Beta: Lam
Edit: Thất Thất——
Dụ Dao chưa bao giờ kể cho ai nghe về những điều mà cô đã trải qua trong quá khứ, càng không nghĩ tới sẽ có một ngày vùi vào trong ngực người nào đó, dùng dáng vẻ thân mật không muốn rời xa mà thẳng thắn bộc lộ chính mình với anh ấy.
Đây là lần đầu tiên.
Cô can tâm tình nguyện dung hòa cuộc đời mình với Nặc Nặc, buộc chung một chỗ, tuyệt đối không phải coi tình cảm với anh là tình cảm với đứa trẻ đáng thương, tâm trí không được hoàn chỉnh, càng không phải chỉ là theo đuổi cảm giác hưởng thụ khi có người yêu.
Nặc Nặc là người yêu thực sự của cô, cô không có bất kỳ sự phòng bị hay giấu diếm nào với anh.
Chỉ cần đã nhận định, thì anh chính là phần đời còn lại của cô.
Cô không cách nào hiểu rõ quá khứ của Nặc Nặc, vậy thì cô sẽ kể cho anh nghe về mỗi một đoạn đường mà cô đã trải qua.
“Đó không phải… một vị thần”.
Nặc Nặc bỗng nhiên thì thầm một câu, rất nhẹ, chìm lẫn trong âm thanh của bộ phim.
Dụ Dao không nghe thấy.
Cô dựa vào trước ngực Nặc Nặc, nhịp đập của anh hòa lẫn với tiếng sét vang dội của TV ở phía sau, khiến cô hoảng hốt vài giây. Cô không đếm được rốt cuộc mình đã bị anh bế như vậy bao nhiêu lần rồi, núi đao biển lửa, không gì ngăn được.
Dụ Dao không nhịn được ôm anh càng chặt hơn, bắt đầu có thể hiểu được tại sao Nặc Nặc lại thích tiếp xúc da thịt thân mật như vậy, kề sát như vậy vẫn chưa thấy thỏa mãn.
Giống như bây giờ, trong gian phòng kín mít chỉ có hai người tuỳ ý thân mật, vừa an tâm lại vừa đẹp đẽ tới vô cùng. Cô mới chỉ được nếm được một chút tư vị thì đã bắt đầu tham lam đắm chìm vào trong đó, điểm ban đầu kia đã hoàn toàn biến mất, càng ôm lại càng thấy đây chính là mĩ vị nhân gian.
Bạn trai của cô đúng là không gì sánh được, ngọt ngào chết đi được, làm cho cô cảm thấy thật an toàn, vừa thuần khiết lại vừa đen tối, bướng bỉnh làm cho người ta đau lòng. Cho dù thân hình anh cao hơn 1m85 hoàn toàn có thể bao phủ được cô, lúc mạnh mẽ hôn môi, về bản chất, cô cũng chỉ là một cô gái đáng yêu cần được cưng nựng.
Nhưng đến đêm nay, cô mới ý thức được rằng, Nặc Nặc đã vô tình đứng ở vị trí nhỏ bé và coi mình như một tình nhân trong bóng tối mà cô không thể thừa nhận.
Sự thật không phải như vậy.
Nặc Nặc xứng đáng có được một nghi thức công khai, nên cô mới không vội đính chính câu “Tôi là trợ lý của cô ấy”.
Vài ngày nữa chính là sinh nhật của cô, cô chuẩn bị thừa nhận điều đó với mọi người trong ngày hôm đó. Không chỉ có đoàn phim và những người xung quanh, mà với cả công chúng rằng cô đã yêu đương, sau này dù cô đang ở đâu, cô và Nặc Nặc đều sẽ không che giấu.
Nhưng Nặc Nặc luôn suy nghĩ rất nhiều vì cô, nếu như nói trước cho anh biết, có lẽ anh sẽ suốt ngày ăn ngủ không yên, lo sợ cô phải chịu thiệt thòi.
Không bằng đến lúc đó, trực tiếp cho anh một bất ngờ.
