Edit: Nhím
Beta: Lam
Nhóc con bảo bối muốn gì thì Dụ Dao không đồng ý sao được, huống chi là loại lời nói yêu thương như xuyên thấu tim này. Dụ Dao ôm anh, nhẹ nhàng đồng ý “Cho, cho, cho mà”, lại cảm nhận được bờ vai của anh đang căng chặt ra, không giống với phản ứng bình thường mà anh nên có.
Nếu là trước đây, khi cô chủ động nói với anh những điều này, cún con sẽ phấn khích mà lao lên người cô, hận không thể ngao ngao kêu lên, vô cùng đáng yêu. Nhưng hôm nay, Nặc Nặc có vẻ hơi khác thường.
Nhắc đến việc kết hôn… Anh không vui sao.
Sao lại có cảm giác buồn bã vậy chứ.
Trong lúc Dụ Dao muốn hỏi chuyện thì Dung Dã ôm cô rồi nói: “Nằm mơ cũng muốn kết hôn với Dao Dao, không thể chỉ tổ chức một hôn lễ nhỏ được. Nữ minh tinh xinh đẹp của anh phải cực kỳ xinh đẹp khiến người khác ghen tị, không ai dám chê cười em.”
Anh có rất nhiều tiền, những gì Dao Dao thích anh đều có thể đẩy tới trước mặt cô.
Cũng không cần phải cố gắng tiết kiệm tiền để trả góp một căn phòng nhỏ, anh có thể mua được cho dù nó có to đến cỡ nào.
Không cần tiết kiệm cho hôn lễ, ở lâu đài hay ở biển đảo, chỉ cần cô vui vẻ thì nơi nào cũng sẽ là của cô.
Nhưng anh lại không phải là người mà cô muốn kết hôn.
Tình yêu của Nặc Nặc trong sáng.
Nhưng tình yêu của anh thì… U ám, méo mó, ngột ngạt, cực đoan, long trời lở đất, đều là gánh nặng nguy hiểm đối với cô.
Câu nói này của Dung Dã đã xua tan sự lo lắng của Dụ Dao, làm nhóc Nặc nhà cô phải rối rắm mình không đủ thể diện một lúc lâu, sợ khiến cô mất mặt.
Cô lướt những ngón tay mềm mại dọc theo đầu tóc anh: “Nặc Nặc là tốt nhất trên đời này, ai dám cười em, em đánh gãy chân chó của người đó.”
Thời gian nghỉ ngơi của Dụ Dao có hạn, nhanh chóng thay đồ, Dung Dã đưa cô trở về trường quay.
Trước khi đi dường như anh vô tình kéo tấm rèm cửa nhìn ra bên ngoài. Sau khi Nguyên Lạc và Giang Hoài chịu phải kích thích mà ngã xuống thì đã trốn đi, không gây thêm rắc rối gì cho anh nữa. Có hai người gửi tin nhắn đến điện thoại, anh xem xong lập tức xóa đi, không để lại bất cứ dấu vết nào.
Khi đến trường quay thì đang quay cảnh cuối của nam diễn viên làm bác sĩ, nam diễn viên trẻ tuổi mặc áo blouse trắng bước vào ống kính, chiều cao và đôi chân dài của anh ta thực sự có hơi đẹp trai. Dụ Dao thề, cô cũng chỉ nhìn nhiều hơn một cái mà thôi.
Sự chú ý của Dung Dã đều đổ dồn lên người Dụ Dao, thấy vậy thì mím đôi môi mỏng lại, ánh mắt dần tối. Lợi dụng lúc Dụ Dao đang đi quay phim, anh đã cho người bí mật gửi cho anh bộ áo sơ mi, quần tây và đồng phục bác sĩ với kích cỡ của anh.
… Tâm can của anh quá hẹp, Dao Dao chỉ liếc mắt một cái với người khác thôi, anh cũng không cho phép.
