấy cô, kéo cô vào trong ngực mình, cô không cho anh đến gần hơn một tiếng rồi. Anh giống như một con chó con đói khát gần chết, liều mạng hít lấy hơi thở của cô.

Cả đoàn phim làm ra vẻ bận rộn, nhưng tất cả đều bí mật quan sát, thầm gào thét với nhau.

Cảm giác CP muốn xuyên thấu tận trời vậy, một đôi Lệ quỷ hợp đến nỗi ai cũng không chen chân vào được.

Nặc Nặc sờ trán Dụ Dao, gấp gáp nói: “Sốt rồi, chúng ta đến bệnh viện.”

Dụ Dao không đồng ý: “Tối nay ở đây quá lộn xộn, đi bệnh viện bị nhìn thấy lại có người suy đoán lung tung. Hơn nữa chỉ là cảm lạnh thông thường, trong vali có thuốc hạ sốt, uống xong ngủ một đêm là khỏe ngay thôi.”

Cô quá cố chấp, dù có lo lắng đến đâu, Nặc Nặc cũng không nỡ ép buộc cô. Anh muốn cõng cô về khách sạn, nhưng cô cũng không đồng ý.

Dụ Dao không muốn bị người khác nhìn ra điều khác thường, sắc mặt cô như thường lệ, tháo trang sức và chào tạm biệt mọi người. Lúc về đến phòng đã là chuyện của hơn nửa tiếng sau, vừa vào cửa cô đã vịn tường, bị Nặc Nặc trực tiếp chặn ngang bế lên, anh đắp chăn cẩn thận rồi bón thuốc cho cô.

“Được rồi…” Tầm mắt cô mông lung: “Anh cũng nhanh chóng đi ngủ đi, nhớ đóng cửa lại luôn, đừng quan tâm đến tôi.”

Giọng cô dần dần trở nên không rõ ràng, nhắm mắt mê man vùi đầu vào gối. Cơ thể cô như thể đang bốc cháy từ trong ra ngoài, khao khát tìm thấy chút mát mẻ trong sương mù.

Dụ Dao hoảng hốt nhớ lại, hôm qua cô lạnh, muốn tìm ấm áp nên mới chọc đến Nặc Nặc. Hôm nay nhu cầu cấp bách là mát mẻ, chung quy không nên dính lấy anh nữa.

Ngừng lại ở đây thôi, tuyệt đối không thể tiến lên nữa.

Không được chạm vào anh nữa.

Cánh cửa ngăn cách hai phòng mở toang, Nặc Nặc không quan tâm đến việc “Đóng cửa” và mệnh lệnh “Không được phép tới gần” của cô. Anh nửa quỳ ở bên giường Dụ Dao, liên tục đổi khăn lạnh đắp trên trán cô.

Không đủ, cách này không hiệu quả.

Dụ Dao nóng đến nỗi mặt đỏ bừng, thở ra hơi nóng như lửa, khó chịu quay người nhiều lần cũng không có cách nào giảm bớt, nửa tỉnh nửa mơ lẩm bẩm như mèo con: “Tôi muốn ăn đá.”

Nặc Nặc vội vàng chạy ra ngoài, áo khoác cũng quên mặc, trong đêm rét lạnh đi mua kem tươi. Sau khi trở lại, anh dùng một chiếc muỗng nhỏ đút tới môi Dụ Dao. Nhưng cô đã ngủ mê man, hoàn toàn không ăn được gì, chỉ có thể vô thức liếm môi lạnh, hừ nhẹ một tiếng bất mãn.

Cô khó chịu không yên, tay bắt lung tung, vô tình động vào cơ thể lạnh lẽo vừa bị gió lạnh thổi qua của Nặc Nặc. Như tìm được cọng rơm cứu mạng, cô dùng cả tay chân trèo lên, dụi đầu vào ngực anh, thở nhẹ một tiếng khi vừa được cứu.

Trong màn đêm yên tĩnh không có một tiếng động, chỉ có một chút ánh sáng ấm áp ở góc tường, Nặc Nặc bất động dựa vào giường, tay vội vàng để xuống, ôm lấy Dụ Dao.

Tay anh lạnh, anh di chuyển đến chỗ nào cô cũng sẽ phối hợp kề sát chỗ đó.

Lồng ngực của Nặc Nặc bị trái tim đập tới mức cảm thấy tê dại đau đớn. Anh bưng hộp kem dâu tây lên, múc một muỗng, bỏ vào miệng mình, sau đó cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên đôi môi khô khốc của Dụ Dao.

Dụ Dao tiếp xúc với hương vị ngọt ngào và lành lạnh, cô không kìm được mà đáp lại anh, nhưng vẫn thấy không đủ. Cho đến khi cô bị cuốn theo cám dỗ, gián tiếp dây dưa cùng anh trong kem tươi, cướp đoạt sự mát mẻ và sức nóng thiêu đốt vô tận từ anh.

Hộp kem đã nhìn thấy đáy, chăn mền và quần áo cũng lộn xộn hết cả lên. Các khớp ngón tay của Nặc Nặc bị anh nắm trở nên trắng xanh, mồ hôi trong suốt thấm ướt tóc trên trán và chảy dọc từ gò má đến xương quai xanh.

Anh đứng dậy, loạng choạng đi về phòng mình, tìm thấy một chiếc túi ở trong vali rồi vội vàng kéo nó ra, lấy ra một chiếc vòng cổ, dây xích kim loại rũ xuống kêu leng keng.

Nặc Nặc nắm chặt nó, một giây cũng không muốn lãng phí. Anh nằm lại bên cạnh Dụ Dao, ngậm lấy chút kem còn sót lại, nhanh chóng nâng khuôn mặt ấm áp của cô rồi áp lên, hô hấp run rẩy kịch liệt.

Thuốc hạ sốt có hiệu quả rất nhanh, sau nửa đêm Dụ Dao đã hạ sốt nhiều rồi. Ý thức của cô chậm rãi khôi phục, toàn thân đau đớn muốn trở mình, nhưng bị một đôi tay dính tầng mồ hôi mỏng giữ chặt.

Dụ Dao bừng tỉnh, trái tim cô mãnh liệt trùng xuống.

Không phải chứ… Lịch sử lại tái diễn hả?!

Trong khi mạch đập hỗn loạn, cô chợt cảm thấy trong tay có thứ gì đó giống như kim loại, sờ vào thấy lạ lạ. Cô hốt hoảng mở mắt ra thì thấy tay mình đang cầm một sợi dây xích kim loại màu bạc, đầu kia của dây xích…

Nặc Nặc lại lần nữa nằm bên cạnh giường của cô, gương mặt như vẽ tràn ngập sắc xuân, đôi môi ướt át, đuôi mắt hẹp dài đầy sương hồng khó cưỡng, hơi thở dồn dập.

Trên chiếc cổ thon dài lạnh lẽo của anh đang lắc lư một chiếc vòng cổ bằng da dùng để giam cầm. Sợi dây xích trên chiếc vòng cổ vô tình bị cô kéo ra, người kia cũng té xuống trước mặt cô, đôi mắt xinh đẹp ngước lên.

“Dao Dao…” Nặc Nặc luống cuống lên tiếng: “Kỳ động dục của em sắp tới rồi.”

Anh nắm lấy cổ tay áo của cô, giọng khàn khàn yếu ớt hỏi: “Chị có muốn… Sờ sờ không?”*Tác giả có lời muốn nói:

Dao Dao: Đậu móa huyết quản bùng nổ rồi QAQ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.