Dụ Dao ngứa tay, tim cũng ngứa ngáy, muốn xoa mặt Nặc Nặc. Cô giật mình, cảm giác được Nặc Nặc càng dùng sức ôm cô, hai tay gắt gao vây khốn cô lại, ôm cô cố định ở trên người khiến xương cốt Dụ Dao hơi đau nhói.
Cô tò mò ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt đen và sâu không thấy đáy của Nặc Nặc.
Nặc Nặc lại lần nữa thấp giọng nói: “Đó không phải… một vị thần”.
Huyệt thái dương của anh giống như bị một cái chuỳ thép đâm vào, máu tươi toé ra từng đợt, khó nhọc hết lần này đến lần khác hôn lên trán của Dụ Dao.
Khi Dụ Dao kể lại những gì đã trải qua, anh không phân rõ được đó là những gì anh tưởng tượng, hay những mảnh vỡ bị đánh thức như lần trước.
Mỗi một câu cô nói, những hình ảnh rải rác đều theo đó mà hiện lên trước mắt, mơ hồ nhìn thấy Dụ Dao bị một người thầm thương trộm nhớ thế nào, người đó luôn đứng trong bóng tối hoặc những chỗ cao để không bị phát hiện, chăm chú nhìn cô một cách bướng bỉnh mà điên cuồng.
Vì cô mà báo thù, lót đường cho cô, ôm cô từ trong núi rừng hỗn loạn đi ra, mình đầy thương tích cõng cô, run rẩy hôn lên vết máu trên mặt cô…
Không phải thần thánh, mà là có một người như vậy…
Nặc Nặc nhìn chằm chằm Dụ Dao, một suy nghĩ thoát khỏi lưới rồi lóe qua, anh khàn giọng thốt ra: “Là anh.”
Nhưng hai chữ này anh không thật sự nói ra, nghẹn đắng trong cổ họng, dồn nén đến mức hốc mắt anh nóng lên.
Đó chỉ là một cảm giác thoáng qua, chờ sau khi sẽ tìm hiểu kĩ hơn, Nặc Nặc vốn không tìm thấy được lý do tại sao mình lại nói “Là tôi”, anh chỉ tựa như đang tranh sủng mà thôi.
Anh chua chát mím môi, ôm Dụ Dao lên, khuôn mặt úp vào trong cái cổ thơm tho của cô, cọ xát không đủ, hôn không đủ, răng cắn nhẹ lên, hấp thu độ ấm của cô, miễn cưỡng đè nén trái tim đang co rút.
“Thần thánh hay là người… đều không cần, chỉ anh mới có thể bảo vệ Dụ Dao.”
“Cả đời này, dù cho đến chết, Nặc Nặc cũng sẽ bảo vệ vợ của anh.”
Trước kia Dụ Dao còn tính sẽ làm thử thách một trăm ngày không động tâm gì đó, nhưng bây giờ thì hay rồi, mỗi ngày cô hận không thể động tâm với Nặc Nặc một trăm lần.
Cô lo lắng Nặc Nặc còn cọ tiếp sẽ có phản ứng, dứt khoát kéo anh nằm xuống. Trước khi ngủ, cô cẩn thận trải chăn, chia thành hai mảnh, mỗi bên một cái, đoan trang nghiêm chỉnh nói với anh: “Tự ngủ đi, không được lộn xộn.”
Dụ Dao nghiêng người chui vào chỗ của mình bên kia. Đây là lần đầu tiên cô cùng anh ngủ chung giường trong lúc còn tỉnh táo, không giống như lúc vừa rồi ôm cô nói chuyện. Bây giờ chút cảm giác ngượng ngùng kia lại tìm đến, vốn tưởng có thể chịu đựng được một chút, nhưng không ngờ Nặc Nặc lại ngồi dậy, bắt đầu cởi quần áo.
Kỳ thật việc này cũng không sai, buồn ngủ mà mặc áo choàng tắm dày thì sẽ không thoải mái, nên nhất định phải cởi ra.