Dụ Dao tập trung tinh thần trong quá trình quay phim, còn chưa cảm thấy gì, nhưng một khi đạo diễn hô một dừng, cảm giác quan tâm của Nặc Nặc đối với cô là rất rõ ràng. Không cần phải giương mắt lên để tìm kiếm, cô cũng có thể định vị được vị trí của anh ở đâu một cách chính xác.
Đôi mắt anh giống như có bản chất, anh nhìn cô với đôi mắt nặng trĩu và tham lam, nhìn đến mức bên tai cô không khỏi nóng ran.
Nặc Nặc luôn thích dính lấy cô, cô đã quen lại còn rất hưởng thụ. Nhưng không biết có phải là ảo giác không, ngay từ khi bắt đầu quan hệ xác thịt, dường như anh trở nên lo được mất được hơn.
Đôi khi ánh mắt chạm nhau, anh cứ thế nhìn cô thật chăm chú, cứ như thể mỗi phút trôi qua là ngày tận thế.
Dụ Dao lắc đầu, là cô đã suy nghĩ quá phức tạp rồi…
Nặc Nặc chỉ cảm thấy không đủ an toàn, tình yêu của cô không đủ lớn.
Cảnh quay của Dụ Dao sắp hoàn thành, cô đã trở về khách sạn từ sớm. Trước đó cô đã lỡ lời, hứa với bạn trai là sẽ ngủ với anh, thật sự trong lòng còn nhiều vướng bận khiến cô đứng ngồi không yên.
Đến cửa phòng, cơ bản là cô không cần phải nói, hình dáng nóng bỏng phía sau đã ở bên cạnh cô, ngay lúc vừa mở cửa đã lại gần chen vào phòng của cô, tranh thủ từng giây phút mà ôm lấy cô.
Dụ Dao mê đắm vuốt ve lưng anh, thật sự là… Càng ngày càng không thể tách rời.
Bước chân hỗn loạn, điện thoại của Dụ Dao rung lên hai lần liên tiếp. Cô trừng to mắt liếc nhìn, hình như là WeChat của đạo diễn. Sợ có điều gì đó xảy ra với đoàn phim nên cô đã nhanh chóng bỏ tay ra và mở khóa màn hình một cách khó khăn.
Là hai đoạn voice chat.
Cô không nghĩ nhiều, cứ bấm vào xem, đạo diễn thấp giọng thì thào như ăn trộm.
“Lần trước ở trong phòng giám sát của nhà ma, không phải cô muốn biết người đã chữa trị bệnh tâm thần cho Dung Dã khi còn nhỏ sao? Gần đây, tôi rất thật tâm muốn giúp cô hỏi thăm.”
“Nghe nói là… Một đội tâm lý nổi tiếng vào thời điểm đó, bác sĩ phụ trách họ Trình, bà ấy là một người phụ nữ xinh đẹp, đứa trẻ đi điều trị là con gái của bá ấy. Tôi chỉ biết vậy thôi, lại là chuyện bí mật, tôi thực sự không thể tra ra hết.”
Dụ Dao choáng váng, nhất thời không nhận ra vòng tay ôm cô đang cứng đến mức nào.
Thông tin này đã đủ để chứng minh suy đoán ngớ ngẩn của cô là đúng, bệnh nhân giống như tiểu ác ma kia đúng là Dung Dã. Trong hai năm, cô không thể kiểm soát được anh ta một chút nào, nhưng khi anh ta trưởng thành, anh ta đã khiến cô nhiều lần khó xử. Có vẻ như lúc đó anh ta ôm mối hận với cô, đến giờ vẫn chưa quên?!
Dụ Dao dần dần tỉnh táo lại, cô nhận ra hơi thở bên tai rất nóng và nặng nề, ngoắc tay người yêu và giải thích: “Đó là… “Dung Dã là chó” chính là Dung Dã, người đã hãm hại em rơi xuống nước, nhưng em thật không ngờ bọn em có mối quan hệ sâu xa khi còn nhỏ.”
Dung Dã cúi đầu, cắn bên cổ cô, thấp giọng hỏi: “Ghét anh ta đến thế sao?”
Dụ Dao nhớ tới lần cuối cùng nhìn thấy tiểu ác ma, dáng vẻ cô đơn của anh ta lúc chia tay, sau bao nhiêu năm như vậy, thậm chí cô còn không nhìn rõ hình dáng của anh ta. Nhưng cô không bao giờ có thể quên được khoảnh khắc chớp mắt buồn bã, ngược lại, không hẳn là cô hận anh ta, chỉ là…
Quên nó đi, Nặc Nặc quan tâm quá nhiều, sẽ ghen mất, chi bằng cô không nói ra thì hơn.
Dụ Dao thuận theo gật đầu: “Em đã chữa trị cho anh ta trong vòng hai năm, bọn em chưa bao giờ nói một lời, cuối cùng vào ngày thất bại, anh ta đã làm em bị thương, anh thấy đấy…”
Cô lộ ra một vết sẹo nhỏ trên vai, giống như cánh hoa đào bị gãy: “Vẫn chưa mờ đi, đối với con gái mà nói thì vết sẹo thật sự như mối thù không đội trời chung.”
“Ai biết anh ta càng lớn càng phá phách, lại thản nhiên dựa vào thân phận mà tùy tiện ức hiếp người khác, ác độc đến mức cũng có tai tiếng trong làng giải trí, hại em thê thảm như vậy.”
Nghĩ đến những ngày không quay phim, cộng với việc rơi xuống nước và sự căm ghét mà họ đã chăm chăm vào Nặc Nặc, Dụ Dao không khỏi xúc động nói lên cảm xúc chân thật của mình: “Nhắc đến Dung Dã lại thêm tức giận, em không bao giờ muốn gặp lại anh ta nữa.”
Đôi mắt mỏng của Dung Dã nóng rực, anh cố chấp gặng hỏi cô: “Nếu như… Anh ta thích em.”
Dụ Dao cũng chưa bao giờ nghĩ đến khả năng này, nhớ lại những chuyện mình đã tự mình trải qua, cô sững người một lúc, bật cười xoa mặt anh.
“Không thể nào.”
“Thích một người thì làm sao có thể biểu hiện như vậy? Cho dù là thật, cũng có hơi đáng sợ.”
“Bình thường thích một người, có thể là giống như anh…”
“Trực tiếp, thẳng thắn, nhiệt tình và yêu bằng cả trái tim.”
“Nếu Dung Dã thích em theo cách này, vậy thì chỉ có thể đánh đuổi anh ta càng sớm càng tốt.”
Sự im lặng ngột ngạt kéo dài một lúc. Khi Dụ Dao lo lắng không biết có phải anh đang cảm thấy không tự nhiên hay không, Dung Dã vẫn mỉm cười ngoan ngoãn như thường lệ, với giọng điệu ngọt ngào: “Thôi, anh sẽ đánh anh ta chạy đi giúp Dao Dao.”
“Không muốn nói về anh ta, quên anh ta đi…” Anh trầm thấp xoa xoa lỗ tai cô: “Dao Dao muốn anh.”
Dụ Dao mặc trang phục diễn gần như cả ngày nên muốn đi tắm rửa, cô nghĩ rằng cún con sẽ bám theo.Hiếm khi anh mới chịu an phận để cho cô tự mình tắm rửa, cô quấn khăn tắm rồi chui vào chăn bông, có hơi xấu hổ mà che nửa gương mặt.
Đợi hơn mười phút, sau khi tiếng nước ngừng lại, người từ phòng tắm bước ra, khiến cho cô bỗng nhiên mở mắt, hơi thở như ngừng lại.
Đèn của khách sạn không sáng, những ánh đèn như hối thúc nhau chiếu xuống dưới, chiếu xuống chiếc áo blouse trắng đang uốn éo của người đàn ông trẻ.