Nhưng đối mặt với cảnh tượng này, con ngươi Dụ Dao chấn động, cô nắm chặt mép chăn, ánh mắt trước sau không dời đi, bình tĩnh nhìn làn da trắng nhợt của anh lộ ra bên ngoài, mùi hương sữa tắm vốn bị áo tắm che phủ ập tới.
Sạch sẽ mát lạnh, một mùi hương thảo mộc thoang thoảng xoa dịu lòng người.
Dụ Dao nhân lúc bản thân còn bình tĩnh, nhanh chóng xoay người đưa lưng về phía anh giả vờ ngủ, hai mắt nhắm lại, thính giác lại nhạy bén hơn hẳn so với bình thường. Cô nghe được rõ ràng tiếng anh nằm xuống, giường hơi lún xuống, hương thơm kia ngoan ngoãn mà dừng trong chốc lát. Ngay lúc Dụ Dao cho rằng anh đã nghe lời, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm nhưng lại có chút mất mát, thì anh đột nhiên xoay người lại nhào tới.
Nặc Nặc không có làm tới mà chỉ lấy chăn bông bọc cô lại, ôm cô từ phía sau lưng giống như ôm thật chặt lấy một đứa trẻ trong vòng tay.
Trong bóng đêm, anh dụi dụi chóp mũi ấm áp vào bên tai của cô. Mùi rượu đã nhạt đi rất nhiều, nhưng vẫn khiến người khác không khỏi say mê. Anh triền miên, tủi thân nói: “Dao Dao thương anh, không ôm không ngủ được.”
Dụ Dao không nhịn được ôm chặt lấy cái gối, không cần sờ cũng có thể cảm nhận được lỗ tai mình nóng như thế nào.
Nặc nhóc con đã học được cách làm nũng rồi.
Những thử thách mà cô gặp phải lại một lần nữa thăng cấp, nếu tiếp tục như vậy nữa thì con mẹ nó sẽ thất thủ toàn bộ thật mất!
Dụ Dao lệnh cho bản thân trấn tĩnh, nhắm mắt miễn cưỡng ngủ, không chắc mình sau đó còn có thể kiên trì được mấy lần quyến rũ như vậy nữa. Hôm nay cô thực sự quá mệt, thêm vào đó là tinh thần căng thẳng làm tiêu hao đi sức lực, rất nhanh đã ngủ thiếp đi. Trước khi chìm sâu vào giấc ngủ, cô vô thức lùi về phía sau, nhích lại gần lồng ngực của Nặc Nặc.
Nặc Nặc chờ đến khi cô ngủ say, mới chậm rãi xốc chăn cô lên, nhẹ nhàng mà thành thật ôm lấy, hàng mi dài khẽ run lên.
Trái tim chua xót thắt lại.
Anh ghen tỵ với xoài, với Lục Ngạn Thời, với Hàn Lăng Dịch, và cả của tên nam chính còn chưa nhìn thấy mặt kia
Đến buổi tối lại càng khổ sở hơn phát hiện ra vị thần kia mới là đáng sợ nhất.
Dao Dao vẫn luôn nhớ tới anh ta, đặt anh ta ở vị trí cao, như một chuyện riêng tư thầm kín nhất của mình, mỗi lần nhắc tới đều không thể không nở một nụ cười.
Anh càng ngày càng tham lam, trước kia anh khát khao được cô quan tâm, muốn cô yêu thích và thiên vị, sau lại mong được yêu, hiện tại… vẫn chưa đủ. Anh muốn anh là người Dao Dao yêu nhất… Giống như tình yêu anh dành cho cô, anh muốn hiến dâng cả bản thân mình cho cô, không chừa lại một chút nào, nhưng cô lại từ chối.
Nặc Nặc không ngủ được, ôm Dụ Dao đến gần sáng.
Đồng hồ báo thức sắp đổ chuông, anh mới mở điện thoại ra, vào siêu thoại CP Bạch Ngọc điểm danh.