Đồng phục của anh chỉnh tề không tí nếp nhăn, bên trong là chiếc áo sơ mi trắng cài hết cúc, đường viền cổ hẹp ôm lấy chiếc cổ thon cùng với yết hầu đang phập phồng. Bên dưới áo choàng dài, quần tây đen khoét sâu ôm lấy một đôi chân dài thẳng tắp.
Dụ Dao nắm chặt chăn bông, khí huyết dâng trào.
Cái gì đây!
Đây là hình ảnh cô không cần trả tiền mà cũng có thể nhìn thấy sao!
Rốt cuộc là ai đã dạy anh! Làm sao anh có thể không cần thầy dạy mà làm ra chuyện tày trời như vậy! Có bao giờ nghĩ đến khả năng chịu đựng của cô gái ngây thơ này chưa?!
Dung Dã để chân trần, từng bước đi tới bên mép giường, quỳ một gối ở mép giường, hai tay nắm lấy chăn bông lộn xộn, khuôn mặt ngây thơ dán sát vào mặt cô.
“Dao Dao…” Giọng nói của anh khàn đục: “Anh mới là bác sĩ của em, đừng nhìn người khác, nhìn anh thôi có được không?”
Dụ Dao nhìn anh ở khoảng cách gần như vậy, có thể thấy rõ mái tóc của anh còn chảy nước ướt đẫm, khuôn mặt tuấn mỹ thanh thuần, nhưng lại sinh ra một loại cảm giác quyến rũ và sa đọa nào đó.
Cổ áo của anh quá chặt, làm cho yết hầu di chuyển khó khăn. Rõ ràng là kìm nén, nhưng còn mê mẩn hơn cả khi cởi nó ra.
“Chặt quá…” Dung Dã cúi đầu, chỉ cách môi của Dụ Dao một đường mỏng, dùng giọng điệu cún con yêu thích của cô, bất lực cầu xin cô: “Dao Dao giúp anh, cởi ra cho anh.”
Dụ Dao thầm nguyền rủa cô chưa bao giờ trải qua sự đời, hai tay run rẩy, thô bạo kéo cổ áo anh ra rồi quấn chăn ngồi dậy, lật người đè anh xuống dưới.
Dung Dã đang nằm ngửa trên giường, áo blouse của bác sĩ bị lộn xộn mở ra, áo sơ mi cũng bị mở ra. Môi đỏ mọng, răng trắng, anh lúng túng nhìn cô chằm chằm: “Anh học từ trên mạng, từ ngủ này, còn có thể có những lựa chọn thay thế khác…”
“Dao Dao ở trên anh.”
“Dao Dao… Làm tình với anh.”
Dụ Dao mà nhịn được thì cô không phải là người nữa. Cô đẩy anh nằm lên gối, biết rõ là lỗ tai của anh rất nhạy cảm, vẫn hung hăng đi trêu chọc. Nghe thấy tiếng thở dốc và ủ rũ của anh, cô không khỏi hơi ngẩng đầu lên.
Dung Dã nhìn thẳng vào cô, trong con ngươi sáng ngời, anh quay đầu lại, đưa một bên tai trắng nõn khác về phía cô, khàn giọng cầu xin: “Vợ à, nhanh lên, bên này cũng muốn.”
Môi anh khẽ cong lên: “Môi cũng muốn.”
Dụ Dao bị chọc điên, hôm nay mà không nhai nuốt được anh thì coi như quãng thời gian làm chủ nhân và bạn gái lâu như vậy của cô coi như là trắng tay vậy.
Nhiệt độ cơ thể như thiêu đốt, chiếc chăn bông nhăn nhúm rơi xuống sàn nhà. Dụ Dao bị một đôi tay nóng bỏng giữ chặt, thế chủ động thay đổi khiến cho cô bối rối, vết sẹo nhỏ như cánh hoa đào trên vai và cổ cô đã bị che lấp bằng môi lưỡi mút lấy.
Trong lúc mê mang, có người cư xử điên cuồng, ngây ngốc lẩm bẩm: “Thích em, cả đời này anh chỉ thích mỗi em…”
–
Dụ Dao chỉ quay một cảnh nhỏ trong <Mộng Cảnh Sơn>, tổng thể cảnh quay cũng không quá nhiều, hai ngày sau cô mới chính thức hoàn thành. Nghi lễ linh đình, đoàn phim chuẩn bị bánh kem cho cô, cô cầm tay Dung Dã cùng nhau cắt nó.
Cùng ngày, bộ phim điện ảnh < m hôn> được khởi chiếu, Dụ Dao không có thời gian xem, nhưng tin tức trên điện thoại di động sắp nổ tung. Cô dành một chút thời gian lướt Weibo thì bị các loại spam, account marketing chặn dữ liệu. Thậm chí còn được lên hot search với đề tài “Thời đại của Dụ Dao đã trở lại”.
Trong bầu không khí này, còn có rất nhiều người siêng năng đến để chế nhạo cảm xúc của cô, sợ rằng cô sẽ bay quá cao.
Dụ Dao xắn tay áo lên và đáp lại từng người một.
“Sự nghiệp cất cánh, tình cảm ngu ngốc.”
—— “Chúng tôi rất bình thường, người ngốc là chính bạn.”
“Trong cuộc phỏng vấn tiếp theo, xin nhờ các phóng viên hãy hỏi Dụ Dao một chút, rốt cuộc cần kinh nghiệm gì để tìm bạn trai ngốc nghếch.”
—— “Trước tiên tự hỏi chính mình, kinh nghiệm làm người ngốc là gì.”
“Chỉ cần nghĩ đến Dụ Dao yêu đương với một tên ngu ngốc não tàn mất trí nhớ thì tôi đã không muốn xem phim của cô ấy.”
—— “Tốt lắm, dù sao bạn có xem thì cũng không hiểu được.”
Dụ Dao thở ra một hơi đầy tức giận, đóng Weibo, mặc kệ những người khác bình luận ra sao, cô bắt đầu nghĩ về những hợp đồng làm phim mới mà cô đã có trong tay.
Cô đang nghiêng về một bộ phim về nữ chính điệp viên có thể bắt đầu quay vào tháng sau, kịch bản được dàn dựng tốt, đạo diễn có tên tuổi, đoàn đội cũng đủ tiêu chuẩn, nhưng thời lượng hơi ngắn.
Nhưng Nặc Nặc nhà cô có thể ở bên cạnh cô mỗi ngày từ sáng đến tối ở đoàn phim, vì vậy cô có thể kiếm tiền liên tục từ việc đóng phim.
Người yêu bên cạnh, đi đâu cũng là hẹn hò.
Việc đề cử phim điệp viên đã được đạo diễn của <Mộng Cảnh Sơn> lên tiếng giúp đỡ, sau nghi lễ đóng máy, đạo diễn đã lén tìm cô và nói: “Đạo diễn Triệu nổi tiếng hơn tôi, hơn nữa tôi cũng không quá quen thuộc với ông ta. Lần này ông ta chủ động hỏi tôi về cô, cơ hội này rất tốt, cô phải nắm lấy.”
“Hai nữ chính còn lại đã được sắp đặt sẵn rồi, chỉ còn thiếu cô thôi.” Ông ta nói: “Đạo diễn Triệu bảo tôi nói với cô rằng tối nay có một bữa tiệc tư nhân ở Tinh Vân Trai, ông ta muốn cô đến phỏng vấn, dẫn theo cả bạn trai của cô.”
Dụ Dao cau mày.
Tinh Vân Trai là một nhà hàng chỉ dành cho hội viên nổi tiếng ở kinh đô, nói chung ai muốn đến nhà hàng thì đến đó ăn. Phỏng vấn thì cũng bình thường, ăn cơm cũng không có gì là lạ, nhưng lại nhấn mạnh là dẫn Nặc Nặc đi cùng thì không khỏi có hơi kỳ lạ.