Lượng fan của siêu thoại tăng lên một cách nhanh chóng, sáng sớm đã có rất nhiều người thảo luận về một đề tài, Nặc Nặc thấy có người hỏi: “Nghe nói đại tiểu thư đã mang theo cún con vào đoàn phim, rất thân thiết, không biết có phải là đang ngầm chờ đợi để thông báo chính thức hay không.”
Những bình luận bên dưới đều đang cười nhạo cô.
“Cô điên à, nghĩ gì đâu không, CP ship chơi còn chưa tính, huống chi Dụ Dao cũng không ngốc. Cô thật sự mong cô ta sẽ coi cún con là bạn trai sao?”
“Đúng vậy, đừng mong chờ quá nhiều, suy bụng ta ra bụng người. Nếu là tôi, dù cho bị sắc đẹp mê hoặc cũng không làm chuyện như vậy.”
“Làm ơn, ngẩng đầu nhìn xem tên CP của chúng ta đi. Cún con là một tên ngốc đầu óc có vấn đề, mang thú cưng đi khắp nơi là được rồi, sao có thể yêu đương thật sự, đừng làm loạn nữa.”
“Căng hơn nữa đây lại là yêu đương bí mật, Dụ Dao không thể công khai anh ta đâu, dù có bao nhiêu tin đồn, cô ấy nhất định cũng sẽ làm sáng tỏ.”
*Trans: Linh Nhi——
Nặc Nặc rủ mi, thoát khỏi bài Weibo này, ngón tay có hơi cứng lại, một lúc lâu sau chọt chọt mặt Dụ Dao rồi thở gấp mấy hơi, tiếp tục lướt điện thoại.
Có người lo lắng cho anh, nói lời thật lòng: “Có vẻ Dụ Dao sắp hot rồi, danh tiếng ngày càng tốt hơn. Tương lai đàn ông vây quanh cô ấy chỉ có hơn chứ không ít đi. Đại ma đầu Dung Dã không chừng sẽ lại tái xuất, cún con của chúng ta phải làm thế nào mới có thể được yêu thương nhiều hơn đây?”
Những lời bình luận ngày càng náo nhiệt, thay nhau cho anh ý kiến.
“Dùng thân thể quyến rũ cô ấy! Tôi tin tưởng năng lực của cún con nhà chúng ta!”
“Còn một điều nữa là hãy làm Dụ Dao ghen. Thật ra điều mấu chốt trong chuyện tình cảm chính là đừng để đối phương kiểm soát mình quá. Có được mà không biết trân trọng, cứ như vậy thì chỉ chơi mấy ngày rồi sẽ chán, vậy nên phải để cho cô ấy có cảm giác có thể sẽ mất đi tình cảm này.”
“Tầng trên nói đúng, ghen chính là chất xúc tác, thỉnh thoảng nên làm cho cô ấy hốt hoảng, đau lòng một chút, làm như vậy nhất định sẽ gia tăng tình cảm, chiêu này trăm trận trăm thắng.”
“Đúng vậy, muốn cô ấy càng yêu mình thì phải khiến cô ấy hốt hoảng không kiểm soát được.”
“Hơn nữa cũng không phải làm thật, con gái rất nhạy cảm, tôi nghĩ đơn giản chỉ cần cún con hơi hơi thân thiết với người khác, cô ấy sẽ phát hiện ra, vậy là xong.”
“Chỉ tiếc là—— Dù có áp dụng mọi cách để có được tình yêu cô ấy thì cô ấy vẫn không thể nào cho cún con của chúng ta một danh phận chính thức.”
Nặc Nặc tắt điện thoại, dưới ánh ban mai mờ ảo, anh ôm lấy eo Dụ Dao, đôi đồng tử lưu ly nhìn lên trần nhà.
Ghen, cảm xúc đó đau biết bao nhiêu, anh cũng đau như vậy, đau đến xé tim.