Đạo diễn lập tức an ủi: “Tôi đoán bọn họ cũng hóng hớt, muốn chào hỏi người nhà, không có nhiều người lắm. Có đạo diễn Triệu, cùng với hai nhà đầu tư, hai người đi đi, đừng bỏ lỡ.”
Dụ Dao suy nghĩ một hồi, cũng cảm thấy mình quá nhạy cảm, lại bảo dẫn theo bạn trai, chắc là để chứng minh đây là một bữa tiệc quang minh chính đại.
Cô nói với Dung Dã: “Nặc Nặc, tối nay cùng em đi ăn bữa cơm rồi gặp gỡ đạo diễn và nhà đầu tư của bộ phim sắp tới nhé.”
Dung Dã hơi cúi xuống hôn lên chóp mũi của cô: “Được, anh muốn mua váy cho Dao Dao.”
Dụ Dao gật đầu cười, đi gặp người ngoài cũng nên trưng diện, nhất là bạn trai của cô đẹp trai như vậy. Vất vả lắm mới lộ diện ra ngoài, quần áo cũng phải xứng với bộ mặt của anh.
Sau khi mua sắm ở trung tâm thương mại cả buổi chiều, Dụ Dao chen vào phòng thay đồ và tự tay thay cho Dung Dã bộ đồ mà cô chọn. Cô nghiêng đầu nhìn anh từ đầu đến chân hai lần, cắn đôi môi đỏ mọng, trong đầu toàn suy nghĩ xấu xa.
Xong đời rồi, cô bị một cún con háo sắc hấp dẫn, khi thấy anh mặc vest và đi giày da thì muốn lột ra.
Quả nhiên sắc tình nhất vẫn là hệ cấm dục, tây trang áo sơ mi, chỗ cổ áo khép lại là loại hấp dẫn nhất.
Dung Dã cúi người vuốt ve góc váy của cô, nghe cô nói về bữa tối riêng tư, đuôi mắt híp lại tạo thành hai đường bén nhọn.
Lúc bảy rưỡi tối, Dụ Dao và Dung Dã đến Tinh Vân Trai, tầng ba của dãy phòng Đình Vân Các.
Hai người phục vụ đẩy cánh cửa chạm trổ ra, ba người đàn ông đang tươi cười bên trong đồng thời quay đầu lại, tất cả đều giật mình.
Một đạo diễn họ Triệu ngoài bốn mươi, hai nhà đầu tư lớn nhất trẻ hơn một chút, ngoài 30 tuổi, đều được coi là những người có tiếng nói trong giới, thường đầu tư vào các bộ phim ảnh, được chụp ảnh không ít lần với các nữ minh tinh nổi tiếng.
Bọn họ đã nhìn thấy rất nhiều diễn viên và nghệ sĩ, nhưng thời điểm cánh cửa mở ra, vẫn không tránh khỏi bàng hoàng.
Dụ Dao mặc một chiếc váy dài thêu hoa màu xanh lá cây đậm, tôn lên dáng người mảnh mai của cô mà không để lộ chút gì. Mái tóc đen dài buông thõng sau lưng, khuôn mặt quá mức xuất sắc của cô dung hòa sự lạnh lùng và quyến rũ, không hề mâu thuẫn.
Cánh tay tay trắng như tuyết của cô kéo lấy người đàn ông…
Đó chính là tên ngốc mất trí nhớ được lan truyền như một ngọn lửa cuồng nộ.
Vẻ ngoài của anh tuyệt đẹp, nhưng đôi mắt của anh lại đơn thuần. Anh thực sự là một kẻ ngốc, đáng đời bị người ta giẫm đạp.
Đạo diễn Triệu gọi: “Dụ Dao, đến đây chào Lương tổng, Giang tổng.”
Dụ Dao bình tĩnh giới thiệu: “Đây là bạn trai của tôi, Hứa Nặc.”
Đạo diễn Triệu thấy cô không phải đạo, sắc mặt tối sầm: “Ngồi đi.”
Một bàn tròn có bảy tám chỗ ngồi, Dụ Dao đang ngồi ở ghế trống cách ba người bọn họ. Dung Dã cụp mắt xuống, nắm tay cô một cách dịu dàng, vô hại ngồi ở bên cạnh cô.
Một màn chào hỏi ban đầu, nghe được vài câu, Dụ Dao xác nhận Lương tổng và Giang tổng chính là hai vị đại lão liên tiếp bị paparazzi chụp được vì đã lén gặp nữ minh tinh, trong lòng đã đề cao cảnh giác.
“Dụ Dao, đừng chỉ nói mà không hành động, kính Lương tổng và Giang tổng một ly đi.”
Ngay khi Dụ Dao định mở miệng, Dung Dã đã nâng ly rượu đầy lên, dùng vẻ mặt ngoan ngoãn thuần khiết của Nặc Nặc nói: “Dao Dao không uống được, tôi sẽ thay cô ấy.”
Đạo diễn Triệu đã mất đi nụ cười, nhưng ngược lại Lương tổng và Giang tổng lại cười khinh bỉ, cũng không giả vờ.
“Dụ Dao, nên hiểu rõ vị trí của mình ở đâu. Cùng lắm cô chỉ mới xoay mình, một bộ phim chiếu mạng vớ vẩn mà thôi, lại còn có nguy cơ không biết chừng một ngày nào đó Dung nhị thiếu lại đẩy cô vào nguy hiểm, hôm nay để cho cô ngồi đây là đã cho cô phần nào mặt mũi rồi.”
“Cho dù ông ngoại của cô Trình Hoài Sâm có ở đây, theo như tôi không nhầm, nhà họ Trình ở trong mắt tôi cũng không là cái gì. Hơn nữa, các người đã cắt đứt quan hệ rồi, Dụ Dao, ở trong cái vòng luẩn quẩn này, làm sao cô có thể không có người chống lưng? Con đường cô đi không dễ dàng, tốt hơn là nên lấy những thứ mình cần.”
“Cô biết tại sao lại để cho cô dẫn bạn trai đi cùng không? Bởi vì muốn giúp anh ta nhận ra được sự đời.”
Lương tổng lắc lắc chiếc ly, tự phụ nhìn Dụ Dao: “Cô cũng nhìn thật kỹ xem, trong giới tàn nhẫn như vậy đấy. Một kẻ ngu ngốc làm trợ lý, sẽ phải nhìn cô trở nên nổi tiếng nhờ dựa dẫm vào người khác.”
Ông ta ném ra một bản hợp đồng, một tấm séc, ném trước mặt Dụ Dao: “Một bộ phim lớn, một trong hai nhân vật nữ chính, sẽ nhận được giải thưởng và chuyển mình sau khi quay, cho dù có quỳ xuống cũng chẳng cầu được. Cô hầu hạ tôi và Giang tổng thật tốt thì tiền và phim đều là của cô, có thể ký hợp đồng bất cứ lúc nào.”
Dụ Dao nghiến răng, tùy tiện cầm một chiếc bát sứ đập vào giữa bàn ăn.
Đi con mẹ nhà ông đấy!
Dung Dã nắm lấy cổ tay cô một phen, nhéo xương ngón tay cô, ngước mắt lên: “Dao Dao, sẽ làm đau tay.”
Ngay khi anh vừa dứt lời, giống như một công cụ được điều khiển chính xác, tiếng gõ cửa không trật một giây mà vang lên, người phục vụ bước vào, cung kính nói: “Dụ tiểu thư, một người quen đang tìm cô ở sảnh ngoài.”
Ngực của Dụ Dao vẫn không ngừng phập phồng, cô nhíu mày quay đầu lại: “Tìm tôi?”
“Vâng.” Người phục vụ nói một cách chắc chắn: “Đối phương nói rằng đã nhìn thấy cô, có việc gấp, nên cần hẹn cô gặp mặt, sảnh chờ là không gian mở nên đừng lo lắng.”
Dụ Dao nắm chặt cánh tay Dung Dã: “Đi thôi, không cần ở đây nói nhảm!”