Nếu Dụ Dao yêu anh nhiều hơn, đây là một vấn đề quá sức cám dỗ đối với anh, lớn đến mức… Anh có thể làm bất cứ chuyện gì vì cô, nhưng tuyệt đối không bao gồm, chuyện làm cô đau lòng.
Nếu chỉ có cách đó mới có được tình yêu của cô, vậy thì anh tình nguyện chỉ cần một chút thôi.
Không được công khai cũng không sao.
Dao Dao yêu anh ít cũng không sao.
–
Sau khi tỉnh dậy Dụ Dao lập tức đến phim trường đóng phim liên tục, cô thậm chí không có thời gian để tìm hiểu lý do tại sao cô lại ngủ trong ngực của Nặc Nặc. Sau khi trao cho anh một nụ hôn vội vàng, cô hóa thân thành một nữ hoàng bóng đêm điềm đạm và sắc sảo với mái tóc dài được uốn xoăn.
Cô thầm đếm từng ngày trong lòng, chưa đầy một tuần nữa là cô có thể chính thức công khai bạn trai mình, chỉ nghĩ đến đó thôi là cô cảm thấy hạnh phúc cực kỳ.
Sáng nay Dụ Dao có cảnh quay cùng hai diễn viên phụ, Nặc Nặc đã đi qua tổ đạo cụ để giúp cô lấy vài trang phụ kiện cho cảnh tiếp theo. Không nhìn thấy anh khiến cô ít nhiều cũng cảm thấy có chút lo lắng, khi cảnh quay kết thúc nhất định phải đi tìm anh mới được.
Nhưng việc quay phim diễn ra không được suôn sẻ, do một người đóng vai phụ là diễn viên trẻ mới ngoài đôi mươi, không hiểu sao cô ấy luôn không thể nhập tâm vào nhân vật, lúc nào cũng bồn chồn, nhìn thấy ánh mắt Dụ Dao thì hốt hoảng.
Đạo diễn cầm loa phóng nói: “Dụ Dao, cô đừng thể hiện khí thế quá mạnh mẽ như thế, đừng gây áp lực cho người mới.”
Dụ Dao cau mày, cô mạnh mẽ gì chứ. Cô chỉ là một thiếu nữ mới biết yêu, cmn cô rất dịu dàng, đôi mắt cũng tràn ngập sắc xuân, dù có nhập vai cũng không thể ngăn cản những gợn sóng nhỏ trong trái tim. Vậy mà cò kêu cô mạnh quá hả?
Cô lại liếc nhìn cô gái kia một cái.
Có hơi quen mắt, dù chưa từng quay chung với nhau, nhưng tối hôm qua đạo diễn mở tiệc họp mặt có gặp qua một lần.
Dụ Dao bình tĩnh lại, muốn nói một ít chuyện về diễn xuất với cô gái ấy thì bỗng có một tiếng chửi thề gây sốc đột nhiên phát lên giữa đám người đang đứng vây xem, điều này đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Đạo diễn vừa định mắng thì cái người gây ồn ào phim trường đưa di động lên, mắt nhìn Dụ Dao, vẻ mặt khó xử noi: “Là vầy, đã xảy ra chuyện có liên quan đến đoàn phim chúng ta.”
Dụ Dao nhận thấy ánh mắt kia không bình thường thì ý thức được là có chuyện xảy ra với cô.
Nhiều người nghe thế cũng vội chạy tới hóng hớt, phản ứng của người này còn đặc sắc hơn người trước, vừa kinh ngạc vừa lo lắng nhìn về phía Dụ Dao.
Cô thì có gì đáng giá để bị bóc phốt? Không cần nghĩ cũng có thể đoán được!
Sắc mặt Dụ Dao hơi cứng lại, bước nhanh đến cầm lấy một cái điện thoại, giao diện màn hình dừng ở một bài bóc phốt trên tài khoản marketing.