Ba người đàn ông trên bàn đều đang giễu cợt, Lương tổng nói: “Dụ Dao, cô không biết điều như vậy, bước ra khỏi cửa này thì đừng hòng quay những bộ phim khác.”
Dung Dã ngoan ngoãn đứng dậy đi theo Dụ Dao, che chở cho cô ra khỏi phòng. Đi được vài bước, anh vuốt ve lưng cô, trầm mặc nói: “Dao Dao, đừng tức giận, anh muốn đi toilet, em đi trước đi, anh sẽ trở lại tìm em ngay.”
Người phục vụ cũng đang thúc giục, Dụ Dao đành phải gật đầu, tự trách bản thân lại để cho Nặc Nặc chứng kiến một mặt kinh tởm như vậy ở trong giới: “Em đợi anh ở sảnh chờ.”
Dụ Dao được dẫn vào một góc, tiếng bước chân càng ngày càng xa.
Dung Dã đứng tại chỗ đợi cô hoàn toàn rời đi mới khẽ xoay xoay khớp cổ, chỉ một động tác đơn giản, đã xé nát toàn bộ một tầng vô hại từ đầu đến chân, sự ngụy trang đối với Dụ Dao cũng nhanh chóng mất đi. Anh dùng một tay tháo bỏ hai cúc áo sơ mi trên cùng rồi xoay người quay lại.
Cửa phòng không đóng chặt, đoạn hội thoại khó nghe theo khe hở từ bên trong truyền ra.
Người phục vụ ngoài cửa cúi lưng đến mức mặt sắp đập vào thảm, căng thẳng đến mức không dám hé răng, mở cửa cho Dung Dã rồi cung kính đóng lại.
Ba người đàn ông trong bữa tiệc nghe được tiếng động, không hẹn mà cùng nhau im lặng. Khi Lương tổng nhìn thấy rõ người đó là ai thì muốn chửi thề, nhưng ông ta không thể nói ra bất cứ lời gì, cổ họng căng cứng.
Diện tích căn phòng không nhỏ, nhưng lúc này dường như đã bị hút hết không khí, chỉ còn lại cảm giác ngột ngạt.
Người vẫn là người đó, nhưng trong nháy mắt, sự ngây thơ giữa hai lông mày của anh đã biến mất không còn sót lại thứ gì, chỉ còn lại cảm giác ngột ngạt lạnh lẽo làm người ta rét run. Ánh mắt của anh chỉ cần quét qua, da thịt như muốn lột ra.
Dung Dã bước đến chỗ Dụ Dao vừa ngồi, nơi đó vẫn còn một tờ hợp đồng và một tấm séc.
Đôi môi đỏ nhạt của anh đang nhếch lên, anh thấp giọng cười một tiếng.
Ba người cùng bàn kinh ngạc đứng lên, không ngừng hoảng sợ nhìn anh.
Bàn xoay ở giữa bàn tròn không biết là ai đang đẩy, thịt bò đựng trong một cái bát kim loại lớn được quay tới trước mặt Dung Dã.
Anh giơ tay lên, ném tấm séc và hợp đồng dùng để đe dọa Dụ Dao lúc nãy như một thứ rác rưởi, một âm thanh “Bụp” vang lên.
Anh thuận tay cầm một que diêm dài dùng để nấu nồi canh lên, ngón tay ngọc trắng lạnh lùng rút ra, đôi mắt sắc bén, thản nhiên đưa lên bát. Ngọn lửa bùng lên, cháy thành màu đỏ cam chói lóa, trong vài giây bùng cháy thành một quả bóng màu đỏ cam chói lọi.
Ngọn lửa bùng cháy dữ dội, phản chiếu khuôn mặt dữ tợn của Dung Dã.
Anh ngước mắt, giọng nói lạnh lùng đầy uy hiếp nhưng lại mang theo sự thản nhiên có ý cười.
“Lặp lại một lần nữa, muốn làm gì vợ của tôi?”