Trong hành lang khách sạn, dưới ánh đèn mờ ảo, cô đang mở cửa phòng mình, cánh cửa bị kéo ra sau, một thành niên cao ráo từ căn phòng đối diện đi thẳng vào phòng cô, dù anh ta đang mặc áo khoác nhưng vẫn có thể thấy được lấp ló bên trong là áo choàng tắm màu trắng.
Lần này Nặc Nặc không đeo khẩu trang, nên có một bức ảnh lộ một nửa khuôn mặt của anh.
Tiêu đề cái sau còn giật gân hơn cái trước, kích thích người xem.
“Scandal trước đây vậy mà đã thành sự thật! Ảnh hậu say đắm vẻ đẹp của cún con, nghi án cảnh nóng tại phim trường.”
“Nửa đêm hẹn hò ở khách sạn trong chiếc áo choàng tắm, suốt đêm không ra ngoài, chứng thực tin đồn bao dưỡng tình nhân.”
“Bại lộ chuyện đại tiểu thư ngang nhiên dẫn theo tình nhân, cùng điểm lại danh sách những thú cưng trong đoàn phim không được công khai nào, trợ lý ngốc nghếch đứng đầu bảng.”
Chủ nhân cái điện thoại này theo dõi không ít ngôi sao lớn nhỏ, ngón tay Dụ Dao thoăn thoắt, kinh ngạc khi nhìn thấy mấy câu chửi tục, ngoài ra còn có những lời bình luận như “Chờ Dụ Dao phủ nhận”, “Lần này cún con nhất định sẽ bị bỏ rơi rồi”, “Sao nữ nào có thể thừa nhận mình thích một trợ lý? Nhất là kẻ đó còn không phải người bình thường, cô ấy không muốn phát triển nữa sao?”
Dụ Dao nhắm mắt lại, tức giận đến choáng váng, cô chỉ về phía đám người đang đứng: “Cảm phiền lấy đến điện thoại giúp tôi.”
“Ù, đúng, đúng rồi…” Lúc này mọi người phản ứng lại: “Phải nhanh chóng làm sáng tỏ mọi chuyện.”
Nặc Nặc đứng ở cửa vào tổ đạo cụ, một tay cầm chiếc túi được đóng gói cẩn thận đựng phụ kiện mà anh đã cất công lựa chọn, một tay khác nắm chặt điện thoại, dưới ánh sáng gương mặt lộ rõ, những đường gân trắng xanh nổi lên trên chiếc cổ mảnh mai.
Mấy nhân viên đang làm việc ở sâu bên trong tưởng rằng Nặc Nặc đã đi rồi, nên cũng không cố hạ thấp giọng nói chuyện nữa, rộn rã đoán xem khi nào Dụ Dao sẽ đăng Weibo phủ nhận quan hệ với anh.
Nặc Nặc cúi đầu, cơ hàm cắn chặt đến mức thấy được vị tanh ngọt của máu. Anh cố chấp nhìn chằm chằm màn hình điện thoại không chớp mắt, dùng ID siêu VIP “Nhóc Nặc chính là cún” của mình bình luận lặp đi lặp lại trong siêu thoại CP Bạch Ngọc nội dung “Dụ Dao không có quan hệ gì với trợ lý ngu ngốc hết, không cần mắng cô ấy, tất cả đều là lỗi của trợ lý.”
Là do anh không mặc quần áo đàng hoàng.
Là do anh không chịu đi ra.
Là anh đã mang đến phiền toái cho Dao Dao, để cho người ta phê phán chế giễu.
Nặc Nặc lặp đi lặp lại hành động một cách máy móc, đầu ngón tay vừa nóng vừa đau do ma sát màn hình quá nhiều. Đột nhiên một trong mấy nhân viên đang làm việc lên tiếng: “A, có người trong phim trường nói Dụ Dao lấy điện thoại rồi, tôi đoán cô ấy sẽ đăng bài phủ nhận ngay bây giờ!”
Một câu nói như đóng đinh Nặc Nặc tại chỗ, đôi môi anh mím lại tới mức trắng bệch, con ngươi dưới hàng mi nửa khép ấy bắt đầu đỏ lên.
Anh đứng như trời chồng chờ đợi phán xử, cho đến khi Weibo duy nhất mà anh đặc biệt theo dõi phát ra một tiếng “Đinh”.
Những người bên trong thi nhau kinh ngạc hô to “Má ơi”. Nặc Nặc từ từ nhấn mở, xoa nhẹ đôi mắt đang bị nhòe đi, nhìn thấy bài đăng vài phút trước của Dụ Dao.
“Người ấy không phải trợ lý, càng không phải thú cưng, đó là bạn trai của tôi. Chẳng lẽ hai người đang trong giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt thì không được ở cùng một phòng à?”
“Còn nữa, không cần lo lắng tương lai của tôi, anh ấy chính là tương lai của tôi.”
Ngoài những dòng đó, còn đính kèm theo một tấm ảnh.
Là một trang web, góc phải cho thấy thời gian là hai ngày trước, lúc đó mọi tin tức vẫn chưa bùng nổ. Dụ Dao đã set ngày đăng lúc 0 giờ vào ngày sinh nhật của cô. Nội dung bài viết vừa thẳng thắn, bộc trực, câu chữ vừa giản dị và trang trọng giới thiệu về chàng trai mà cô yêu.
Không mang theo thân phận hay địa vị, chỉ đơn giản đó là người của cô.
Màu đỏ trong mắt Nặc Nặc dần ngưng tụ thành thực thể, lặng lẽ rơi xuống màn hình. Một lúc sau, đôi môi đang mím chặt khẽ nhếch lên, một dòng máu đỏ ẩm ướt theo khe hở chảy ra, nhưng anh không thèm để ý đến nó.
Ban đầu anh bước từng bước rời khỏi tổ đạo cụ, nhưng cuối cùng vẫn không kiên nhẫn được mà chạy như bay, băng qua cơn gió xuân se lạnh hướng đến trường quay.
Trên đường không có cửa hàng hoa, cũng không có cửa tiệm bán quà, nhưng Vân Nam lại được cái không thiếu hoa dại ven đường. Anh ngồi xổm xuống cẩn thận hái từng cành hoa, sau đó dùng một sợi dây bó là thành một bó hoa.
Tay anh nắm chặt bó hoa, đi xuyên qua đám đông, bỏ lại những thanh âm ồn ào, bỏ lơ ánh mắt đang nhìn ngó mình, tiến thẳng đến nơi có Dụ Dao.
Dụ Dao đang đứng trên bệ đá cao gần bằng một người, từ xa nhìn thấy bóng dáng cao ráo trong veo trong gió đang chạy về phía mình, trong tay cầm bó hoa hồng còn mơn mởn dâng lên cho cô như đang dâng hiến bảo vật.
Nặc Nặc ngẩng đầu nhìn cô.
Cô mặc một chiếc váy dài, mái tóc đen mềm mượt, trông diễm lệ rạng ngời như không có thật.
Dụ Dao cúi người, vươn tay cầm lấy bó hoa. Nhưng bệ đá đã cũ kỹ, viền nham nhở, khiến cô suýt trượt chân té. Nặc Nặc trực tiếp nắm lấy tay cô kéo vào trong lòng, ôm chặt lấy cô.
Tình yêu của cô cho anh không phải chỉ một chút.
Từ trước đến nay anh cũng không phải là người tình trong bóng tối không được công khai.
Dụ Dao ngã vào vòng tay anh cũng không giãy giụa, lỗ tai phiếm hồng, thản nhiên như không có việc gì, nhỏ giọng nói: “Bây giờ Nặc Nặc đã biết mình có thân phận gì chưa.”
Anh cười, tiếng cười mang theo chút từ tính, trầm thấp, lại pha lẫn giọng mũi với chút trẻ con.
“Nặc Nặc…”
“Là chồng, là cún con chỉ thuộc về một mình Dụ Dao.”
Bảo vệ em vô điều kiện.
Quyến luyến đến hèn mọn cũng là vì em.